Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp ở Nội Mông, Trung Quốc

[MINH HUỆ 20-08-2019] Hàng xóm cạnh nhà tôi luôn để những đồ bỏ đi của họ ở góc hành lang thay vì vứt chúng vào thùng rác ở tầng dưới. Điều này gây khó khăn cho việc đi lại của những người khác và tôi cũng không thích nhìn thấy sự bừa bãi và lộn xộn đó.

Khi con trai lớn của tôi kết hôn, tôi tìm một cái cớ để dọn dẹp mớ hỗn độn kia. Đầu tiên tôi hỏi họ có còn muốn sử dụng đống đồ đó hay không và khi được trả lời họ không cần nữa, tôi đã tiến hành dọn sạch đống đồ đó.

Tôi đã dùng một cái chậu lớn để đựng những đôi giày cũ, rách và quần áo ở tầng dưới để ném chúng đi, và phải mất bốn hoặc năm lượt tôi mới dọn dẹp sạch được mọi thứ. Hàng xóm ở tầng dưới nhìn thấy tôi mồ hôi mồ kê nhễ nhại làm việc bẩn thỉu này nên đã bảo tôi nghỉ ngơi một chút. Nếu lúc đó tôi không tu luyện Pháp Luân Đại Pháp thì tôi đã không làm những việc đó!

Từ đó trở đi, tôi thường xuyên tự mình dọn dẹp toàn bộ hành lang bởi chúng tôi không có người phụ trách để làm việc đó.

Một lần, tôi đến thăm cháu trai và ở với cháu một thời gian. Khi tôi về đến nhà, nhiều người hàng xóm trong khu nhà đã nói: “Bà Tôn, cuối cùng bà đã về! Chúng tôi đang chờ bà dọn dẹp hành lang đây.”

Dùng hành động của mình để giảng chân tướng

Người hàng xóm đã chuyển lên lầu trên năm ngoái hỏi tôi: “Bà kiếm được bao nhiêu tiền khi quét hành lang mỗi ngày?” Tôi bảo: “Tôi là một học viên Pháp Luân Đại Pháp và tôi tình nguyện làm công việc đó, một xu cũng không lấy. Tôi đã làm việc đó hơn 20 năm rồi”

Sau đó tôi nói với cô ấy về Đại Pháp. Cô nói: “Bà thật là một người tốt. Pháp này chắc hẳn là chân chính. Tôi biết là Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) không tốt. Họ không muốn chúng tôi thấy hay nghe bất cứ điều gì tốt đẹp về Pháp Luân Công. Gia đình chúng tôi rất sợ và không dám tìm hiểu về nó.”

Tất cả hàng xóm của tôi nhận thấy Đại Pháp là tốt khi quan sát hành động của tôi qua ngần ấy năm. Một người trông trẻ mới nói với tôi: “Ngày nay, có ai mà chịu làm mấy việc không công như thế này ? Bác thật là một người tốt.” Tôi liền tận dụng cơ hội để giảng chân tướng cho cô ấy.

Cô nói: “Cháu chẳng bao giờ đeo khăn quàng đỏ [ý nói là cô chưa bao giờ gia nhập bất kỳ tổ chức nào của ĐCSTQ], nhưng chồng cháu là bí thư chi bộ ở quê. Bác nhất định phải giúp anh ấy thoái đảng nhé.” Tôi bảo cô ấy rằng như thế thì chồng cô phải đồng ý thì mới được. Cô trả lời: “Anh ấy không đi lại như bình thường được vì chân bị đau. Bác làm ơn giúp anh ấy thoái trước. Khi về nhà, cháu sẽ nói với anh ấy và anh ấy chắc chắn sẽ đồng ý thoái thôi.”

Người hàng xóm trên tầng ba là một giáo viên. Cô ấy đã từng làm lơ khi tôi chào cô ấy, nhưng bây giờ, chúng tôi đã chào hỏi và nói chuyện một cách vui vẻ với nhau.

Sau khi chứng kiến tôi dọn dẹp hành lang trong hơn 20 năm, những người hàng xóm đã nói: “Hàng ngày bác đều tự mình dọn dẹp hành lang, chúng tôi cảm thấy thật có lỗi quá. Lẽ ra, chúng tôi không nên để bác phải một mình làm công việc này.” Bây giờ, bất cứ khi nào có thời gian, họ sẽ giúp tôi dọn dẹp hành lang và cũng trở nên có ý thức hơn về việc phải giữ gìn vệ sinh cho sạch sẽ.

Một gia đình mới chuyển lên tầng trên và thường đánh nhau hai lần một tuần. Một ngày, tôi tìm cơ hội lên thăm họ và thuyết phục họ không đánh cãi nhau nữa. Tôi cũng nói với họ những nguyên tắc tôi học được từ Đại Pháp để trở thành người tốt và về đạo lý làm người. Dần dần, gia đình ấy đã trở nên hòa thuận.

Người phụ nữ chủ nhà nói với tôi: “Dì Tôn, dì đừng chuyển đi nhé. Nhờ dì mà chúng cháu có chỗ dựa.” Cô kể rằng vài ngày trước cô ấy đến thăm mẹ đẻ mình và kể về chuyện tôi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp và những việc tôi làm. Mẹ cô ấy là một người tu Phật nói rằng tu luyện Pháp Luân Đại Pháp là tốt.

Khu vực tôi ở gần một trường học, vì thế hàng ngày có rất đông người đưa đón con đi học. Nếu họ gặp khó khăn gì, tôi sẽ làm hết sức mình để giúp họ và nhiều người cũng đã hiểu chân tướng về Đại Pháp.

Một ngày nọ, cháu gái bốn tuổi của tôi đã chứng kiến tôi làm một việc tốt. Một đứa trẻ hàng xóm bị sốt cao và khóc trong nhà. Tôi chợt nhớ ra có lẽ họ không biết việc bị ngừng cấp nước. Vì đã chứa được một ít nước từ trước, tôi đã mang sang cho họ một ít. Họ rất biết ơn.

Sau đó, khi những người bức hại Pháp Luân Công đến nhà để quấy rối tôi, cháu gái tôi đã hét lên: “Cảnh sát nên đi bắt kẻ xấu. Vì sao mà các ông cứ cố đi bắt người tốt thế? Chẳng phải các ông phải bảo vệ người tốt hay sao?”


Bản tiếng Hán:https://www.minghui.org/mh/articles/2019/8/20/391687.html

Bản tiếng Anh:https://en.minghui.org/html/articles/2019/9/16/179910.html

Đăng ngày 25-09-2019; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share