Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp ở tỉnh Hà Nam, Trung Quốc

[MINH HUỆ 28-02-2019] Con trai tôi từng bị liệt nửa người và mắc bệnh động kinh. Chúng tôi đã chi toàn bộ số tiền mà chúng tôi có để tìm phương pháp chữa trị cho con từ các bác sĩ Trung y và Tây y. Khi không một phương pháp nào có hiệu quả, chúng tôi chuyển sang các tôn giáo khác nhau và cầu nguyện để được giúp đỡ, nhưng không ích gì.

Lúc con trai tôi cận kề cái chết thì có người đã nói với tôi về Pháp Luân Đại Pháp. Con trai tôi bắt đầu tu luyện cùng tôi, và tất cả các căn bệnh của cháu đã khỏi không lâu sau đó. Không lời nào có thể diễn tả hết lòng biết ơn của chúng tôi đối với Đại Pháp và Nhà sáng lập Pháp Luân Đại Pháp, Sư phụ Lý Hồng Chí.

Khi Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) bắt đầu cuộc bức hại Pháp Luân Đại Pháp vào ngày 20 tháng 7 năm 1999, gia đình chúng tôi đã bị ảnh hưởng nặng nề. Sau khi vợ tôi bị bắt giam phi pháp lần thứ hai, tôi buộc phải rời khỏi nhà và đến ở nhà đồng tu. Một học viên khác đang làm việc ở huyện lân cận nghe nói về tình huống của tôi và đề nghị tôi đến làm việc cùng anh ấy. Anh ấy tìm một nhà trọ cho tôi, vì vậy tôi có một môi trường ổn định để tu luyện và sinh sống.

Có một chợ nông sản ở cách nơi tôi ở không xa. Chủ nhà sống ở một căn hộ, tôi sống trong một căn hộ khác, và căn hộ thứ ba còn trống vào lúc đó. Tôi nói nhiều sự thật về Đại Pháp với ông chủ nhà, và chúng tôi trở nên thân thiết và hợp nhau.

Hàng xóm của tôi bị đầu độc bởi truyền thông do nhà nước kiểm soát

Cách đây khá lâu, căn hộ thứ ba được một phụ nữ là chủ quầy thịt đến thuê. Một hôm khi cô ấy đang nói chuyện với ông chủ nhà thì tôi đang ở gần đó. Tôi nghe ông chủ nói: “Người đàn ông này tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Anh ấy là một người rất lương thiện.”

Người phụ nữ trả lời: “Tại sao ông không nói cho tôi biết sớm hơn? Tôi sẽ không bao giờ dọn vào đây ở. Anh ta không được làm hại con tôi! Sao ông dám để anh ta sống ở đây. Ông chưa xem chương trình ti vi về vụ tự thiêu à?”

“Tại sao chị lại tin những điều dối trá đó? Nó thảy đều là giả. Đó là trò lừa bịp do Giang Trạch Dân dựng lên để đàn áp Pháp Luân Công. Chị đã bị nó lừa,” chủ nhà trả lời, kèm theo đôi chút bực bội.

Người phụ nữ nói: “Ông có thể không tin, nhưng tôi thì tin. Nếu điều xấu xảy đến với ông, thì hối hận cũng đã muộn.”

Kể từ đó, cô ấy cố hết sức tránh tôi. Mỗi khi tôi ở nhà, cô ấy sẽ đi ra ngoài để khỏi phải chạm mặt tôi. Chủ nhà kể cho tôi nghe về cuộc nói chuyện của họ. Tôi bất ngờ khi cô ấy lại có thể bị chính quyền đầu độc nặng nề như vậy. Chỉ giảng chân tướng bằng lời thì sẽ không đủ để cứu cô ấy. Tôi quyết định sẽ phải nghiêm túc với bản thân để thể hiện vẻ đẹp và thiện lương của đệ tử Đại Pháp.

Một buổi sáng cô ấy phơi quần áo trong sân. Một cơn bão đã được dự báo sẽ xuất hiện vào giữa trưa, nên tôi đem quần áo của cô ấy và một ít củi cho cô ấy nấu ăn vào trong nhà. Ngay khi tôi đem hết mọi thứ vào bên trong, một cơn mưa lớn đổ ập xuống.

