Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp ở tỉnh Hà Bắc, Trung Quốc

[MINH HUỆ 26-0-2019] Tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp vào năm 1997, lúc tôi 27 tuổi. Kể từ đó những Pháp lý của pháp môn đã giúp tôi bình tĩnh vượt qua những thời điểm khó khăn trong cuộc đời. Chồng tôi, vì tư lợi cá nhân nên phạm tội vào năm 1998 và bị kết án 10 năm tù. Trong suốt thời gian đó tôi phải vật lộn kiếm sống để nuôi nấng con trai ba tuổi của chúng tôi bằng cách làm những công việc lặt vặt.

Chồng tôi đoàn tụ cùng gia đình

Sau khi được giảm án, chồng tôi kết thúc tám năm tù vào tháng 3 năm 2006 và trở về nhà. Khi ra tù anh ấy rất yếu, mỗi ngày tôi chuẩn bị hai tách sữa đậu nành, và cố gắng chu cấp thức ăn có nhiều dinh dưỡng cho anh ấy. Chồng tôi nghỉ ở nhà khoảng nửa năm. Trong thời gian đó, anh ấy luôn đòi tiền tôi để giúp một số bạn tù mới vừa được thả. Tôi đưa tiền cho anh ấy mà không do dự. Tôi nói: “Khi nào anh cảm thấy đỡ hơn và tìm một công việc ổn định, anh có thể làm thật tốt công việc để kiếm thu nhập cho bản thân.“

Chồng tôi cần thời gian để thích nghi trở lại với cuộc sống gia đình và xã hội. Em gái và cháu gái tôi sống chung với chúng tôi. Tôi thường kể với chồng rằng chúng tôi đã nương tựa lẫn nhau ra sao vào những năm anh ấy không có ở nhà. Trước khi em rể của tôi mất, cậu ấy đã đối xử với con của tôi như con ruột; cậu ấy thường đưa cháu đi chơi, mua quần áo và thức ăn cho cháu. Do vậy chúng ta cũng nên xem cháu trai như con ruột. Chồng tôi nói anh ấy hiểu và sẽ làm như vậy.

Khi chồng tôi được ra khỏi tù và trở về nhà, mẹ tôi đã tỏ vẻ không vui. Nhưng sau khi nói chuyện vài lần với dì và cậu của tôi, mọi người đều hiểu rằng chúng tôi phải quên đi quá khứ và không nên oán trách. Vì thế chồng tôi có cơ hội để làm lại cuộc đời.

Chồng tôi cảm kích việc tôi vẫn chờ đợi anh ấy trong ngần ấy năm anh ấy tù tội. Tôi nói với chồng: “Qua các bài giảng của Sư phụ Lý, em đã minh bạch rằng phu thê không chỉ là tình cảm, mà còn có ân. Anh nghĩ xem, con chúng ta còn nhỏ, và em thì thất nghiệp. Có rất nhiều cám dỗ xung quanh em. Anh nghĩ là chỉ cần thiện lương thì có thể giải quyết mọi vấn đề không? Không đâu. Chính Sư phụ của em đã dạy em làm thế nào để thành một người tốt và luôn nghĩ cho người khác trước. Lúc đó, chị của anh bảo em ly dị anh bởi chị ấy nghĩ rằng không ai có thể đợi chồng 10 năm tù tội. Em đã nói với cha mẹ anh rằng em sẽ đợi anh. Dĩ nhiên, em cũng bảo họ rằng nếu họ có thể giúp em một chút, em sẽ rất cảm kích. Em muốn con chúng ta cuối cùng cũng có thể sống cùng cha mẹ ruột của nó. Nhưng không ai tin em cả, nhân lực vật lực đều không có giúp em. Nhưng em không trách họ.”

