Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp ở Trung Quốc
[MINH HUỆ 25-12-2018] Khi sắp xếp lại căn phòng của mình, tôi bắt gặp cuốn nhật ký mà tôi đã bắt đầu viết từ hơn 20 năm trước. Lật giở từng trang sách, tôi nhớ lại những ngày đầu biết đến Pháp Luân Đại Pháp.
Những năm tháng khó khăn khiến tôi trống rỗng và bối rối
Nước mắt đầy khuôn mặt, tôi bắt đầu viết cuốn nhật ký này khi 18 tuổi. Ngày hôm đó, mẹ tôi, một người luôn tốt bụng và chăm chỉ, đã tranh cãi một trận kịch liệt với bà tôi. Cuối cùng, bà quyết định chuyển đi.
Tôi đã khóc rất nhiều không chỉ vì mâu thuẫn trong gia đình, mà còn vì thời gian dài ở trong trạng thái chán nản mà tôi không hề hay biết. Từ khi tôi còn nhỏ, cha mẹ tôi đã ước mong rằng cô con gái duy nhất của họ sẽ có thể vào một trường đại học tốt và thành đạt. Hàng nghìn gia đình ao ước như vậy, và chúng tôi cũng không phải ngoại lệ. Nhưng tôi luôn đạt kết quả thấp trong những kỳ thi quan trọng. Điều khiến tôi suy sụp chính là cha mẹ lại trách móc tôi, thay vì cho tôi cảm giác được an ủi đồng cảm. Do đó đến năm 18 tuổi, tôi đã tốt nghiệp trung học phổ thông và tìm một công việc.
Lúc đó, tôi đã sống những ngày u tối trong sáu năm rồi, từ khi không thi đỗ được vào trường trung học cơ sở lý tưởng, tôi lặng lẽ chịu đựng thất bại. Thay vì bắt đầu cuộc sống mới ở đại học, tôi phải bước vào xã hội. Tôi cảm thấy chưa sẵn sàng và đầy lo sợ. Không tự tin khiến tôi mong manh và quá nhạy cảm.
Ngày nào với tôi cũng như vậy. Tuy nhiên, tôi không từ bỏ ước mơ của mình và học vào thời gian rảnh, với hy vọng kiếm được tấm bằng cho ra dáng. Tôi đã mệt mỏi vì thất bại, và tôi khao khát thành công để những người khác không xem thường tôi.
Khi một người cô giới thiệu cho tôi cơ hội làm bán hàng đa cấp, tôi đã tin và bắt đầu đầu tư. Sau khi nhận được một đống sản phẩm vô dụng, tôi nhận ra mình đã bị lừa và quyết định sẽ không đi lừa người khác như cô ấy đã làm. Công ty ấy đã sớm phải đóng cửa vì tiếp thị đa cấp và tôi đã mất hơn 3.000 nhân dân tệ, đó là một số tiền không nhỏ đối với tôi. Ngược lại, người dì giới thiệu công việc đó cho tôi, lại có thể thu lại khoản đầu tư của cô ấy. Bất cứ khi nào nghĩ về việc cô ấy đã lợi dụng sự tin tưởng và phản bội tôi, những cảm xúc tiêu cực của tôi lại xuất hiện. Tôi đã nghĩ mình sẽ không bao giờ tha thứ cho cô ấy. Đồng thời, tôi cũng tự trách mình đã quá ngây thơ.
Vào cuối những năm 1990. Lúc này, sự trung thực đã không còn được coi trọng – những ai trung thực thường được coi là yếu đuối hoặc vô dụng. Với khao khát cháy bỏng trở thành người thành công chứ không phải một nạn nhân, tôi đã học cách trở nên cứng cỏi.
Tôi đụng phải một người phụ nữ trung niên khi đang đi xe đạp. Thật khó nói đó là lỗi của tôi hay lỗi của cô ấy. Tuy nhiên, thay vì xin lỗi, tôi ngay lập tức lớn tiếng mắng, chỉ trích cô ấy. Người phụ nữ cố gắng giải thích, nhưng chứng kiến tôi như vậy, cô ấy đã bỏ đi. Với thành công đầu tiên trở thành kẻ mạnh, tôi đã tận hưởng niềm vui chiến thắng – cuối cùng tôi cũng đã thắng.