Người hàng xóm vội vã chạy vào nhà vào buổi chiều và ngạc nhiên khi nhìn thấy quần áo của cô không có ở trong sân. Tôi đi ra chào cô ấy và giải thích rằng tôi đã để quần áo của cô ấy trong phòng mình để chúng không bị ướt.

Cô ấy không biết phản ứng ra sao và chỉ nói: “Được rồi.” Buổi tối cô ấy đến đem quần áo về phòng. Cô ấy không nói gì nhưng nhìn tôi với biểu cảm ngạc nhiên và trầm ngâm.

Một hôm, người hàng xóm mượn cái cân của anh họ cô ấy để cân thịt. Cô ấy để cái cân trong sân, và vài ngày sau anh họ của cô ấy đến và lấy nó.

Vì không biết anh ấy nên tôi nói: “Tôi không biết anh, nhưng tôi có trách nhiệm trông chừng giúp hàng xóm. Anh có thể lấy cái cân sau khi cô ấy quay về.”

Anh ấy nghĩ điều đó hợp lý và đã rời đi. Người hàng xóm về nhà cùng với anh họ của cô ấy và rất cảm kích những gì tôi đã làm, và nói: “Cám ơn anh nhiều vì đã trông chừng giúp tôi.”

Kết quả tốt từ việc giảng chân tướng

Một hôm tôi đang nghỉ ngơi trong phòng thì cánh cửa sân mở và tôi nhìn thấy người hàng xóm và chồng cô ấy đang lôi con trai đang tuổi thiếu niên của họ vào phòng.

Đứa trẻ khóc lóc và kêu lên: “Con hứa con sẽ thay đổi!”

Tôi đi đến và gõ cửa phòng họ. Họ nói rằng khoảng hai tuần nay con trai họ ngày nào cũng trốn học. Cháu đã nói dối cha mẹ, thầy cô, và giả vờ đi học mỗi ngày. Nhà trường đã đăng thông tin về sự vắng mặt của cháu lên bảng thông báo và cha mẹ cháu đã phát hiện ra.

Mẹ cậu bé khóc và nói rằng: “Chúng tôi làm lụng vất vả kiếm tiền với hy vọng một ngày nào đó con trai chúng tôi sẽ vào học tại một trường đại học nổi tiếng. Tôi thật thất vọng.”

Lúc ấy cậu bé đang quỳ gối, tôi bảo cậu bé đứng lên và xin lỗi cha mẹ cháu. Sau đó tôi giải thích với cháu về văn hóa cổ xưa của Trung Hoa, những người trẻ tuổi đã vâng lời cha mẹ của họ ra sao. Tôi nói với cháu về nguyên lý Chân-Thiện-Nhẫn của Pháp Luân Đại Pháp, về đạo đức, và sự thật về vụ tự thiêu giả mạo Thiên An Môn. Tôi cũng nói với cháu về việc Đại Pháp đã phổ truyền trên hơn một trăm quốc gia toàn thế giới ra sao.

Hàng xóm của tôi nói: “Pháp Luân Đại Pháp thật sự tốt! Không ngạc nhiên khi các học viên vẫn kiên định sau khi bị án tù, bị tổn thất tài chính hoặc đối mặt với cái chết.”

Cả gia đình họ đã đồng ý thoái ĐCSTQ và các tổ chức liên đới của nó. Họ không còn tin vào những lời dối trá của tà đảng và cũng muốn có một cuốn sách Đại Pháp để đọc.

Kể từ đó hàng xóm của tôi bắt đầu bảo vệ Pháp Luân Đại Pháp. Khi gặp ai đó phải đối Đại Pháp, cô ấy sẽ nêu ra sự thật cho đến khi người đó biết chân tướng.

Không lâu sau niềm tin của họ vào Đại Pháp đã được phúc báo. Việc kinh doanh của họ trở nên rất phát đạt, khiến họ mỗi ngày đều rất bận rộn.

Người hàng xóm hỏi tôi liệu con trai của cô ấy có thể sang phòng tôi lấy chìa khóa phòng họ mỗi ngày sao khi cháu tan học được không. Cô ấy nói: “Tôi hoàn toàn tin tưởng các học viên Đại Pháp.”


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2019/2/28/383291.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2019/4/6/176396.html

Đăng ngày 23-04-2019; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share