Bài viết của một học viên bên ngoài Trung Quốc

[MINH HUỆ 30-11-2009] Sau khi đọc bài kinh văn mới của Sư Phụ, “Gửi Pháp hội Châu Âu,” tôi đã nghĩ ra một vài điểm thảo luận với các đồng tu. Trong kinh văn, lời Sư Phụ nhằm hướng vào những học viên mà không nhìn vào trong sau khi trải qua mâu thuẫn với những học viên khác, và những người mà sau đó thì không tham gia vào các dự án Chính Pháp; một số thậm chí còn dừng tu luyện. Những người trong số chúng tôi hiện đang tham gia vào các dự án Chính Pháp rất lo lắng cho những đồng tu này, và đang cố gắng tìm ra cách để liên lạc và giúp đỡ nhóm học viên này quay lại. Tuy nhiên, với sự hiểu Pháp sâu hơn, tôi cảm thấy rằng Sư Phụ không chỉ nói ra những lời này cho những học viên mà chưa bước ra, mà đồng thời còn dành cho những người trong chúng tôi mà đã bước ra. Hướng nội tìm, chúng tôi cũng có thể thấy rằng vấn đề riêng của chúng tôi là nghiêm trọng.

Mặc dù chúng tôi không dừng làm các công việc Chính Pháp và không dừng tu luyện bởi vì sự tức giận, thông thường, trong khi đang làm một dự án, nếu một học viên nói hay làm điều gì đó mà không vừa ý chúng tôi, chúng tôi thường bỏ dở dự án đó và chuyển sang làm một việc khác. Điều này cản trở nghiêm trọng tới tiến trình của một dự án cụ thể.

Tôi hiểu rằng toàn bộ quá trình Chính Pháp có liên quan chặt chẽ tới sự tiến bộ của mỗi người trong dự án của chúng tôi. Khi dự án không tiến triển thuận lợi bởi những thiếu sót của chúng ta, thì là những cá nhân chúng ta không vui vẻ; chẳng phải chúng ta cũng đang phá bỏ lời hứa của chúng ta hay sao?

Nhìn từ góc độ của sự tu luyện cá nhân và những mâu thuẫn giữa các học viên, bất kể là đối tác có sai sót hay không; đúng hơn là, sự xuất hiện cảm giác oán giận là một vấn đề riêng của cá nhân, và vấn đề tu luyện cá nhân của một người. Tôi hiểu rằng toàn bộ việc này là một chuyện xảy ra bình thường trong quá trình tu luyện; cái chính là chúng ta đánh giá bản thân như thế nào trong các xung đột. Nếu chúng ta không thể hoàn toàn đột phá lần đầu, thì nó vẫn còn là vấn đề của chúng ta, nhưng không phải là một việc lớn. Tuy nhiên, khi xung đột có liên quan tới các dự án Chính Pháp, và chúng ta coi tâm trạng của mình và Chính Pháp là tương đồng, hoặc tâm trạng của chúng ta ngay cả còn quan trọng hơn các dự án Chính Pháp, thì vấn đề đã trở nên nghiêm trọng. Tại sao cựu thế lực bị tiêu hủy? Bởi vì chúng cảm thấy rằng những chấp trước quan trọng hơn sự cần thiết phải Chính Pháp của Sư Phụ. Sư Phụ giảng:

“Tuy nhiên cựu thế lực không thực hiện như vậy, chúng lấy sự tuyển trạch của chúng làm gốc rễ, và [nhìn nhận] rằng hết thảy những gì mà tôi thực hiện là cần phải viên dung với hết thảy những gì mà chúng muốn.”
(Giảng Pháp tại Pháp hội miền tây ở Mỹ Quốc vào tiết Nguyên Tiêu, 2003 )

Vậy thì về điểm này, chẳng phải chúng ta có tầng cấp tâm tính giống như cựu thế lực hay sao? Làm sao chúng ta có thể hòa hợp với Pháp và tiến vào vũ trụ mới được?

Tôi hiểu khi Sư Phụ nói rằng đệ tử Đại Pháp thời Chính Pháp là vĩ đại, và đó là một lý do cho sự tham gia vào việc trợ sư Chính Pháp của tôi. Tôi hướng nội tìm khi có xung đột, luôn luôn cố gắng tu luyện bản thân, và để cho tiến trình Chinh Pháp tiến triển về phía trước. Sự tu luyện riêng của bản thân chúng ta liên hệ hoàn toàn và chặt chẽ tới hiệu quả chúng ta làm trong Chính Pháp, và liên quan tới việc chúng ta có thể cứu nhiều chúng sinh hơn nữa hay không. Do đó, việc chúng ta tu luyện tốt bản thân là quan trọng phi thường. Ngược lại, chúng ta sẽ can nhiễu tới quá trình Chính Pháp của Sư Phụ nếu chúng ta không tu luyện bản thân. Hơn nữa chúng ta phải gánh vác trách nhiệm không thể trốn tránh, và không vượt qua sự phán xét của Thần trong tương lai.

