[MINH HUỆ 08-04-2019] Tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Công (cũng gọi là Pháp Luân Đại Pháp) vào năm 1995, sau đó tôi đã tham gia nhiều hoạt động và hạng mục Đại Pháp khác nhau. Tôi bị đi chệch đường rồi sau đó quay trở lại tu luyện. Tôi giảng chân tướng về Đại Pháp, và phản bức hại. Tôi đã thoái Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ), và sau đó tu luyện trong thời kỳ chính Pháp. Hồi đó tôi tu luyện dường như rất chậm, và tôi không thể thấy điểm cuối, trong khi đó có lúc tôi cảm thấy rằng thời gian đang chạy khỏi tôi. Cứ như là hôm qua tôi mới nghe Pháp của Sư phụ, nhưng đã 24 năm trôi qua rồi.
Trong một giấc mơ, các đồng tu và tôi đến sân bay đón Sư phụ quay trở về Trung Quốc. Tôi rất háo hức, nhưng cùng lúc đó tôi lại cảm thấy hổ thẹn, vì tôi biết mình đã không tu luyện tinh tấn, điều này làm tôi phân vân làm sao có thể đối diện với Sư phụ.
Không kể quá khứ của tôi thế nào, tôi phải thấy biết ơn rằng thời kỳ chính Pháp chưa kết thúc. Tôi hy vọng rằng bài chia sẻ này sẽ phơi bày các tâm chấp trước của tôi, sẽ là công cụ giúp tôi tinh tấn, và sẽ cho phép tôi bước đi tốt trên đoạn đường còn lại.
Tâm tật đố ngăn trở tôi chân tu
Năm 2003 tôi tìm thấy tâm tật đố mạnh mẽ của mình đã ảnh hưởng tiêu cực đến cuộc sống của tôi. Tôi vừa mới tốt nghiệp đại học, và kết bạn với một đồng nghiệp vào làm sau tôi tám tháng. Chúng tôi cùng nhau làm mọi việc.
Không lâu sau, cô ấy làm sếp của tôi. Tôi cảm thấy không thoải mái về điều đó, tôi bắt đầu bực mình với cô ấy và nói xấu sau lưng cô ấy. Cô ấy không phản ứng gì cả, mà rất tốt bụng và không bao giờ phàn nàn về người khác ngay cả khi cô ấy bị đổ cho là làm sai.
Tôi cảm thấy xấu hổ sâu sắc khi so sánh với cô ấy: Sao tôi có thể trở thành thế này được? Tôi thậm chí còn chẳng bằng người thường. Vì tâm tật đố, tôi thấy khó có thể nói chuyện với cô ấy như trước kia.
Tôi bắt đầu xem xét tâm tật đố và cố gắng tu khứ nó. Bất cứ khi nào tôi nhận ra tâm tật đố hoặc cảm thấy oán hận, tôi sẽ kiềm chế nó bằng suy nghĩ rằng: “Đây không phải là ta. Chân ngã của ta không phải như thế này.” Tôi phải mất hai tháng để tu bỏ những ý niệm tật đố, sau đó tôi có thể lại nói chuyện thoải mái với cô ấy.
Tôi rất vui khi tu khứ tâm tật đố này. Khi gặp phải mâu thuẫn, tôi có thể hướng nội mà không cần phải xem xét về tâm tật đố. Nhưng tôi nhận ra rằng đôi khi tôi vẫn có tâm tật đố ẩn giấu rất sâu.
Do phân công công việc nên tôi không gặp cô đồng nghiệp này thường xuyên, nhưng mọi người biết chúng tôi là bạn tốt. Chúng tôi giữ liên lạc bất cứ khi nào chúng tôi ở cùng chung một thành phố, và chúng tôi cũng thường đến thăm nhau.
Tôi thất vọng vì người bạn này từ chối thoái xuất khỏi ĐCSTQ và tôi không thể hiểu được thái độ của cô ấy đối với Đại Pháp. Nhưng cô ấy là một người tốt bụng, và tốt hơn tôi rất nhiều trong khoản tu khẩu.
Do một lần tôi cư xử không phải, cô ấy đã thực sự rất buồn và xúc động nói với tôi rằng cô ấy sẽ không bao giờ tu luyện Pháp Luân Công. Sau đó chúng tôi mất liên lạc.
Tám năm trôi qua và tôi đã đổi việc. Tôi vô cùng tức giận vì tôi không bao giờ được thăng chức mặc dù tôi là một nhân viên có năng lực. Tuy nhiên, cấp trên trực tiếp quản lý tôi không bao giờ khen ngợi tôi.
