Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp tại Mỹ quốc
[MINH HUỆ 07-08-2019] Tôi là một học viên lớn tuổi đã bắt đầu tu luyện từ năm 1996. Tôi đã vượt qua được 23 năm tu luyện nhờ có sự bảo hộ từ bi của Sư phụ. Trong quá trình đó, tôi đã từng vui sướng khi được đề cao trong Pháp, đã từng chần chừ, không nỡ buông bỏ chấp trước, và cũng đã từng vượt vượt qua 8 tháng gian nan trải qua giả tướng nghiệp bệnh. Tôi đã không thể nào bước qua nếu không có sự bảo hộ của Sư phụ. Không ngôn từ nào có thể diễn tả được lòng biết ơn của tôi đối với Sư phụ. Tôi chỉ có thể tinh tấn tu luyện để đền đáp lại ân đức cứu độ của Sư phụ.
Một ngày nọ, vào tháng 10 năm 2017, tôi đi đến trường đại học bang Arizona để xin chữ ký thỉnh nguyện lên án cuộc bức hại. Khoảng 140 người đã đồng ý ký. Tôi cảm thấy chóng mặt và hai chân của tôi như muốn khuỵu xuống, vì thế tôi đã quyết định ở nhà vào ngày hôm sau để học Pháp và điều chỉnh trạng thái tu luyện của mình. Nhưng việc làm đó đồng nghĩa với việc tôi đã vô thức chấp nhận sự an bài của cựu thế lực.
Ngày hôm sau, tôi bắt đầu nôn mửa và không thể ăn uống được gì. Tôi phải vịn tay vào tường để đi lại và khi tôi bị ngã thì tôi không thể nào đứng dậy được. Tôi cảm thấy như có gì đó ép trên ngực mình và tôi gặp khó khăn trong việc hít thở. Cơ thể của tôi không còn sức lực gì và tôi xuống cân nhiều đến mức trông tôi rất thảm hại. Tóc của tôi bị rụng hết. Có năm lần tôi cảm thấy cực kỳ lạnh và tôi vẫn còn run rẩy sau khi đã trùm sáu tấm chăn. Hiện tượng này kéo dài 40 phút một lần và khi nó kết thúc, lớp chăn dưới cùng ướt sũng mồ hôi của tôi. Hai chân tôi cũng sưng lên và tôi gặp khó khăn khi mặc quần áo và đi giày.
Tôi tiếp tục học Pháp và luyện công với nhóm học Pháp trực tuyến. Tuy nhiên, tôi thường ngủ gật trong lúc ngồi thiền và tay tôi đổ gục trong lúc phát chính niệm. Hơn nữa, tôi không thể hiểu thấu Pháp. Ngoài những điều kể trên, tôi còn liên tục nghe thấy tiếng ồn và nghiệp tư tưởng xuất hiện trong đầu mình.
Một buổi sáng nọ, tôi thấy mắt bên phải của mình mờ đi và mọi thứ ở phía trước bắt đầu tối sầm lại. cựu thế lực đang chằm chằm nhìn vào tôi như một con hổ và cố gắng dùng mọi cách để bức hại tôi. Con trai lớn của tôi cũng là một học viên, đã hỏi tôi: “Mẹ đang hoàn toàn bình thường mà. Sao đột nhiện mẹ lại trở nên như thế này?” Trong mắt gia đình tôi, tôi đang ở trong tình trạng nguy hiểm.
Tôi không hề uống một viên thuốc nào kể từ khi tôi tu luyện nhưng tôi lại cảm thấy bất lực khi ở trong khổ nạn giả tướng nghiệp bệnh. Nhưng tôi cảm thấy không có gì nguy hiểm. Tôi có một niệm vững chắc rằng: “Tôi có Sư phụ. Tôi sẽ ổn.” Giả tướng nghiệp bệnh của tôi đã đặt gánh nặng tâm lý rất lớn xuống gia đình tôi. Họ đã ba lần cố gắng đưa tôi đến bệnh viện. Tôi nói với họ rằng: “Bệnh viện không thể chữa lành một căn bệnh thuộc về tâm linh. Đưa mẹ vào bệnh viện chính là kết án tử hình cho mẹ”.