Tôi tiếp tục nói: “Em cố gắng hết sức và vẫn xem họ như người nhà. Khi chị của anh bị ốm, em đem thức ăn đến cho chị ấy trong khi chăm sóc con trai ba tuổi của chúng ta. Em cũng đến nhà cha mẹ anh để giặt quần áo cho họ và làm việc nhà. Em cũng giúp dọn dẹp nhà chị chồng và thuê nó trước khi hợp đồng thuê nhà hết hạn. Tiền thuê nhà em gửi cho chị chồng. Em có thể làm những việc này bởi vì em xem bản thân là một người tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Nếu không tu luyện Đại Pháp, em sẽ là một người ích kỷ không muốn trải qua bất kỳ khó khăn nào hoặc có bất kỳ trách nhiệm nào. Có thể em sẽ ly dị anh, giao con chúng ta cho cha mẹ của anh, bán nhà của chúng ta và đi nơi khác tìm hạnh phúc riêng. Vậy thì sẽ không còn là gia đình nữa.” Chồng tôi rất xúc động nói: “Em giống như Bồ Tát vậy.”

Chồng tôi bắt đầu liễu giải Pháp lý

Chồng tôi không phản đối việc tôi đọc sách Đại Pháp và luyện công. Nhưng mỗi khi tôi giảng chân tướng cho anh ấy thì anh không muốn nghe. Đầu não của anh ấy bị lấp đầy vô thần luận của tà ác. Khi nhìn thấy vài học viên Đại Pháp đã bị bức hại ra sao, anh ấy nói với tôi: “Trong tù, khi các tù nhân thông thường bị giết, họ nói rằng những người đó bị đau tim, huống hồ với những đồng tu của em tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, thì không có gì là bảo đảm cả. Ở Trung Quốc, không ai đối đãi với các đồng tu của em như con người cả.”

Tôi tự nhủ, bởi vì lời của tôi đã không thuyết phục được thì tôi sẽ dùng hành động để anh ấy thấy được sự mỹ hảo của Đại Pháp. Tôi lắp đặt chảo vệ tinh của Đài truyền hình Tân Đường Nhân (NTDTV) tại nhà. Ban đầu chồng tôi rất phản đối, và chỉ muốn xem phim. Tôi không làm phiền anh ấy về việc chọn lựa chương trình để xem. Thay vào đó tôi nói với anh ấy về những vấn đề đang diễn ra tại Trung Quốc, vốn có nhiều điều mà anh ấy chưa bao giờ nghe qua. Dần dần anh ấy bắt đầu chú ý đến một số tin thời sự và tin địa phương. Anh ấy cũng bắt đầu hình thành suy nghĩ độc lập và đặt câu hỏi với một số điều nghe được.

Minh Huệ Net đăng nhiều thiệp chúc mừng và lời chúc gửi đến Sư phụ nhân dịp năm mới, Ngày Pháp Luân Đại Pháp Thế giới, và ngày sinh nhật Sư phụ. Vào một ngày của những dịp đặc biệt đó, chồng tôi tình cờ xem xong một chương trình có tên Thời Đại Truyền Kỳ của NTDTV. Anh ấy rất chấn động và nói: “Đây chính là sức mạnh của tín ngưỡng!” Tôi có thể cảm nhận nội tâm của anh ấy đã bắt đầu lay động. Trong suốt thời gian đó, anh ấy thường mơ thấy đi cùng với những người đã qua đời, và họ rủ anh gia nhập cùng họ. Tôi bảo anh ấy đó là điềm gở báo hiệu sinh mệnh anh ấy đang gặp nguy hiểm. Tôi đưa anh ấy một bùa hộ mệnh Đại Pháp và anh luôn đeo nó bên mình.

Chồng tôi làm việc trong một nhà máy thép. Một lần, khi cố gắng lau một chiếc máy giám sát treo phía trên lò cao, thì thanh lan can bảo vệ đã rơi ra và chồng tôi bị ngã xuống, mà phía dưới là miệng lò cao. Anh ấy rớt xuống một khoảng trống chỉ cách trung tâm của lò có 30 cm. Anh ấy chỉ bị một vết bầm tím lớn trên đùi và không có chuyện gì nguy hiểm tính mạng. Nếu anh ấy bị rơi vào trong lò, thì mạng của anh ấy là xong rồi! Tất cả đồng nghiệp của anh ấy đều sợ hãi, sau khi định thần lại, họ vui mừng vì không có chuyện gì xấu xảy ra với anh ấy.

