Bài viết của Tịnh Tư, một học viên tại tỉnh Giang Tô, Trung Quốc
[MINH HUỆ 06-11-2009] Con xin kính chào Sư phụ tôn kính! Chào các bạn đồng tu toàn thế giới!
Hạnh phúc trở thành một học viên Đại Pháp, tu luyện và học tập song hành
Năm 1996, với sự giúp đỡ của mẹ, tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Lúc đó, tôi mới tốt nghiệp trung học cơ sở. Sau khi học Đại Pháp, tôi hiểu rằng mình nên trở thành một người tốt, ứng xử chiểu theo Chân – Thiện – Nhẫn. Tôi phải thực sự tốt với người khác, và luôn nghĩ cho người khác trước bản thân mình. Đại Pháp đã xóa tan những rào cản trong tâm tôi, do vậy bất cứ khi nào các bạn cùng lớp nhờ tôi giúp đỡ, tôi đều kiên nhẫn và giúp đỡ vô điều kiện bất cứ việc gì mà tôi có thể làm, cho đến khi họ hoàn toàn hiểu vấn đề. Bởi trong tâm tôi có Chân – Thiện – Nhẫn, nên những việc này rất hiệu quả. Nhờ sự chú tâm vào bài vở, kết quả các bài kiểm tra của tôi luôn đứng trong tốp đầu trong ba năm cuối cấp. Sau khi học Pháp, tôi trở nên cởi mở hơn, điều này cho phép tôi duy trì nội tâm an lạc giữa những tranh chấp trần tục, và luôn đối xử với người khác bằng lòng cảm thông. Đại Pháp đã khai mở trí huệ cho tôi, và giúp tôi loại bỏ tâm ích kỷ. Tôi biết ơn Sư phụ từ tận đáy lòng.
Trưởng thành sau khi cuộc bức hại Pháp Luân Công bắt đầu
Sau khi cuộc bức hại bắt đầu vào ngày 20 tháng 7 năm 1999, tôi bắt đầu cuộc đời sinh viên ở một thành phố lớn xa nhà. Tôi được yêu cầu nói chuyện với người tư vấn của khoa, ngay trước khi kỳ học dự kiến bắt đầu. Sau khi chuyện trò về vài điều lặt vặt, tôi được hỏi về thái độ của mình đối với Đại Pháp. Trong những năm sau này, bất cứ khi nào có phong trào nhằm bôi nhọ Đại Pháp, Lãnh đạo nhà trường lại hỏi tôi về thái độ của tôi bằng cách đưa ra nhiều câu hỏi khác nhau. Tôi cũng được yêu cầu giúp làm các biểu ngữ để cố gắng bôi nhọ Đại Pháp, ngay cả khi tôi không phải là thành viên của nhóm tuyên truyền. Mặc dù tôi chưa bao giờ là đảng viên, tôi vẫn bị yêu cầu tham gia vào một cuộc biểu tình để vu khống Đại Pháp.
Lúc đó tôi nhút nhát và đơn giản, không biết lý do tại sao giáo viên phụ trách chính trị luôn để mắt đến tôi. Do sự thực là tôi có rất ít cơ hội học Pháp sau khi rời xa nhà, và những người đồng hương ở quê nhà của tôi đã bị bức hại nghiêm trọng vì niềm tin kiên định của họ, quan niệm con người trong tôi đã kiểm soát, và tôi đã làm một vài điều đi ngược lại với Đại Pháp mà tôi vẫn hối hận. Tôi đã sống một cuộc sống thấp hèn.
Sau này, đến khi tốt nghiệp, một người bạn cùng phòng với tôi và cũng là một người bạn tốt trong bốn năm học, vì lương tâm mà nói với tôi một bí mật: “Có người đã báo về việc tu luyện của gia đình bạn cho nhà trường trước khi bạn nhập học, và cô ấy là người được giáo viên phụ trách tư tưởng chính trị của học sinh chỉ định để theo dõi các hành động của bạn!” Tôi bị sốc với những gì nghe được từ cô ấy. Tôi đã không nghĩ rằng cuộc bức hại này bao gồm cả con của các học viên Đại Pháp. Tôi không biết rằng họ đã cử một ai đó là bạn học để theo dõi tôi trong suốt những năm qua.
Sau này tôi đỗ vào chương trình nghiên cứu sinh tại một trường đại học khác, gần nhà hơn. Tôi hối hận vì đã lãng phí 4 năm học đại học, và tôi quyết tâm làm tốt hơn để bù đắp những tổn thất mà tôi đã mang đến cho Đại Pháp.