Mặc dù hướng nội nhưng tôi không thể tìm thấy tâm chấp trước thực sự của mình. Cuối cùng tôi nghĩ rằng đó là do mọi người tật đố với tôi, và điều tốt nhất mà tôi có thể làm đó là nhẫn chịu. Với ý niệm này, tôi đã không thể nói với đồng nghiệp của mình về Đại Pháp.
Sau đó, một hôm tôi nhận ra rằng tâm tật đố của tôi đã to như núi, cản trở tôi chân tu.
Tôi từng nghĩ rằng miễn là tôi có thể hòa hợp với mọi người mà không cảm thấy buồn vì tâm tật đố thì tôi đã làm rất tốt trong việc tu bỏ tâm đó rồi.
Sau đó, khi tôi hướng nội, tôi nhận ra rằng tâm tật đố của mình vẫn còn rất mạnh. Tôi cảm thấy không vui khi người khác đạt được điều gì đó. Thêm vào đó, tôi cũng có những suy nghĩ tiêu cực khi mọi thứ không theo ý mình.
Tâm tật đố ngăn cản tôi thực sự ngộ được ý nghĩa của Pháp. Nếu có điều gì đó không hay xảy ra với người khác, tôi sẽ tự nhủ rằng đó là bởi vì họ không nghe lời tôi khi tôi bảo họ thoái xuất khỏi ĐCSTQ.
Sư phụ giảng:
“Kẻ ác do tâm tật đố sai khiến, ích kỷ, nóng giận, mà tự thấy bất công. Người Thiện thường trong tâm từ bi, không oán, không hận, lấy khổ làm vui.” (Cảnh giới – Tinh Tấn Yếu Chỉ)
Trạng thái tu luyện không ổn định
Tôi thường cảm thấy tức giận: Tại sao mình không thể phát triển tâm từ bi? Không có từ bi thì không thể duy trì trạng thái tinh tấn. Mặc dù tôi làm ba việc nhưng tôi ở trong trạng thái không ổn định.
Giờ đây tôi hiểu rằng không thể tu xuất tâm từ bi khi vẫn còn ôm giữ tâm tật đố, thứ mà đi ngược hẳn với đặc tính của vũ trụ. Với niệm đầu tật đố như vậy, sao mọi thứ có thể suôn sẻ khi chúng ta cố gắng giúp mọi người thoái xuất khỏi ĐCSTQ được? Tôi luôn cảm thấy khó đề cao trong tu luyện và tiến lên, thay vào đó tôi cảm thấy mình còn tụt lùi. Lý do là tôi đã không tu luyện tốt, và vì thế mà bị đặc tính của vũ trụ ước chế.
Tôi không tôn trọng các vị lãnh đạo ở công ty tôi cho lắm và luôn chú ý đến thiếu sót của họ, và nghĩ rằng họ thật thiển cận và không thể chịu được nếu có ai đó giỏi hơn họ. Thời gian trôi qua tôi chỉ làm mọi việc theo cách của riêng mình và luôn giữ khoảng cách với họ.
Tôi cảm thấy khá vui khi họ gặp rắc rối, hy vọng rằng họ sẽ sớm bị thay thế. Khi ai đó được thưởng thì tôi cảm thấy khó chịu trong tâm, nghĩ rằng sếp của chúng tôi có vấn đề trong việc đánh giá nhân viên.
Tâm tranh đấu và tâm lý hiển thị
Tôi luôn hy vọng rằng tôi sẽ nói với các đồng nghiệp về Đại Pháp, và phát chính niệm rất nhiều lần để giúp tôi hoàn thành tâm nguyện, nhưng hầu như không thành công. Ngược lại với tâm nguyện của tôi, công ty tôi thậm chí còn thành lập “Đảng bộ”.
Tôi nghĩ rằng tôi đã tu khứ tâm chấp trước vào danh và lợi, nhưng tôi không ngừng nghĩ về danh và lợi khi tôi thấy cấp trên không giỏi dựa trên tiêu chuẩn của tôi. Tôi nghĩ rằng tôi đã tu khứ tâm tranh đấu, nhưng khi cấp trên của tôi nghĩ rằng tôi không thể làm việc gì đó là tôi rất cố gắng để chứng tỏ rằng tôi có thể làm tốt việc đó và rằng họ đã sai. Ngoài tâm tranh đấu tôi cũng có tâm hiển thị.
