Bài viết của một học viên Pháp Luân Công ở Trung Quốc Đại lục

[MINH HUỆ 27-03-2019] Tôi mất tới hơn 10 năm mới loại bỏ được chấp trước của mình vào trò chơi máy tính. Một số người có thể cảm thấy khó tin rằng một phụ nữ 60 tuổi không thể tự kéo mình ra khỏi trò chơi điện tử.

Công việc của tôi cho phép tôi có sự linh hoạt nhất định. Năm 1997, sau khi văn phòng chúng tôi lắp đặt máy tính, tôi thường chơi một vài ván bài mỗi khi cảm thấy mệt hay buồn chán.

Truy cập Internet, tôi có thể chơi nhiều loại trò chơi tư duy hóc búa hoặc câu đố. Càng chơi, tôi càng cảm thấy mình muốn chơi.

Khái niệm “nâng cấp độ” thường xuyên chiếm lĩnh tâm trí tôi. Tôi rất hay cáu kỉnh khi chơi những trò chơi này.

Tôi nhận ra đây là can nhiễu, nhưng không thể dừng lại. Có một vài lần tôi muốn dừng lại, nhưng tay của tôi lại không thể dừng.

Chơi hai tiếng đồng hồ một lần là chuyện bình thường. Tôi bao biện rằng “nó giúp trí não mình thư giãn.”

Tôi xấu hổ về bản thân khi học Pháp và tự nhủ: “Mình có còn là đệ tử Đại Pháp không vậy?”

Tôi từng đọc đi đọc lại đoạn Pháp này trong Chuyển Pháp Luân:

“Tôi từng lấy ví dụ này: chư vị thấy có ông Phật, ông Đạo ngồi ngậm điếu thuốc lá không? Đâu có chuyện ấy? Làm người tu luyện, mục tiêu của chư vị là gì? Chẳng phải chư vị cần cai hẳn nó ư? Do đó tôi giảng rằng chư vị muốn tu luyện, thì chư vị phải cai hẳn nó đi; nó làm hại thân thể chư vị, hơn nữa lại là một thứ dục vọng, hoàn toàn trái ngược với yêu cầu của những người tu luyện chúng ta.” (Chuyển Pháp Luân)

Dường như những lời của Sư phụ Lý nhắm thẳng vào tôi. Chơi trò chơi điện tử rõ ràng là một chấp trước và là can nhiễu, nhưng tôi vẫn tiếp tục ôm giữ nó.

10 năm trước vào buổi tối Tết Trung Thu, tôi đứng dưới ánh trăng, hai tay hợp thập. Tôi hứa với Sư phụ rằng tôi sẽ không bao giờ chơi trò chơi điện tử nữa và tôi sẽ là một đệ tử chân tu.

Vài năm sau, tôi đã không chơi trò chơi điện tử. Tuy nhiên, trong suốt bảy năm vừa qua, điện thoại thông minh lại bắt đầu ảnh hưởng đến tôi.

Tôi không nhớ rõ là như thế nào và từ khi nào, nhưng tôi lại bắt đầu chơi game trên điện thoại thông minh. Mặc dù mỗi lần tôi chỉ chơi rất ít, đó vẫn là một tâm chấp trước.

Tôi sẽ tìm hiểu về trò chơi mới khi nhìn thấy chúng và sau đó lại hối hận về quyết định của mình. Tôi lo sợ Sư phụ có thể buông bỏ tôi vì tôi đã từng hứa với Ngài là sẽ không chơi nữa.

Tôi nhận ra rằng tôi có quá nhiều cái tình của con người và những suy nghĩ tiêu cực. Đôi khi tôi suy ngẫm về điều Sư phụ giảng trong “Giảng Pháp tại Pháp hội thành phố Los Angeles [2006]”:

“Ai có thể không phạm lỗi lầm chứ? Đã sai lầm thì đã sao? Chúng ta thực hiện cho tốt là được rồi, phải vậy không? Nhưng then chốt là cái tâm đó của chư vị. Chẳng phải là tu bỏ ‘nhân tâm’ ư?”

