Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp ở Trung Quốc

[MINH HUỆ 26-3-2019] Khi lần đầu tiên tham gia điểm sản xuất tài liệu Pháp Luân Đại Pháp, tôi đã nhắc nhở bản thân phải khiêm nhường, phối hợp tốt với đồng tu, và không được như trước đây vì không tu tâm tính mà đã tự gây ra rắc rối cho bản thân. Do đó, khi tôi vừa đến đó, trạng thái tu luyện của tôi rất tốt, và tôi đã phối hợp rất ăn ý với các học viên khác.

Chấp trước dẫn đến sai lầm

Sau một thời gian, một số niệm đầu không đáng có đã nổi lên, những thứ mà tôi nên phải nhận ra chúng là bất thuần và loại bỏ đi.

Ví dụ, tôi cho rằng mình nắm rất rõ toàn bộ quy trình sản xuất và chất lượng tài liệu của tôi là tốt hơn so với các học viên khác. Tôi nghĩ rằng mình làm nhanh hơn và ít khi mắc sai lầm. Tôi cũng có một chút dương dương tự đắc và tự hào khi nghe những lời khen ngợi từ người khác.

Sau đó, mặc dù tôi đã cẩn thận, song các bản in ra bị loạn mã (xuất hiện những ký tự vốn không có trong nội dung tài liệu) và tôi đã lãng phí rất nhiều giấy. Trong khi đóng quyển tài liệu, tôi cũng vô ý đặt trang đầu ở mặt sau. May thay, tôi đã kịp thời phát hiện ra lỗi sai và nó đã không ảnh hưởng đến thành phẩm.

Tôi thấy hoảng hốt bởi sự làm việc yếu kém của mình và cảm thấy có lỗi. Tôi trấn tĩnh và hướng nội để tìm sai sót. Tôi nhận ra tôi có các chấp trước như hiển thị và xem thường người khác. Hướng nội sâu hơn tôi tìm thấy tôi cũng rất cố chấp vào ý kiến của bản thân, cho rằng tôi tu được tốt hơn hết thảy mọi người. Bởi vì trang đầu vô tình được đặt ở mặt sau, tôi ngộ ra đó là điểm hóa rằng tôi đã không đặt bản thân ở đúng chỗ.

Thực tế, các đồng tu đã tu luyện tốt hơn và vững chắc hơn tôi. Khi tôi chính lại cách tôi tự đặt định vị trí bản thân, tôi đã thay đổi quan niệm. Tôi đi đến điểm sản xuất tài liệu để học tập và phối hợp với các đồng tu khác. Tôi biết mình nên trân quý cơ hội được làm tài liệu giảng chân tướng cùng họ.

Sư phụ đã giảng:

“Rất nhiều việc tuy chưa được chu toàn, nhưng là đệ tử Đại Pháp mà nói, thì đó chẳng phải là lưu lại không gian để bản thân chư vị tu luyện sao? Bản thân mình làm sao khiến những gì chưa toàn diện, hoặc chỗ nào mà chư vị cảm thấy còn chưa hoàn thiện, thì bản thân mình hãy thực hiện những chỗ đó cho tốt, đó chẳng phải lưu lại cho chư vị? Đó chẳng phải chư vị chính là nên tự thân đi làm đi?” (Giảng Pháp tại Pháp hội New York 2015)

Sau khi minh bạch Pháp lý, tôi giữ vững tâm tính bản thân và giữ cho tâm thuần tịnh khi làm việc. Nếu không hiểu điều gì, tôi sẽ hỏi và tham khảo ý kiến của các học viên khác. Tôi làm bất cứ điều gì còn thiếu. Tôi cũng chủ động in lại những trang mà các học viên khác in sai. Nếu các học viên khác quên điều gì đó, nếu nhìn thấy thì tôi sẽ chủ động làm nó cho tốt. Với sự phối hợp tốt từ các học viên, điểm sản xuất vận hành một cách trật tự.