Nhưng trong tiềm thức, tôi cảm thấy bối rối: Đây có thực sự là điều tôi muốn? Đây có phải là cách cuộc sống diễn ra? Cảm giác bối rối ấy của tôi đã thể hiện trong nhật ký: “Nơi đâu là khung trời thuộc về tôi?” “Ở đâu tôi có thể tìm thấy chỉ dẫn cho cuộc đời mình?” Giữa những dòng chữ ấy là một tâm hồn của đứa trẻ đang lạc lõng, đấu tranh và đau khổ. Tôi hy vọng tìm được một câu trả lời, nhưng chẳng có gì cho tôi.
Pháp Luân Đại Pháp đã giải cứu gia đình tôi, bắt đầu từ mẹ tôi
Tôi để ý thấy mẹ mình bắt đầu thay đổi từ mùa hè năm 1997. Mỗi buổi sáng, bà ra ngoài sớm hơn thường lệ và sau đó trở về với những sản phẩm tươi từ chợ nông sản. Nhưng bằng cách nào đó, trông mẹ tôi ngày càng trẻ ra và tràn đầy năng lượng, bà cười nhiều hơn. Không khỏi tò mò, tôi hỏi mẹ chuyện gì đã xảy ra. Mẹ nói rằng những người bạn và hàng xóm đã giới thiệu cho mẹ một môn khí công, được gọi là Pháp Luân Đại Pháp.
Mẹ tham gia luyện công tập thể vào mỗi buổi sáng. Thi thoảng mẹ cũng chia sẻ với tôi những điều mẹ đã học được. Mẹ giải thích rằng là một học viên nên tuân theo nguyên lý Chân-Thiện-Nhẫn. Mẹ cũng nói rằng Sư phụ Lý, nhà sáng lập Pháp Luân Đại Pháp, đã giảng bài cho công chúng nghe ở Bắc Kinh vào năm 1992.
“Con nhớ không?” mẹ nhớ lại. “Năm đó mẹ đã đến Bắc Kinh. Mẹ ước lúc đó mẹ được biết Pháp Luân Đại Pháp. Nếu mẹ đọc sách Chuyển Pháp Luân sớm hơn, mẹ đã không cãi nhau với bà của con.”
Những lời ấy thật giản dị và chất phác, nhưng chúng đã chạm đến trái tim tôi. Mặc dù mẹ tôi rất cứng đầu, nhưng bà lại là người tốt bụng và thường đối xử tốt với những người khác, trong đó có cả bà tôi. Trên thực tế, họ không bao giờ cãi nhau. Tôi chưa bao giờ nghĩ mẹ bây giờ có thể trở thành một người rộng lượng và biết quan tâm đến người khác như vậy. Chứng kiến mẹ tôi như thế, tôi cảm thấy hạnh phúc cho gia đình của mình.
Thoát khỏi áp lực theo đuổi lợi ích cá nhân trong xã hội
Do đó, tôi cũng bắt đầu học các bài giảng của Pháp Luân Đại Pháp vào thời gian rảnh rỗi. Đối với tôi, những cuốn sách ấy thật đặc biệt và chúng khác so với những cuốn sách mà tôi đã học. Thực tế, tôi không biết nhiều về môn tu luyện và tôi cảm thấy hiểu được nó thật khó. Tuy nhiên, sau khi đọc các sách của thầy Lý, tôi ghi nhớ những từ Chân-Thiện-Nhẫn. Tôi nghĩ rằng đó là điều gì đó rất tốt và tôi cũng nên tuân theo. Kể từ đó, tôi không còn buồn rầu chán nản nữa.
Sau đó, tháng 7 năm 1998, tôi đối mặt với một khảo nghiệm. Hàng hóa ở nơi làm việc của tôi bị mất và nó trị giá hơn 3.000 nhân dân tệ. Ba người phải chịu trách nhiệm về tổn thất ấy và tôi là một trong số đó. Đó không phải là một việc nhỏ đối với tôi. Trong nhật ký, tôi đã viết về nỗi buồn và tâm lo lắng của mình. Nhưng không giống như trước đây, tôi bắt đầu biết suy xét cho người khác. Tôi biết mình cần trả giá cho việc đó.