Ngoài làm việc cho nhà máy, anh ấy cũng làm bán thời gian tại một công ty quản lý toà nhà. Bởi anh ấy không đồng ý với người quản lý yêu cầu khách hàng thanh toán những khoản không hợp lý, nên anh ấy đã bỏ việc. Nhưng ngày hôm sau, người quản lý bị sa thải, và chồng tôi được gọi đi làm lại. Tôi nói với anh ấy: “Khi anh thực sự giúp người, thì tất cả mọi người đều biết, và anh sẽ được Trời ban phúc! Những người xấu đương nhiên sẽ bị trừng phạt.”

Một gia đình hòa thuận

Sau khi chồng tôi ổn định công việc và có thu nhập đều đặn, anh ấy đề nghị mua một mộ phần cho mẹ của anh, bà đã qua đời từ năm 2001. Tại sao anh ấy ngại đề cập chuyện này với tôi? Đó là bởi vì mặc dù hai người anh trai của anh ấy đã có thu nhập ổn định và cuộc sống thoải mái, họ vẫn không làm điều đó. Chồng tôi lo rằng tôi sẽ từ chối. Anh ấy muốn chôn cất cha mẹ cùng với nhau và tự hào khi làm việc đó. Tôi khen ngợi anh ấy vì đã làm hết sức và không lo lắng về quyết định của hai người anh ruột.

Chồng tôi đến Bắc Kinh thăm anh trai và cũng là lần đầu tiên gặp mẹ vợ của người anh đó. Chồng tôi đã nghĩ rằng gia đình anh trai đã không tôn trọng mẹ của anh nhiều. Mặc dù theo lệ là tặng quà cho người quen vào lần gặp đầu tiên, nhưng chồng tôi quyết định không mua gì cho bà ấy. Thực ra thì không phải gia đình đó không hề tôn trọng mẹ của anh. Tôi bảo anh ấy rằng dù sao thì anh ấy cũng phải tặng quà bởi một người phải thể hiện sự tôn trọng đối với người khác. Cuối cùng, chồng tôi đã mua quà và người phụ nữ đó rất vui trước cử chỉ của anh ấy.

Năm ngoái chồng tôi nhìn thấy một số tiền mà ai đó vừa mới đánh rơi. Anh ấy nhớ đến những Pháp lý mà tôi đã nói với anh nên đã chạy đuổi theo người đã đánh rơi để trả lại tiền. Tôi rất vui khi nghe điều đó và nhìn thấy sự cải biến của anh ấy. Cuộc sống của anh trai và chị gái của chồng tôi không suôn sẻ. Họ thường xuyên bị bao quanh bởi bệnh tật, ly dị, các vấn đề với con cái, và nhiều khó khăn trong cuộc sống. So sánh với họ, anh ấy cảm thấy mình sống thật yên bình. Anh ấy nói: “Gia đình hòa thuận khiến anh cảm thấy như luôn được che chở trong một bến bờ hạnh phúc.”

Tôi nghỉ làm từ năm 2013. Chồng tôi đã ủng hộ và bảo tôi đừng lo lắng về tài chính của chúng tôi, bởi anh sẽ lo hết mọi thứ trong nhà. Tôi vui mừng vì có thêm thời gian, và do đó dành nhiều thời gian cho việc giảng chân tướng.

Tôi hỏi chồng tôi liệu anh có biết ơn Sư phụ hay không. Anh ấy nói: “Dĩ nhiên rồi. Anh nói từ tận đáy lòng đấy.” Vào dịp năm mới, khi chúng tôi gửi những lời chúc mừng đến Sư phụ Lý, thì chồng tôi nói: “Con xin chúc Sư phụ Lý Hồng Chí năm mới vui vẻ. Con hy vọng nhiều và nhiều người trên khắp thế giới sẽ trở thành đệ tử của Ngài. Con hy vọng đất nước chúng ta sẽ có nhiều học viên Pháp Luân Đại Pháp. Mong mọi người trở nên thiện lương và từ bi với nhau, và mong những Pháp lý cao thượng của Pháp Luân Đại Pháp sẽ lan tỏa đến từng ngõ ngách của Trung Quốc.”


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2019/2/26/375722.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2019/4/14/176495.html

Đăng ngày 28-04-2019; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share