Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp ở Trung Quốc

[MINH HUỆ 23-07-2019] Cha mẹ tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp từ năm 1998. Lúc đó, tôi mới lên chín và mỗi tối đều theo bố mẹ đến điểm học Pháp tập thể học Pháp, xem video các bài giảng Pháp của Sư phụ, sáng sớm thì theo ra công viên luyện công, còn không lý giải được nhiều về Pháp [lý]. Đến năm 2011, sau khi tốt nghiệp đại học, tôi đã ngừng học Pháp và luyện công.

Bị chẩn đoán mắc bệnh nan y

Tháng 3 năm 2017, tôi làm kế toán cho một công ty tư nhân và chủ công ty là một người phụ nữ vô cùng tốt bụng. Bà ấy che chở và xem tôi như con gái của bà. Bà để ý thấy tôi hay vào nhà vệ sinh và hỏi tôi có ổn không. Tôi nói với bà ấy rằng tôi thường đi đại tiện, tuy không rắn, nhưng thường có nhiều mủ hoặc máu. Bà ấy bắt đầu lo lắng và khuyên tôi đi khám bác sĩ.

Ngày 19 tháng 12 năm 2018, tôi cùng bà đi đến thành phố thủ phủ của tỉnh để công tác. Bà ấy liền đưa tôi đến khám tại bệnh viện tỉnh. Bác sĩ thảo luận kết quả với bà chủ của tôi, nhưng không nói với tôi.

Thực tế ở Trung Quốc, việc bác sĩ báo tin buồn cho người nhà hay bà con, nhưng không nói với bệnh nhân là điều bình thường. Vấn đề bảo mật không phải là yêu cầu nghiêm ngặt.

Khi trở về tôi nhìn thấy đôi mắt của bà ấy đỏ hoe, như thể bà ấy vừa mới khóc. Tôi hỏi chuyện gì đã xảy ra, và bà ấy bảo tôi rằng mọi việc đều ổn cả. Bà ấy im lặng khác thường trên đường về nhà.

Bà chủ thông báo với cha mẹ tôi về bệnh tình nghiêm trọng của tôi: tôi bị ung thư ruột kết. Khối u to cỡ quả trứng và chỉ cách hậu môn 7cm. Bác sĩ điều trị ung thư bảo với bà chủ của tôi rằng tôi cần phẫu thuật ngay lập tức, và phải mang theo túi đựng đại tràng suốt đời bởi họ không thể giữ lại hậu môn cho tôi. Cha mẹ gọi tôi vào phòng và báo tin cho tôi. Đó là một căn bệnh nan y và tôi chỉ mới ngoài hai mươi! Nỗi sợ bao trùm lấy tôi.

Thức tỉnh

Mẹ an ủi tôi: “Nếu đó là khối u thì cắt bỏ thôi. Có bệnh thì chúng ta phải đi khám chữa thôi. Có gì to tát đâu.” Tuy nhiên, mẹ cũng khuyên tôi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp trở lại, và căn bệnh của tôi sẽ khỏi. Lời của mẹ đã thức tỉnh tôi và tôi quyết định quay lại tu luyện.

Hôm sau là ngày 20 tháng 12. Anh tôi chở cha tôi, bà chủ và tôi đến bệnh viện lần nữa. Cha tôi đã trao đổi với bác sĩ ung thư, và họ lên lịch khám cho tôi vào ngày 26 tháng 12.

Bà chủ đến thăm tôi một ngày trước ngày hẹn khám. Bà ấy nhận thấy tôi không muốn đi khám cũng như làm phẫu thuật. Nhưng bà ấy đã thuyết phục tôi nên đi. Tối hôm đó, chúng tôi đã nói chuyện rất lâu. Sáng hôm sau, bà ấy nhắc tôi lần nữa. Cha và anh của tôi cũng giục tôi đi.

Mẹ tôi nói: “Con đã trưởng thành, và phải tự đưa ra quyết định. Nếu con đi bệnh viện, bảo hiểm sẽ chi trả hầu hết chi phí cho con. Mẹ không phản đối. Nếu con muốn học Pháp Luân Đại Pháp, mẹ cũng không phải đối.” Tôi quyết định tu luyện Đại Pháp và không đến bệnh viện.

Bà chủ của tôi nổi giận, và mắng mẹ tôi: “Con bé bị ung thư ruột kết! Tính mạng của cháu đang gặp nguy hiểm, nhìn mà xem, da của cháu đã ngả vàng rồi!”

Mẹ tôi nhẹ nhàng an ủi bà chủ của tôi: “Tôi biết chị rất lo cho con gái tôi, và tôi thực sự rất cảm kích điều đó. Con bé thực sự may mắn khi có được người chủ như chị, một người luôn quan tâm và yêu thương nó. Nhưng nó đã lớn rồi, và chúng ta phải tôn trọng nguyện vọng của nó.”