Sư phụ giảng:
“Chúng ta nói về truyện «Phong Thần diễn nghĩa», trong đó có ông Thân Công Báo thấy rằng Khương Tử Nha vừa già vừa không có bản sự gì; tuy nhiên Nguyên Thuỷ Thiên Tôn lại cho Khương Tử Nha [được đi] phong Thần. Trong tâm Thân Công Báo thấy bất bình: ‘Để ông ấy phong Thần là sao? Các vị thấy tôi Thân Công Báo này thật lợi hại, đầu của tôi cắt rơi xuống rồi lại đặt lên được, tại sao không để tôi phong Thần?’” (Bài giảng thứ bảy – Chuyển Pháp Luân)
Tôi cố gắng cho mọi người thấy rằng tôi khá là có năng lực, tôi có thể làm tốt trong khi các vị thì không thể, thế mà các vị lại chỉ đạo tôi sao?
Ngày trước khi tôi đọc đoạn Pháp trên, tôi cũng không hiểu tại sao Sư phụ lại dẫn chứng ví dụ này cho chúng ta. Giờ đây tôi ngộ ra rằng việc nghĩ mình giỏi hơn người khác nghĩa là đang so sánh mình với người khác, đây cũng là tâm tranh đấu và tật đố.
Hiểu nhầm ý định của người khác
Mọi việc ở chỗ làm không phải thuận lợi như thế, và tôi luôn nghĩ rằng đó là do những người khác tật đố với năng lực của tôi. Thực ra thì đó chính là tâm tật đố của tôi đã gây ra rắc rối này.
Sư phụ giảng:
“Giữa hai cá nhân phát sinh mâu thuẫn, người thứ ba nhìn thấy, thì người thứ ba cũng cần phải nghĩ xem ở bản thân mình có chỗ nào không đúng, vì sao lại để mình nhìn thấy? Hơn nữa hai người phát sinh mâu thuẫn càng phải nên tự xem lại bản thân mình, cần phải tu bên trong.” (Giảng Pháp tại Pháp hội miền Đông Mỹ quốc)
Pháp của Sư phụ dạy tôi rằng khi chúng ta nhìn thấy tâm chấp trước của người khác, thực ra chúng ta cũng có chính tâm chấp trước đó. Sư phụ đã điểm hóa tôi hết lần này đến lần khác qua hành xử của mọi người xung quanh tôi, giúp tôi ngộ ra những Pháp lý khác, nhưng tôi không thấy được vấn đề của mình và nghĩ rằng những người khác tật đố với tôi. Tệ hơn nữa tôi đã bị phong bế trong tình trạng này một thời gian dài và có thái độ bị động mà sai lầm cho rằng tôi đang nhẫn chịu.
Sư phụ đã điểm hóa cho tôi trong một giấc mơ. Tôi cảm thấy ganh tị khi thấy chị mình mặc một chiếc váy đẹp. Trong giấc mơ tôi là một người hoàn toàn khác. Qua giấc mơ, tôi nhận ra rằng tâm tật đố của tôi ẩn giấu sâu trong một không gian khác, tỏa ra vật chất màu đen. Chính niệm đầu tật đố này đã ảnh hưởng đến từng khía cạnh tu luyện của tôi và nỗ lực của tôi trong khi làm ba việc.
Tôi tự hỏi: “Những người này cần cô cứu họ, nhưng cô lại tật đố với họ. Sao cô có thể cứu họ được chứ?” Tôi nhận ra rằng tâm tật đố ẩn sâu trong thời gian dài đã ngăn cản tôi trên con đường tu luyện.
Tiến bộ trong việc tu khứ tâm tật đố
Tôi phải mất một tháng để chuẩn bị tinh thần chia sẻ điều này và nửa tháng sau để viết ra. Trong quá trình này, tôi cảm nhận sâu sắc rằng những suy nghĩ của tôi khá khác với điều tôi đã viết ra, và quá trình viết ra giống như nhổ răng vậy, và tôi minh bạch nhiều thứ tôi chưa từng nhận ra.
Khi tôi trở nên minh bạch thì những vật chất xấu trong các không gian khác đã bị giải thể. Tôi không còn ôm giữ tâm oán hận như trước và bất cứ khi nào tôi cảm thấy tật đố, tôi sẽ bài trừ nó ngay.
Khi viết xong bài chia sẻ này, tôi không còn ôm giữ những niệm đầu bất hảo về các cấp trên của tôi nữa, và thái độ của họ đối với tôi cũng đã thay đổi. Môi trường của tôi đã trở nên tốt hơn khi tôi đề cao tâm tính.
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2019/4/8/383616.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2019/4/29/176669.html
Đăng ngày 20-05-2019; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.