Lúc đó, để được nhận vào trường của chúng tôi làm nghiên cứu sinh đòi hỏi sinh viên phải vượt qua một bài kiểm tra chính trị trong vòng thi thứ hai. Trong bài kiểm tra chính trị, có những câu hỏi bôi nhọ Đại Pháp. Tôi nghĩ rằng các sinh viên nhập học không nên bị đầu độc và tích thêm nghiệp lực, và điều đó cũng không tốt cho các Giáo sư phụ trách bài kiểm tra chính trị. Do vậy tôi quyết định gửi những bức thư “khuyến thiện” để thay đổi điều này. Tôi đã làm như các đồng tu đã làm bằng cách dùng những lời lẽ chân thành nhất: “Các thầy đã làm việc chăm chỉ để dạy dỗ sinh viên. Đó là công việc thật vất vả. Các thầy đều biết, mọi cuộc vận động chính trị ở Trung Quốc đều sai lầm, và lần này nó cũng không là ngoại lệ. Xin đừng đẩy các học sinh vô tội vào chính trị.” Tôi tiếp tục bằng việc giảng chân tướng về Đại Pháp. Lá thư được gửi kèm hai bản của Tuần báo Minh Huệ. Tôi gửi một bản cho Bí thư Đảng của nhà trường và một bản gửi cho giáo viên phụ trách tư tưởng chính trị của sinh viên.
Trên đường tới bưu điện, vì tâm tôi không tĩnh, tôi bắt đầu liên tục nhẩm Pháp của Sư phụ.
Thản thản đãng đãng chính đại khung
Cự nạn bạn ngã thiên địa hành
Thành tựu công đức não hậu sự
Chính thiên chính địa chính chúng sinh
Chân niệm hồng nguyện kim cương chí
Tái tạo đại hồng nhất niệm trung
Tạm dịch:
Đường hoàng thanh thản chính đại khung
Nạn lớn theo tôi giữa trời đất
Thành tựu công đức chẳng bận tâm
Chính trời chính đất chính chúng sinh
Chân niệm nguyện lớn chí kim cương
Tái tạo đại hồng trong một niệm”
(Hồng Ngâm II – Nhất niệm trung)
Tâm trí tôi tràn đầy chính niệm, cảm giác như tâm sợ hãi đã hoàn toàn giải thể, có cảm giác “thân thể thông thấu đến tận trời xanh”. Tôi bỏ 4 lá thư vào 2 hộp thư riêng biệt với chính niệm yêu cầu giáo viên giúp đảm bảo các lá thư được chuyển tới tay các giáo viên tương ứng. Vài tháng sau, khi tôi gặp một người bạn học đang trợ giúp trong Khoa tuyển sinh sinh viên, cô ấy nói với tôi rằng chủ đề bôi nhọ Pháp Luân Công không còn xuất hiện trong bài kiểm tra chính trị nữa.
Tôi hiểu khá rõ việc ĐCSTQ đã đầu độc các cô, cậu tuổi thanh thiếu niên khủng khiếp như thế nào thông qua việc tẩy não trong hệ thống giáo dục. Trước khi đọc Cửu Bình, ngay cả một người như tôi, bị giám sát trong 4 năm đại học, đau khổ về tinh thần vì người thân trong gia đình tôi đang bị khủng bố trong trại giam, trung tâm tẩy não và trại lao động cưỡng bức, vẫn không nhận ra được ĐCSTQ bức hại người Trung Quốc như thế nào theo những cách vô nhân đạo khủng khiếp đến vậy!
Tôi hoàn toàn thấu hiểu suy nghĩ của các bạn sinh viên trẻ, vì họ tin vào những dối trá của ĐCSTQ, bởi vì họ được nuôi dưỡng theo cách như vậy từ nhỏ. Tôi không thể lùi bước khi họ từ chối lắng nghe một hay hai lần. Tôi nên từ bi và kiên nhẫn hơn để cứu họ, giúp họ hiểu được sự thực, và tránh những dối trá. Trong quá trình khuyên thoái Đảng, một số bạn học cũng rất bướng bỉnh. Một bạn đã không đồng ý trong lần thứ nhất và lần thứ hai khi tôi nói về chủ đề này. Tuy nhiên tôi đã thử lần thứ ba và thứ tư, cho tới khi cuối cùng cậu ấy đồng ý. Cậu ấy có thể cảm thấy rằng tôi đang làm điều này vì chính bản thân cậu ấy – khi cậu ấy hiểu rõ, cậu ấy đã thoái. Sau đó, khi tôi mang đến cho cậu ấy một đĩa VCD, cậu ấy đã rất cảm động, nói rằng cậu ấy chắc chắn sẽ xem nó, và cậu ấy cũng giới thiệu tôi với bạn bè của cậu ấy, và nói giúp vài lời khi tôi khuyên bạn cậu thoái ĐCSTQ. Tôi vui mừng cho bạn ấy vì đã lựa chọn một tương lai tươi sáng!