Mâu thuẫn với một học viên “gây áp lực”

Có lần một đồng tu nhìn thấy máy in để không còn tôi thì đang nghỉ ngơi. Cô ấy nói: “Đừng để máy in nằm không như vậy, hãy tiếp tục in đi.” Tôi trả lời: “Nó đã hoạt động lâu quá và máy bị nóng rồi. Hãy để nó nghỉ ngơi một lát. Hãy trân quý máy in.” Cô ấy hét lên: “Tôi không cho phép máy in để không như thế. Tôi không nghĩ là mọi người nên nghỉ ngơi. Tôi in được rất nhiều trong một ngày, còn nhìn xem đến giờ cô mới in được bấy nhiêu. Hãy tiếp tục in đi!”

Tôi sững sờ và nghĩ rằng người học viên này quá cứng nhắc và việc tôi nghỉ ngơi chốc lát không có làm giảm bớt hiệu suất của điểm sản xuất. Tôi nghĩ: “Tôi không phải trẻ con. Tôi biết cần làm gì thì sẽ tự động đi làm.” Trong tâm tôi không nguyện ý muốn tiếp nhận ý kiến và sự sắp đặt của người khác.

Tôi trả lời một cách không thoải mái: “Cô đang bị chấp trước vào công việc. Chúng ta hiện tại chủ yếu đang tu luyện bản thân. Chỉ khi chúng ta tu luyện bản thân tốt thì chúng ta mới có lực độ để cứu độ chúng sinh. Nếu chúng ta không thể đề cao, thì không thể cứu người. Khi đó, làm nhiều hơn thì cũng bằng như không làm.”

Bởi tôi đã mang theo cảm xúc trong khi làm việc, nên tôi đã không để ý rằng máy in đã hết mực. Tôi đã lãng phí một chồng giấy và tự trách bản thân. Người học viên gây áp lực kia vô cùng tức giận đến mức mặt đỏ bừng bừng. Cô ấy không nói lời nào với tôi và giận dữ bỏ đi. Sau đó, tôi vẫn nghĩ rằng cô ấy đang hướng ngoại và hành xử hoàn toàn như một người thường.

Trước đây Sư phụ đã giảng rằng chúng ta phải hướng nội khi gặp bất kỳ mâu thuẫn nào. Sau đó, tôi nhận ra việc cô ấy hành xử như thế không phải là ngẫu nhiên. Chắc chắn nó do các tâm chấp trước của tôi. Tôi có sai sót, và Sư phụ an bài khảo nghiệm này cho tôi. Hướng nội sâu hơn, tôi tìm thấy tôi không sẵn lòng khi bị ra lệnh, tôi không muốn bị buộc tội, và tôi chỉ muốn nghe những lời dễ chịu. Cô ấy chính là tấm gương phản chiếu tôi, và mọi việc cô ấy hành xử nhất định có liên quan đến tôi.

Tiếp tục hướng nội sâu hơn, tôi thấy mình cũng có chấp trước vào công việc, tâm sợ bị người khác chỉ trích, và tâm hư vinh ưa thể diện. Đã đến lúc tôi phải tu bỏ. Tôi đã bị Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) tẩy não hàng thập niên, độc hại của văn hóa của tà đảng đã thấm vào tôi tương đối sâu, nên tôi nhất định phải giải thể độc tố của văn hóa đó, không ngừng quy chính bản thân trong Pháp, và trở thành một đệ tử Đại Pháp đường đường chính chính.

Nhìn lại những trải nghiệm trên, tôi nhận ra kỳ thực mâu thuẫn đến lại là điều tốt. Chúng nhắm vào tâm và các chấp trước của người tu luyện, và là cơ hội để chúng ta đề cao. Mâu thuẫn đến để xem bản thân chúng ta làm thế nào mà ngộ Đạo, xem chúng ta khi gặp người hoặc sự việc có thể nhìn nhận vấn đề một cách chính diện hay không, có thể chân chính mà ngộ đạo hay không. Do đó, khi gặp phải vấn đề gì, chúng ta nhất định phải dựa trên Pháp mà ngộ, không nên bị hãm vào trong tranh luận ai đúng ai sai của người thường. Như vậy thì tâm tính và tầng thứ của chúng ta mới có thể thực sự đề cao.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2019/3/26/384356.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2019/4/18/176541.html

Đăng ngày 18-05-2019; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share