Tất cả học viên đều có mang tâm người thường, và tất cả đều gặp phải các vấn đề mà chúng ta không thể đột phá ngay lập tức. Tuy nhiên, khi chúng ta thấy rằng sự không vui vẻ của chúng ta ảnh hưởng tới tiến trình bình thường của các dự án Chính Pháp, thì chúng ta phải cân nhắc đến dự án Chính Pháp không kể dưới tình hình huống nào. Ngay cả nếu một người không thể suy nghĩ thông suốt lúc đó, nếu một người có xung đột với một đồng tu và không thể đột phá. Chúng ta không thể xem thường công việc Chính Pháp ở trước mặt chúng ta, và chúng ta không thể xem thường tình trạng hiểm nguy mà chúng sinh đang ở trong đó. Một vài học viên cho rằng nếu họ hòa hợp với một đồng tu, thì họ chỉ có thể để người khác làm những gì mà người đó muốn; dù sao anh ta cũng có những dự án riêng để làm và không ai có thể nói rằng người đó không làm việc Chính Pháp. Nếu công việc của học viên khác không quan trọng, và dự án riêng của anh ta khá là quan trọng hơn, thì ý nghĩ này có thể không phải là một vấn đề lớn; tuy nhiên, nếu công việc của người học viên khác có liên quan tới một dự án lớn, thì ý nghĩ mà không tham dự vào và không quan tâm sẽ là một vấn đề lớn.

Tu luyện là rất nghiêm túc, và kỳ vọng với các học viên ngày càng cao hơn. Chúng ta cũng đang tu luyện gần đến bề mặt, do đó mọi ý nghĩ của chúng ta cần phải chân chính. Nhìn vào bản thân, mặc dù về hành động thì tôi đang phối hợp, nhưng tôi thường có những ý nghĩ không mong muốn xuất hiện trong đầu, không quan tâm tới những việc mà tôi không thích và không vui về nó. Tôi cũng có những ý nghĩ không muốn hợp tác bởi vì tôi không vui vẻ với những học viên khác. Ngay cả khi tôi ép buộc bản thân làm việc ở bề mặt, thì tôi cũng không hoàn toàn cống hiến toàn tâm, điều đó gây ra một môi trường không hài hòa. Đồng thời, tà ác có thể tìm thấy thiếu sót và tạo ra các cản trở. Trong một sự việc lâu dài như thế này, không diệt trừ chấp trước này và làm ảnh hưởng tới tiến trình của một dự án Chính Pháp thì cũng chính là đang làm trái với lời thệ ước của chúng ta một cách nghiêm trọng.

Mọi hoạt động Chính Pháp mà chúng ta tham gia thật vĩ đại và thần thánh, do đó chúng ta cần đối đãi nó với một thái độ trong sạch, và dùng tâm từ bi của chúng ta để hòa hợp với các yêu cầu của Sư Phụ một cách vô điều kiện. Cứu độ chúng sinh chỉ là cứu độ chúng sinh; nó không đúng nếu tôi chỉ cứu độ họ theo cách tôi thích và không quan tâm làm nếu không thích.

Gần đây trong vùng của chúng tôi, có một vấn đề liên quan tới việc thuê một nhà hát cho Đoàn Nghệ thuật Thần Vận biểu diễn. Hoạt động này đã dừng lại và không có tiến triển; có thể đã đến lúc chúng tôi tĩnh tâm lại và nhìn vào trong, đối diện với một dự án lớn như vậy và tự hỏi chúng ta đang có thái độ như thế nào đối với Thần Vận và chúng ta đang lựa chọn điều gì. Đây là một cơ hội cho chúng ta thăng tiến bản thân mình; một khi chúng ta thăng tiến bản thân dựa trên Pháp như một chỉnh thể thì vấn đề liên quan đến dự án Thần Vận sẽ đột phá.

Cuối cùng, tôi muốn thảo luận thêm một điểm nữa, liên quan đến sự can nhiễu tới một dự án Chính Pháp lớn giống như Thần Vận. Ý niệm đầu tiên của tôi vẫn là hoàn toàn phủ nhận sự can nhiễu của cựu thế lực. Hiểu biết của cá nhân tôi là nếu một dự án Chính Pháp không tiến triển thuận lợi, thì chúng ta chưa loại trừ được những thiếu sót và chấp trước và cần phải hướng nội tìm khi gặp khó khăn và thăng tiến bản thân. Sau đó thì những dự án Chính Pháp sẽ có những đột phá. Ngược lại, khi chúng ta có chấp trước, thì các dự án Chính Pháp sẽ không thành công. Chúng ta sẽ đang thừa nhận cựu thế lực, cho dù chúng ta có kiên quyết không thừa nhận chúng. Chúng ta luôn luôn cần phải nhìn vào trong khi gặp vấn đề, bởi vì chúng ta là những người tu luyện.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2009/11/30/213549.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2009/12/15/113148.html
Đăng ngày 18-12-2009, bản dịch có thể hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share