Một vài năm trước, khi tôi đang làm tốt ba việc trong thành phố nơi tôi sinh sống, và vì không có internet, thiếu các bài giảng Pháp của Sư phụ và các bài chia sẻ trên trang Minh Huệ tại quê hương tôi lúc đó, tôi đã nhận trách nhiệm cung cấp các bài giảng Pháp và các tài liệu giảng chân tướng cho mọi người, vì hai thành phố không quá xa nhau. Tôi đã có thể trở về nhà mỗi tháng một lần, mang theo các bài giảng của Sư phụ và các tài liệu cho các đồng tu địa phương. Đồng thời các đồng tu và tôi cũng đã thiết lập một điểm sản xuất tài liệu gia đình, nơi tôi chịu trách nhiện mua sắm nguyên liệu và hỗ trợ kỹ thuật.
Điểm sản xuất tài liệu nhanh chóng đi vào hoạt động. Nhưng trong quá trình này, một số đồng tu bắt đầu có chấp trước vào làm việc (quan niệm người thường) nên đã tạo ra sơ hở cho tà ác và khiến một số người thân của các đồng tu bị bắt từng người một, và điểm sản xuất tài liệu đã bị phá hủy. Khi biết tin, tôi đã không động tâm, vì nhờ học Pháp, tôi suy nghĩ khác với khi đang học đại học. Ngay sau khi việc này xảy ra ở nhà, tôi đã quyết định chuyển ra khỏi ký túc xá đến một căn hộ thuê để tiếp tục giảng chân tướng và phát chính niệm cũng như phủ nhận cựu thế lực.
Tôi bảo trì chính niệm mạnh mẽ: “Ta không cho phép cảnh sát tới trường học tìm kiếm ta. Tà ác không đủ tư cách để khảo nghiệm ta! Sư phụ sẽ bảo hộ các học viên Đại Pháp chân chính! Ta chỉ theo an bài của Sư phụ!” Không có nỗi sợ hãi trong tâm, còn điều gì khác mà tôi phải sợ? Tôi tiếp tục làm ba việc. Cuối cùng, từ những gì tôi nghe được, mặc dù dường như đối với người thường, trên bề mặt thì việc này có liên quan đến tôi, nhưng với sự bảo hộ của Sư phụ cũng như các đồng tu và chính niệm của người thân của tôi, khổ nạn của tôi cũng đã được hóa giải.
Nhìn lại quá trình tu luyện của mình hơn 10 năm qua, tôi nhận ra rằng tu luyện là một vấn đề rất nghiêm túc, và một người tu luyện chân chính là người có thể vượt qua các khảo nghiệm khó khăn, thực sự thay đổi những hành vi và suy nghĩ không đúng, và có thể thay đổi bản thân theo Pháp để thực hiện sứ mệnh lịch sử là cứu độ chúng sinh. Tôi cũng biết ơn và hạnh phúc vì tôi đã lớn lên và trưởng thành trong Pháp, và cuối cùng tôi có thể đi theo tiến trình của Chính Pháp. Sư phụ, con xin cảm tạ Ngài đã liên tục cho con cơ hội, cho phép con chính lại bản thân trong Pháp để trở thành một học viên Đại Pháp thực sự.
Các đồng tu, tôi biết ơn vì sự giúp đỡ và khích lệ của các bạn. Sự vô tư vô ngã và lòng tốt của các bạn đã giúp tôi tách mình ra khỏi cám dỗ bẩn thỉu trần tục, để bước đi vững chắc trên con đường quý giá này của Đại Pháp, đó là một cơ hội có một không hai trong cả triệu kiếp.
Tôi nhận ra rằng vẫn có nhiều chúng sinh ngoài kia đang đợi được cứu. Tôi sẽ ước thúc bản thân làm việc chăm chỉ hơn với tâm thanh tịnh để loại bỏ các rào cản, cứu chúng sinh nhiều hơn để hoàn thành thệ ước trợ Sư của chúng ta!
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2009/11/6/211578.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2009/11/20/112497.html
Đăng ngày 05-07-2019; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.