Sau khi bà chủ của rời đi, mẹ tôi nói: “Thật đáng quý khi con lựa chọn [tu luyện] Pháp Luân Đại Pháp. Tuy nhiên, có quá nhiều thứ can nhiễu ở nhà. Nếu con quyết tâm tu luyện, thì chúng ta cần đến nhà của một đồng tu. Nếu con vẫn muốn đến bệnh viện, thì mẹ sẽ đưa con đi.” Tôi nói với mẹ rằng tôi quyết tâm quay lại tu luyện.

Tôi luyện các bài công pháp của Pháp Luân Đại Pháp, và nghe các bài giảng Pháp của Sư phụ Lý, nhà sáng lập Pháp Luân Đại Pháp. Hai ngày sau, tôi để ý thấy tôi đại tiện ra các polyp to cỡ hạt đậu, một lượng lớn chúng cùng với máu và mủ. Tôi bị như vậy trong vài ngày.

Bà chủ và người thân lo lắng

Bà chủ lo lắng cho sức khỏe của tôi đến mức bà ấy thông báo với những người thân khác của tôi gồm các cậu và dì, cũng như con cái của họ, về tình trạng sức khỏe của tôi. Họ gọi điện và nhắn tin cho tôi, bảo tôi rằng bà chủ sẵn sàng chi trả cho việc điều trị của tôi. Vì tôi không hồi âm cho họ, nên họ đe dọa sẽ gọi báo cảnh sát.

Cuối cùng mẹ tôi trả lời họ: “Tôi thực sự cảm ơn sự quan tâm và lo lắng của mọi người dành cho con gái tôi. Tôi nuôi nấng cháu đã hơn 20 năm, và tôi sẽ không để tính mạng của cháu gặp nguy hiểm. Mọi người đã hiểu sai về Pháp Luân Đại Pháp, và tôi sẽ không tranh cãi. Con gái của tôi sẽ khỏe, xin đừng lo lắng.”

Nửa tháng sau, bà chủ sắp xếp một cuộc hẹn khám khác cho tôi tại bệnh viện tỉnh mà tôi không hay biết. Bà ấy nhất quyết là lần này tôi phải đi cùng bà. Tôi không còn cách nào đành phải đi với bà ấy. Kỳ tích thực sự đã xuất hiện. Kết quả kiểm tra cho thấy khối u to cỡ quả trứng đã biến mất!

Một tháng sau, tôi đem mẫu phân đến bệnh viện kiểm tra sinh thiết. Kết quả kiểm tra cho thấy rằng tôi chỉ bị viêm ruột chứ không phải bị ung thư.

Từ hiểu lầm đến tin tưởng Pháp Luân Đại Pháp

Sức khỏe của tôi ngày càng tốt lên, việc đại tiện của tôi trở lại bình thường, nước da vàng vọt cũng biến mất. Khi người khác hỏi thăm bệnh tình của tôi, tôi tự hào bảo họ rằng Pháp Luân Đại Pháp đã hồi phục sức khỏe cho tôi.

Sau khi chứng kiến sự hồi phục của tôi, bà chủ và những người thân thích cũng cải biến, từ ban đầu phản đối, hoặc thậm chí còn muốn gọi báo cảnh sát, đến dần dần chấp nhận, thừa nhận và tin tưởng Đại Pháp. Họ hối thúc tôi học Pháp và luyện công hằng ngày.

Cha mẹ của tôi phấn khởi và nói: “Khối u ác tính cỡ quả trứng đã biến mất trong một tháng! Cảm tạ Sư tôn từ bi vĩ đại.“

Dì tôi kể với hàng xóm của dì: “Nếu không tận mắt chứng kiến, tôi thực sự sẽ không tin điều này! Pháp Luân Đại Pháp thật thần kỳ!”

Em họ bảo với tôi: “Học viên Pháp Luân Đại Pháp các chị thật tuyệt vời!”

Khi bác tôi hỏi về sức khỏe của tôi, mẹ tôi bảo bác rằng tôi đã hoàn toàn hồi phục. Bác thở phào nhẹ nhõm: “Hiện giờ cháu đã khỏe mạnh, anh thực sự rất mừng. Nếu cháu chọn phẫu thuật, có thể cháu đã phải mang túi đựng đại tràng suốt đời.”

Bác ấy bị ung thư ruột kết và đã làm phẫu thuật. Đại tràng của bác bị ngắn đi và bác đã bị nhiều biến chứng sau đó.

Trong tâm tôi vạn phần cảm tạ Sư phụ Lý đã ban cho tôi một cuộc đời mới. Sư phụ đã loại bỏ vô số nghiệp lực cho tôi. Tôi hối tiếc vì trước đây đã không trân quý Đại Pháp và không tu luyện tốt. Tôi thực sự may mắn khi Sư phụ đã không buông bỏ tôi.

Tôi hiểu rằng tôi phải có duyên mới có thể được học một bộ Đại Pháp cao đức của vũ trụ. Tôi là một trong những sinh mệnh may mắn nhất trong vũ trụ! Tôi sẽ tu luyện tinh tấn để báo đáp sự khổ độ và Phật ân hạo đãng của Sư phụ.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2019/7/23/389118.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2019/9/7/179216.html

Đăng ngày 22-10-2019; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share