Bài viết của học viên Pháp Luân Đại Pháp tại Trung Quốc

[MINH HUỆ 23-03-2018] Tôi hiện nay 68 tuổi, đã tu luyện Pháp Luân Đại Pháp (còn được biết đến là Pháp Luân Công) từ tháng 2 năm 1996. Trước đó, tôi bị bệnh thoái hóa đốt sống cổ, đau lưng và những căn bệnh khác. Trong tình cảnh khổ sở, tôi đã mất hết hy vọng thoát khỏi đau khổ trước khi chết.

Chồng tôi cũng bị viêm cơ tim và bệnh thận. Khi ông ấy phát bệnh, ông ấy không thể làm việc đồng áng. Chi tiêu chủ yếu trong gia đình chúng tôi đều dành cho thuốc thang và cuộc sống hàng ngày của chúng tôi rất khó khăn.

Chồng tôi và tôi cùng bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp vào tháng 2 năm 1996. Sau khi đọc các sách Đại Pháp và luyện công trong một thời gian, chúng tôi đã khỏi mọi bệnh tật. Tôi không còn đau đớn về thể chất nữa và thoát khỏi mọi lo âu, gánh nặng tài chính và những thứ khác. Chúng tôi đã sống một cuộc sống hài hòa.

Thức tỉnh lương tri

Ngày 20 tháng 7 năm 1999, Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) bắt đầu cuộc đàn áp Pháp Luân Đại Pháp. Vì những thành viên trong gia đình tôi từ chối từ bỏ đức tin của mình, nhiều người trong số đó đã bị bức hại nghiêm trọng. Con trai cả của tôi bị giam giữ bất hợp pháp trong 38 ngày. Con trai thứ hai của tôi bị giam giữ nhiều lần và bị kết án tù trong 1 năm. Con trai thứ ba của tôi bị giam giữ trong 70 ngày và bị phạt 6.000 Nhân dân Tệ. Con gái nhỏ của tôi bị đưa vào trại lao động cưỡng bức trong 1 năm.

ĐCSTQ cũng bố trí những người hàng xóm của tôi giám sát nhà tôi. Một người trong số họ là một cựu quân nhân cao tuổi trong chiến tranh Triều Tiên. Bị lừa dối bởi tuyên truyền của ĐCSTQ và bị cám dỗ bởi lợi ích tài chính, toàn bộ gia đình của ông ấy, bao gồm cả ba cháu gái, đã giám sát gia đình tôi.

Khi học những Pháp lý của Đại Pháp, tôi nhận ra rằng họ cũng là những nạn nhân của cuộc bức hại và rằng tôi không nên ghét họ. Thay vào đó, tôi nên thức tỉnh lương tri của họ. Do đó, tôi đã nói chuyện với họ về Pháp Luân Đại Pháp và cuộc bức hại. Tuy nhiên, thật khó để phá vỡ những tuyên truyền, và con dâu của ông ấy thậm chí còn nói: “Tôi không tin bất kỳ điều gì chị nói. Tôi sẽ làm bất cứ điều gì miễn là tôi nhận được tiền!”

Thái độ của cô ấy không làm tôi tức giận. Tôi thường phát chính niệm hướng về gia đình họ. Để củng cố trạng thái tu luyện của mình, tôi giữ mình theo các tiêu chuẩn của Đại Pháp và không ghét họ.

Khi gà của họ đẻ trứng bên nhà tôi, tôi trả lại trứng cho họ. Điều nhỏ này tạo ra một tác động tích cực. Một người làng thẳng thừng nói với người cựu chiến binh già: “Tôi thấy các học viên Pháp Luân Công là những người tốt. Các phương tiện truyền thông đã đặt điều và vu khống Pháp Luân Công!”

Một ngày nọ, vị cựu chiến binh gặp tôi và nói: “Pháp Luân Đại Pháp hảo! Chân – Thiện – Nhẫn hảo!” Tôi nói với gia đình ông ấy nhiều hơn về cuộc bức hại. Ngoại trừ cháu gái thứ hai và con dâu thứ hai của ông ấy là những người không tham gia vào bất kỳ tổ chức nào của ĐCSTQ, tất cả những người khác đã thoái Đoàn Thanh niên và Đội Thiếu niên. Họ không còn tham gia vào cuộc bức hại.

Những ngôi làng khác

Chúng tôi thường gặp những người không biết về tình huống thực sự của Pháp Luân Đại Pháp. Họ không chỉ từ chối lắng nghe mà còn hét vào mặt chúng tôi. Chúng tôi phát chính niệm và đối diện với họ một cách ôn hòa trong suốt những lần đó.

Tháng 7 năm 2017, chúng tôi đã tới một ngôi làng. Chúng tôi dừng chân trước một ngôi nhà có hai bố con đang đứng ngoài sân. Chúng tôi cố gắng nói chuyện với họ về Đại Pháp, nhưng họ không muốn nghe bất kỳ điều gì và yêu cầu chúng tôi rời đi. Họ kích động và nói rất nhiều những điều bất kính với Đại Pháp. Khi họ quyết định báo chúng tôi với cảnh sát, tôi có một niệm mạnh mẽ: “Thanh trừ tất cả các nhân tố bức hại các học viên Đại Pháp.” Đồng thời, tôi phát chính niệm để vô hiệu hóa điện thoại di động của họ. Sau đó chúng tôi đã rời đi mà không gặp vấn đề gì.

Chúng tôi tới một làng khác để nói chuyện với mọi người. Ngôi làng đó có học viên Đại Pháp, nhưng do cuộc bức hại, những người dân làng đã rất sợ hãi và không dám đọc các tài liệu Đại Pháp hay lắng nghe các học viên trong làng.

Một học viên khác và tôi đã đi từ nhà này đến nhà khác và nói chuyện với những người dân làng trong từng nhà. Trên con đường thứ hai, chúng tôi đã gặp một nhóm người đang nói chuyện. Chúng tôi nói với họ về Đại Pháp, nhưng họ từ chối lắng nghe và lặp lại những lời dối trá mà ĐCSTQ đã tiêm nhiễm vào họ. Chúng tôi không tranh luận với họ và tiếp tục đi tới nhà bên cạnh.

Một người đàn ông lớn tuổi đã sớm cảnh báo cho chúng tôi vì có người đã báo chúng tôi với cảnh sát. Chúng tôi vẫn bình tĩnh. Ai, học viên đi cùng tôi, đã vào nhà khác để nói chuyện về Đại Pháp trong khi tôi phát chính niệm ngoài cửa. Tôi cầu xin Sư phụ gia trì cho chúng tôi. Khi chúng tôi tới nhà cuối cùng thì cảnh sát tới. Trong sân chật kín những người tò mò đến xem.

Bởi vì những học viên khác đã làm việc vất vả để giúp cảnh sát có được cái nhìn rõ ràng hơn về Pháp Luân Công, một số cảnh sát đã hiểu việc chúng tôi đang làm và ủng hộ. Một cảnh sát bước ra khỏi xe, kiểm tra túi áo mưa của chúng tôi và nói rằng chúng tôi nên về nhà. Chúng tôi bắt taxi về nhà và cảnh sát cũng rời đi. Nhờ sự bảo hộ của Sư phụ, điềm dữ đã hóa lành.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2018/3/23/362670.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2018/12/22/173722.html

Đăng ngày 08-01-2019; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share