Cùng lúc đó, khi phân tích sự việc, tôi biết mình là người phải chịu trách nhiệm ít nhất đối với tổn thất này. Nhưng suy xét cho hai đồng nghiệp làm cùng, tôi quyết định không tranh cãi về việc ấy. Sau đó, Sư phụ đã giảng về tầm quan trọng của việc buông bỏ lợi ích cá nhân. Mặc dù trong tâm cảm thấy cay đắng, tôi vẫn lựa chọn tuân theo lời Sư phụ. Thật ngạc nhiên, ngay sau khi sự việc xảy ra, tôi được làm quản lý và được tăng lương. Tôi ngộ ra rằng Sư phụ đang khích lệ tôi vì đã lựa chọn đúng.
Do đó, tôi bắt đầu đọc tất cả các sách của Pháp Luân Đại Pháp. Tôi cũng bọc những cuốn sách ấy lại, vì chúng vô cùng quý giá đối với tôi. Bất cứ khi nào ở nhà một học viên có mở các video bài giảng, tôi và mẹ lại cùng nhau đến xem.
Tôi nhớ rất rõ một buổi tối chúng tôi đi tới nhà của một dì để xem video bài giảng chín ngày. Ngày nào người tham gia cũng đầy cả nhà và tất cả chúng tôi đều giữ yên lặng trong suốt buổi học. Mỗi ngày sau khi nghe bài giảng, tôi đều trở về nhà và rất hạnh phúc. Bây giờ nhớ lại những ngày ấy, tôi nhận ra rằng mình đã may mắn thế nào khi trở thành một học viên.
Nội tâm thanh tịnh, thân thể cũng được tịnh hóa
Khi còn trẻ, tôi thường có vấn đề về dạ dày, vấn đề xảy ra bất cứ khi nào tôi cảm thấy lo lắng. Tôi vô cùng đau đớn. Tuy nhiên, lúc tới phòng khám của bác sỹ, tôi lại cảm thấy ổn. Bác sỹ không thể giải thích hay điều trị được gì cả. Khi cơn đau kéo dài hơn, tôi được chẩn đoán bị sỏi mật. Mẹ tôi nghĩ về việc đó rất nhiều và lưỡng lự khi nghĩ về việc cho tôi phẫu thuật.
Sau đó, có người gợi ý tôi tham gia một nhóm khí công. Mẹ tôi nghĩ tôi nên thử. Nhưng dù phải mất tiền, tôi càng ngày càng cảm thấy khó chịu. Tôi cũng bị mệt mỏi nghiêm trọng và gần như không thể đi bộ. Sau khi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, tôi nhận ra rằng môn khí công mình vừa tập là giả, có lẽ là một loại phụ thể.
Còn một sự việc khác được viết chi tiết trong nhật ký của tôi. Đó là khảo nghiệm nghiệp bệnh vào ngày 11 tháng 3 năm 1999, một ngày chủ nhật. Khi đang làm việc, tôi đột nhiên cảm thấy không thoải mái – tôi vừa bị lạnh vừa bị chóng mặt. Tôi nghiêng người sang phía ống sưởi ở văn phòng và tự hỏi liệu đó có phải là tịnh hóa thân thể như miêu tả trong sách Chuyển Pháp Luân không. Tan làm trở về nhà, mẹ tôi nhận ra điều đó và hỏi tôi. Tôi nói tôi không muốn ăn và muốn đi ngủ một chút. Sau đó tôi lên giường và ngủ. Thật thú vị, sáng hôm sau thức dậy, tôi cảm thấy khỏe khắn và thoải mái. Tôi biết mình đã làm điều đúng đắn khi không coi đó là bệnh. Nếu coi đó là bệnh, có lẽ tôi đã không hồi phục nhanh như vậy. Ngoài ra, thời gian đó tôi cảm thấy dễ chịu một cách bất thường – Tôi tin rằng chính Sư phụ đã tịnh hóa thân thể tôi.
Kể từ đó, tôi có thể đi bộ và đi xuống cầu thang dễ dàng hơn. Nghĩ lại những khó khăn trước đây khi đi bộ, tôi vô cùng ấn tượng rằng mọi điều Sư phụ Lý giảng đều xảy ra. Do đó tôi ngày càng kiên định hơn vào tu luyện Pháp Luân Đại Pháp.
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2018/12/25/378458.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2019/1/7/174546.html
Đăng ngày 05-02-2019; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.