Nhìn thấy được sự kiên định của tôi, Sư phụ từ bi đã giúp tôi không còn cảm thấy tê dại và bất lực nữa. Tôi nhận ra rằng tôi có một lỗ hổng lớn trong việc tu luyện của mình và cựu thế lực có thể lợi dụng nó. Tôi đơn thủ lập chưởng và nói với cựu thế lực: “Ta là một đệ tử Đại Pháp trong thời kỳ Chính Pháp, một lạp tử của Đại Pháp. Sư phụ đã xoá tên ta khỏi địa ngục rồi. Ta là một đệ tử Đại Pháp đang đồng hoá với đặc tính Chân-Thiện-Nhẫn của vũ trụ”.
“Quy luật sinh lão bệnh tử của cựu vũ trụ không liên quan đến ta. Tất cả các thần, cựu thế lực và các nguyên lý của vũ trụ cũ không xứng đáng ngăn trở và kiểm soát ta. Thậm chí, nếu ta có ký kết gì đó với cựu thế lực khi ta hạ thế thì giờ đây ta triệt để phủ nhận chúng và chúng không còn giá trị gì với ta nữa. Thậm chí, nếu như ta có sơ hở nào thì các ngươi cũng không được phép bức hại ta. Pháp Luân Đại Pháp sẽ quản ta và Sư phụ của ta sẽ quản ta”.
“Những thiếu sót của ta sẽ được chính lại trong Đại Pháp. cựu thế lực các ngươi sẽ bị tiêu huỷ. Các ngươi đang gây ra một tỗi lỗi lớn khi can nhiễu đến quá trình Chính Pháp của Sư phụ và không ngừng bức hại đệ tử Đại Pháp. Sư phụ của ta và tầng tầng lớp lớp các chính thần trong vũ trụ sẽ không tha cho các ngươi, sẽ huỷ diệt các ngươi”.
Sau đó, tôi thắp hương và quỳ xuống trước chân dung của Sư phụ và nói: “Sư phụ, xin Sư phụ hãy giúp con. Con không thể chết và sẽ không chết vì con còn chưa hoàn thành sứ mệnh của mình. Con chưa cứu hết những chúng sinh mà chúng con cần phải cứu. Con tin tưởng vào Sư phụ, con tin tưởng vào Đại Pháp. Sinh mệnh của con xin được giao phó cho Sư phụ và con sẽ nghe theo an bài của Sư phụ”.
Lúc này, Pháp của Sư phụ hiện lên trong tâm trí tôi:
“Thời đầu bức hại chẳng phải tôi giảng rồi sao? Tôi nói rằng nhất tâm bất động có thể ức chế vạn động”. (Giảng Pháp tại Pháp hội San Francisco 2014)
Học viên trong khu vực của chúng tôi bắt đầu đặt các tờ quảng bá về Shen Yun vào cuối tháng 10. Một số học viên đã chia sẻ với tôi và chúng tôi đều đồng ý rằng tôi cần phải bước ra ngoài để quảng bá Shen Yun, thậm chí là nếu tôi chỉ còn một hơi thở cuối cùng. Ít nhất thì tôi cũng có thể giúp cứu người bằng cách ngồi trong xe để phát chính niệm. Dưới sự gia trì của Sư phụ, tôi đã bước ra khỏi nhà. Chân tôi cứng đơ, bước đi khấp khểnh và tôi không thể leo lên dù là một bậc thang nhỏ. Một ngày, tôi ngã ngửa và đập đầu xuống đất.
Kỳ diệu thay, ngay khi tôi nói với các chủ cửa hàng về Shen Yun, đa số họ đều đồng ý cho tôi đặt tấm biển quảng bá Shen Yun trong tiệm của họ. Cho dù tôi không làm được nhiều như các đồng tu nhưng tôi cũng đặt được một lượng đáng kể. Đây chính là sự khích lệ của Sư phụ dành cho tôi.