Tôi không phải là một đệ tử Đại Pháp chân chính. Hàng ngày tôi đều học Pháp và luyện công, nhưng tôi cảm thấy mình vẫn chựng lại ở tầng thứ đó trong thời gian dài.

Tôi có những giấc mơ, trong giấc mơ tôi thấy mình đang chạy xuống cầu thang bộ. Một ngày, trong khi học Pháp, cơ thể của tôi chấn động khi đọc câu này:

“Ăn thịt hay không ăn thịt tự bản thân nó không phải là mục đích; vứt bỏ tâm chấp trước mới là chỗ then chốt.” (Chuyển Pháp Luân)

Tôi ngộ ra rằng “chìa khóa” là vứt bỏ chấp trước căn bản đã khiến tôi bị nghiện trò chơi máy tính.

Tôi bắt đầu niệm đọc bài “Chân tu” trong Tinh Tấn Yếu Chỉ:

“Có thể buông bỏ tâm người thường hay không, đó là ‘tử quan’ dẫn tới người siêu thường chân chính. Đệ tử chân tu ai ai cũng phải vượt qua, đó là giới tuyến giữa người tu luyện và người thường.” (Chân tu, Tinh Tấn Yếu Chỉ)

Dần dần tôi nghĩ về trò chơi máy tính ngày càng ít đi. Tôi lặng lẽ cười mỗi khi tình cờ nhìn thấy một trò chơi điện tử: Tại sao mình lại bị những thứ ngớ ngẩn thế này hấp dẫn nhỉ?

Cuối cùng tôi cũng đã vứt bỏ được chấp trước vào trò chơi điện tử.

Nghiện Internet

Những thiết bị thông minh trở thành một phần trong cuộc sống hàng ngày của chúng ta, hầu hết mỗi người đều có một thiết bị. Chúng có thể thao túng tâm trí chúng ta.

Sự phụ thuộc vào các thiết bị tiện ích của tôi còn vượt quá cả chấp trước của tôi vào trò chơi điện tử. Tôi biết mình cần đột phá sau khi đọc kinh văn “Tất cả đệ tử Đại Pháp cần biết” đăng trên Minh Huệ.

Xóa ứng dụng QQ là việc cần làm đầu tiên và dễ nhất. WeChat thì khó gỡ hơn.

Một vài năm trước, hai vợ chồng tôi chuyển tới miền Nam trung Quốc, trong khi gia đình và bè bạn tôi vẫn sống ở miền Bắc.

Mỗi ngày tôi đều dành khoảng thời gian dài để nói chuyện, chia sẻ ảnh và đọc tin tức về gia đình và bạn bè trên WeChat. Tôi cảm thấy xấu hổ về bản thân mình vì đã lãng phí quá nhiều thời gian cho ứng dụng này.

Tôi đã giảm bớt việc sử dụng của mình nhưng chưa bao giờ nghĩ đến việc vứt bỏ nó. Sau khi đọc thông báo trên trang web Minh Huệ, rõ ràng đã đến lúc cần xóa bỏ hoàn toàn ứng dụng WeChat.

Tôi giải thích ý định của mình với gia đình và những bạn bè thân thiết. Sau đó xóa ứng dụng và điện thoại của tôi được cài đặt lại.

Khi nhìn vào chiếc điện thoại mới được cài đặt, tôi đột nhiên nhớ ra rằng mình đã quên sao lưu hơn 3.000 bức ảnh mà tôi đã lưu giữ cẩn thận trong những năm qua. Tuy nhiên, sau phút ban đầu bị sốc, tôi cảm thấy tâm nhẹ nhàng như thể đã vứt bỏ được gánh nặng lớn.

Sau đó tôi gỡ nhiều ứng dụng về mua sắm và quản lý tiền bạc, những thứ tiêu tốn thời gian của tôi và trở thành bộ phận trong nhiều chấp trước của tôi.

