[MINH HUỆ 30-05-2019] Con xin kính chào Sư phụ tôn kính! Chào các bạn đồng tu!

Khi được biết mỗi học viên tham gia hạng mục Minh Huệ đều phải viết bài chia sẻ về quá trình tu luyện của mình nhân dịp kỷ niệm 20 năm Minh Huệ, phản ứng đầu tiên của tôi khá tiêu cực. Tôi quá bận với công việc thường ngày. Công ty tôi gần đây mới cắt giảm biên chế rất nhiều nhân viên, và những người còn lại đều phải đảm nhận rất nhiều việc. Việc phải làm thêm ngoài giờ diễn ra thường xuyên. Thêm vào đó, Shen Yun sắp đến diễn ở thành phố của tôi. Có quá nhiều thứ cần phải làm trong quỹ thời gian rảnh hạn hẹp của mình, nên tôi đã không để tâm vào việc viết bài chia sẻ. Tôi nghĩ đến gần hạn chót có lẽ sẽ tự nhiên nghĩ ra thứ gì đó để viết.

Ngày hôm sau, tôi bất chợt cảm thấy mình đang đối diện với quá nhiều áp lực. Tôi không biết điều gì gây ra cảm giác đó, nhưng nó rất mạnh mẽ khiến tôi hô hấp khó khăn. Tôi tiếp tục chịu đựng trạng thái này thêm vài ngày; cảm giác không thể chịu thêm được nữa, quả thực kinh khủng. Nếu viết bài chia sẻ, tôi sẽ phải hướng nội rất nghiêm túc. Ai muốn đối diện với thiếu sót của chính mình chứ? Chỉ có học viên chân chính mới sẵn lòng đối diện với nó. Cuối cùng, tôi hiểu ra rằng việc viết bài chia sẻ phản ánh trạng thái tu luyện hiện tại của mình cũng không khác gì viết một bản báo cáo tổng kết công việc.

Sau đó, tôi nhận ra đây thực sự là một cơ hội rất tốt, điều lẽ ra tôi nên làm từ nhiều năm trước. Cho nên ngay lúc này, tôi cần xem xét lại quá trình tu luyện của mình. Bước đầu tiên để có thể đề cao là cần thực sự nhìn ra vấn đề nằm ở đâu. Tôi thường có nhiều kế hoạch làm việc này việc kia, nhưng cuối cùng đều bỏ cuộc giữa chừng. Việc này đã trở thành thói quen. Tôi không thể bắt đầu làm việc gì đó quan trọng ngay; tôi luôn chờ “thời cơ tốt nhất” mới đi làm nó.

Ví dụ, tôi thường để việc dịch bài được giao đến hạn chót mới làm. Tôi không thể xây dựng lịch làm việc đều đặn để có thể sắp xếp hoàn thành thêm nhiều việc. Có vài lần tôi muốn luyện bài Pháp Luân Trang pháp bản một tiếng, nhưng đến giờ vẫn chưa làm được.

Chưa tận tâm với Minh Huệ

Tôi được dạy rằng muốn được trả lương thì phải làm việc chăm chỉ. Do đó, tôi rất tận tâm với công việc của mình. Tuy nhiên, tôi thấy khó khăn để có thể tận tâm như vậy đối với vai trò của mình trong Minh Huệ. Tại sao lại như vậy? Tôi dễ dàng hài lòng dù mới làm được chút việc, và không cố gắng nỗ lực hơn nữa.

Khi cẩn thận tra xét bản thân hơn, tôi nhận ra mình hoàn thành các việc của Minh Huệ một cách máy móc. Tôi dành ra một khoảng thời gian mỗi tuần để dịch một số lượng bài nhất định. Tôi không bao giờ suy nghĩ xem bài tôi đang dịch có liên quan gì đến việc tu luyện của mình hay không, hay là có điểm nào để tôi học hỏi hay không. Tôi thường so sánh bản thân mình với các học viên đang buông lơi tu luyện. Tôi không nên nhìn vào họ mới đúng, mà thay vào đó nên đặt ra tiêu chuẩn cao hơn cho bản thân.

Bước bước đầu tiên

Mỗi khi muốn đề cao, tôi đều cảm thấy như thể có một ngọn núi mà tôi phải trèo qua. Ngọn núi này xuất hiện sừng sững và tôi e sợ không dám bước bước đầu tiên.

Sư phụ giảng:

“Thực ra tôi thấy rằng khó hay không khó; đối với một người nào đó mà xét, một cá nhân hết sức phổ thông, vốn không muốn tu luyện, thì vị ấy sẽ thấy tu luyện quả thực là khó quá, không thể nghĩ bàn, không [thể] tu thành. Họ là người thường, họ không muốn tu luyện, thì họ sẽ thấy rất khó.” (Bài giảng thứ chín, Chuyển Pháp Luân)

Đoạn Pháp này đã giúp tôi nhận ra vấn đề của chính mình. Tôi thường đối đãi với những khó khăn từ góc độ của người thường. Khi hiểu ra nguyên lý này, tôi biết đó là lúc tốt nhất để tôi đề cao. Tôi đã luyện bài công pháp thứ hai với thời lượng của nhạc luyện công mới. Tôi cảm thấy trên thân thể đã bớt được áp lực lớn. Lẽ ra tôi nên làm điều này từ lâu.

Vài ngày sau, tôi đã luyện bài công pháp thứ hai một tiếng ba lần liên tiếp. Sau đó, tôi tiếp tục luyện bài công pháp ngồi. Lần này tôi thấy có thêm vật chất màu đen được loại bỏ khỏi thân thể mình. Áp lực cường đại mà tôi cảm thấy mấy ngày trước cũng đã biến mất.

Điểm hoá từ miếng chặn cửa

Gần đây trong lúc dọn phòng, tôi phát hiện miếng chặn cửa bị lỏng. Mặc dù nó đã bị vậy nhiều năm nay rồi, nhưng tôi chẳng nghĩ đến việc sửa nó. Điều này khiến tôi nhận ra những thói quen và quan niệm xấu dễ hình thành như thế nào. Mà tôi lại thường không muốn buông bỏ chúng. Nếu muốn đề cao tâm tính, tôi nhất định phải buông bỏ những thứ này.

Thông qua việc viết bài chia sẻ này, tôi đã có thể hướng nội tìm. Tháng này tôi đã có sự tiến bộ so với sáu tháng trước đây. Tôi ý thức được, trong thời gian dài, tâm thái của tôi đối với tu luyện, thái độ của tôi đối với Đại Pháp đã đặt không đúng vị trí. Nếu vấp ngã, tôi nên nhanh chóng vực dậy và đi tiếp. Viết bài chia sẻ này đã giúp tôi thực sự thấy được “biển rộng trời cao” như Sư phụ đã giảng.

(Bài chia sẻ tại Pháp hội kỷ niệm 20 năm Minh Huệ – được chọn và chỉnh lý)


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2019/5/30/387655.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2019/6/5/177937.html

Đăng ngày 17-06-2019; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share