Sau đó, tôi bắt đầu bị chảy máu cam liên tục và cơ thể tôi yếu dần đi. Một số học viên nói: “Chị đang chảy máu nhiều quá, chị không nên đi ra ngoài”. Tôi không cảm thấy sợ hãi khi thấy mũi mình bị như thế và vẫn tiếp tục ra ngoài mỗi ngày để quảng bá Shen Yun.
Tất cả các giả tướng bệnh tật này cứ liên tục lặp lại và tiếp tục kéo dài trong 8 tháng. Thỉnh thoảng, tôi cảm thấy sức chịu đựng của tôi đã tới hạn và tôi cảm thấy như là lục phủ ngũ tạng của mình đang rơi ra. Tôi liên tục cầu xin Sư phụ: “Xin Sư phụ hãy giúp con. Xin hãy giúp con”. Tôi đã không thể có mặt ở đây ngày hôm nay nếu như không có Sư phụ chịu đựng những khó nạn giúp tôi. Tôi không biết vấn đề của mình là gì. Tôi xin Sư phụ điểm hóa cho tôi và tôi bắt đầu hướng nội, tìm ra thiếu sót của bản thân.
Con dâu trưởng của tôi sinh con thứ tư vào ngày 18 tháng 5 năm 2017 và ba cháu gái còn lại được gửi ở nhà tôi 80 ngày. Tôi phải giặt giũ, tắm rửa cho các cháu và nấu ăn cho cả gia đình hằng ngày. Dù có sự giúp đỡ của gia đình nhưng tôi vẫn cảm thấy đuối sức và không thể làm tròn ba việc mà Sư phụ yêu cầu. Đầu óc tôi bận rộn đủ thứ với các vấn đề của người thường và tâm tính của tôi trượt dốc. Tôi có chủ kiến mạnh, coi mình là trung tâm, thường hay tranh đấu và thiếu tập trung. Tôi không còn từ bi hay nhẫn nại. Tôi than thở suốt ngày và các yếu tố văn hoá Đảng nổi cộm trong con người tôi. Đó chính là lỗ hổng lớn nhất trong tu luyện mà tôi có thể nhận ra.
Sau đó, trước tháng 5 năm 2017, vợ chồng tôi tình nguyện sắp xếp thức ăn và dọn vệ sinh cho trung tâm cộng đồng mỗi tuần hai buổi sáng. Trung tâm cung cấp thức ăn miễn phí và tôi thường mang một ít thức ăn về nhà như những người thường và thậm chí còn chia nó cho các đồng tu khác. Lợi dụng là một sự thể hiện của lòng tham và chấp trước vào lợi ích của người thường. Là chị cả trong số năm anh chị em, tôi đã rất chăm chỉ và chịu khó làm việc. Vì bố mẹ tôi thường hay tranh cãi với nhau nên tôi bắt đầu gánh mọi trách nhiệm chăm sóc các em, giặt giũ quần áo và ga giường của các em khi tôi mới 10 tuổi.
Cho đến tận bây giờ, các anh chị em của tôi vẫn cứ đến tìm tôi mỗi khi gặp rắc rối rắc rối và các vấn đề của người thường cứ liên tục rót vào tai tôi. Với tâm tự cao tự đại, tâm hiển thị, tôi đã bị dẫn động bởi tình thân quyến. Khi tôi sống ở Trung Quốc, em trai tôi và tôi từng sở hữu bốn chiếc xe tải và một trong số đó được quản lý bởi chồng tôi. Trong suốt 10 năm, mâu thuẫn cứ liên tục xảy ra giữa em trai tôi và chồng tôi làm tôi bị kẹt ở giữa. Mỗi khi xe tải gặp sự cố thì chồng tôi luôn trốn tránh, để cho tôi tự giải quyết mọi việc. Tôi đã rất buồn bực vì chuyện này và dần dần tôi sinh tâm oán hận chồng.