Trong suốt quá trình loại bỏ những chấp trước này, nhiều cái tình người thường của tôi đã nổi lên. Ban đầu rất khó để vứt bỏ chúng, nhưng lại rất cần thiết vì chúng đã trở thành can nhiễu tới việc tu luyện của tôi.

Là học viên Đại Pháp chân chính, chúng ta phải dứt hoàn toàn khỏi cám dỗ của Internet. Sau khi trút bỏ được gánh nặng nghiện Internet, tôi cảm thấy tự do và thoải mái, và tôi cũng có nhiều thời gian rảnh rỗi hơn để làm ba việc.

Nhận ra tính cấp bách của việc cứu người

Cách đây không lâu, tôi tình cờ gặp một đồng nghiệp cũ ở bến xe buýt. Chúng tôi rất vui khi gặp lại nhau và sắp xếp một cuộc hẹn vào cuối tuần đó.

Tôi lên kế hoạch nói chuyện với cô ấy về Pháp Luân Đại Pháp và cuộc bức hại ở Trung Quốc. Vào ngày chúng tôi dự định gặp nhau, tôi đã gọi điện cho cô ấy. Lúc đó cô đang ăn tối và nói một lát sau sẽ đến gặp tôi.

Nửa giờ đồng hồ sau, tôi gọi lại và chồng cô trả lời điện thoại. Cô vừa bị một cơn đau tim nặng.

Khi tôi vội vã đến hiện trường, các nhân viên y tế đang thực hiện cấp cứu bằng phương pháp ấn ngực. Cô ấy trông vô hồn và đã qua đời vào tối hôm đó.

Đó là một đêm mất ngủ đối với tôi. Tôi không chỉ sốc vì việc cô qua đời đột ngột, mà quan trọng hơn, tôi tự trách mình đã không nói với cô ấy về Pháp Luân Đại Pháp sớm hơn.

Cách nhìn của cô ấy có thể khác nếu tôi thuyết phục cô cắt đứt những liên hệ với Đảng Cộng sản Trung Quốc. Ngày hôm sau, sau khi suy nghĩ rất nhiều, tôi đã học được hai bài học qua sự việc này.

Tôi đã lên kế hoạch thuyết phục vợ chồng họ thoái ĐCSTQ trước khi chúng tôi gặp nhau, vì cả hai người họ đều là Đảng viên. Nhưng thật không may, chúng ta không thể dự đoán tương lai.

Cô ấy đã không nghe được chân tướng về Pháp Luân Đại Pháp trước khi cô qua đời và cô đã mất cơ hội được cứu. Tôi cũng được chứng kiến ranh giới giữa sự sống và cái chết của một người mong manh như thế nào.

Những gì xảy ra ngày hôm đó đã cảnh báo tôi rằng thời gian là trân quý.

Quy luật vũ trụ là vô tình. Người ta sẽ không biết được khi nào cuộc sống của họ đi đến điểm kết thúc.

Tôi tự trách mình đã không nỗ lực cứu chúng sinh. Tôi cảm thấy cấp bách và muốn làm tốt hơn, nhưng tôi chưa bao giờ biến những suy nghĩ thành hành động.

Tôi đã thầm nói trong tâm: “Sư phụ, đó là lỗi của con. Con sẽ trở thành một học viên tinh tấn và sẽ cứu nhiều người hơn nữa.”

Ngày hôm sau, tâm tôi nhẹ nhàng hơn, và tâm trí cũng thanh tỉnh hơn. Khi chủ ý thức mạnh hơn, việc ngồi đả tọa của tôi cũng cải thiện rất nhiều.

Trong những năm qua, tôi thường cảm thấy buồn ngủ trong khi ngồi đả tọa. Bây giờ tâm trí tôi thanh tỉnh và bình hòa.

Sư phụ đã loại bỏ lớp vật chất phong bế tu luyện của tôi.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2019/3/27/383199.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2019/4/28/176656.html

Đăng ngày 23-05-2019; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share