Hơn nữa, tôi cũng phát hiện ra nhiều tâm chấp trước, trong đó có cả tâm tranh đấu, tâm nghi ngờ, tâm bảo vệ bản thân, tâm sợ hãi, tâm khinh thường người khác, tâm khao khát thành công, tâm tật đố, tâm thích nghe lời khen ngợi, tâm chấp trước vào bản thân mình và tâm muốn thay đổi người khác trong khi lại không muốn thay đổi chính mình.
Tôi quỳ gối dưới bức chân dung của Sư phụ và nói rằng: “Thưa Sư phụ, tất cả những chấp trước này không phải là con. Chúng là do cựu thế lực áp lên người con. Con không thừa nhận chúng. Con không muốn chúng. Xin Sư phụ hãy gia trì cho con để con tiêu diệt hoàn toàn những chấp trước người thường và những suy nghĩ ở tầng thấp này, và hoàn toàn loại bỏ chúng đi”. Kỳ lạ thay, tôi lập tức cảm thấy cơ thể mình thật nhẹ nhõm và thông suốt. Với việc học thuộc Pháp, tôi có thể tĩnh tĩnh luyện công và tập trung phát chính niệm. Đầu óc tôi trở nên nhẹ nhõm và thanh tịnh hơn mà bản thân tôi cũng không ý thức được.
Sau khi vượt qua được ma nạn, tôi vô cùng trân trọng khoảng thời gian mà Sư phụ đã kéo dài cho mình bằng sự từ bi, để đệ tử có thể cứu người. Tôi chắc chắn sẽ buông bỏ tự ngã, phối hợp chỉnh thể và làm những việc mà đệ tử Đại Pháp cần làm cho tốt. Với niềm tin sáng suốt và kiên định vào Sư phụ, không có núi đao biển lửa nào mà chúng ta không thể vượt qua.
Sư phụ giảng:
”Trong tu luyện, dù chư vị gặp phải sự việc hay hay sự việc dở, đó đều là việc tốt cả, bởi vì chính là chư vị tu luyện rồi thì [chúng] mới xuất hiện”. (Gửi Pháp hội Chicago, Tinh Tấn Yếu Chỉ III)
Sau 8 tháng đau đớn và khổ sở, Sư phụ đã đánh bại cựu thế lực trong chính chiêu trò của chúng và thanh lý cả tâm lẫn thân cho tôi, khiến cho tôi tràn đầy năng lượng hơn cả trước đây. Giờ đây, toàn bộ tóc của tôi đã đen trở lại. Mắt tôi không chỉ hồi phục mà còn không cần phải đeo kính nữa.
Tôi không còn tranh cãi to tiếng với chồng. Thay vào đó, tôi dành cho anh mọi sự tôn trọng. Các anh chị em của tôi cũng đã chứng kiến sự hồi phục nhanh chóng của tôi mà không cần phải điều trị hay đi bệnh viện cũng tán dương sự kỳ diệu của Đại Pháp và Sư phụ. Mọi người trong gia đình đều biết ơn Sư phụ vì đã cứu rỗi cuộc đời tôi.
Con xin cảm tạ Sư tôn đã ban cho con một cuộc đời thứ hai. Tôi cũng xin cảm ơn ba học viên ở New York đã chia sẻ và phát chính niệm cho tôi để tôi vượt qua những khó khăn này và cảm tạ ba thành viên trong gia đình đã chăm sóc cho tôi thật chu đáo.
Giờ đây, tôi như được đắm mình trong hồng ân của Đại Pháp và tôi đã phối hợp với chồng tôi đi đến đại học bang Arizona để trưng bày các biểu ngữ giảng chân tướng và cứu các sinh viên Trung Quốc nơi đây. Một lần nữa, con xin khấu đầu trước sự cứu độ từ bi của Sư phụ!
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2019/8/7/391142.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2019/9/7/179221.html
Đăng ngày 29-10-2019; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.