Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp tại Trung Quốc
[MINH HUỆ 28-09-2018] Giữa tháng 10 năm 2017, tôi tới thăm cha ở bệnh viện, khi đó y tá nói với tôi rằng ông bị mắc bệnh ghẻ, nó đã lây sang người chăm sóc và một số thành viên trong gia đình tôi.
Khi nghe điều này, ngay lập tức tôi trả lời, “Tôi cũng phát hiện một phát ban đỏ trên người.” Với niệm đó, ban sớm xuất hiện khắp cơ thể tôi.
Là một học viên Pháp Luân Đại Pháp, trạng thái tu luyện của tôi lúc đó rất kém, và nhận thức về Pháp rất nông cạn. Do đó, tôi đã làm theo lời khuyên của bạn bè và gia đình, bắt đầu sử dụng các biện pháp của người thường để giảm ngứa. Tôi cũng thay quần áo mỗi ngày, giặt sạch bằng nước nóng và sử dụng nhiệt độ cao để sấy khô. Sau đó tôi dùng thuốc khử trùng để súc sạch máy giặt. Chồng tôi, cũng là một học viên Đại Pháp, nhận xét: “Em đang liễu giải việc này bằng suy nghĩ của một người thường đó.”
Bởi vì tôi không chiểu theo yêu cầu của một học viên, các triệu chứng của tôi trở nên tồi tệ từng ngày. Nó ngứa đến đến mức tôi rất khó ngủ. Nó khiến tôi rơi nước mắt và ảnh hưởng đến công việc.
Khi nhận ra sơ xuất của mình, tôi bắt đầu nỗ lực nhiều hơn trong tu luyện, nhưng vì tôi đang tu với tâm truy cầu trị bệnh, những nỗ lực của tôi không giúp cải thiện được nhiều.
Đến tháng 11, ghẻ đã lan đến tay. Nhiều đồng nghiệp biết tôi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, và tình trạng của tôi ảnh hưởng đến thanh danh của Đại Pháp.
Tại một thời điểm, tình trạng của tôi bắt đầu ảnh hưởng đến công việc tệ đến nỗi tôi phải nghỉ hai ngày. Tôi dành thời gian học Pháp và luyện công ở nhà. Trong khi những cố gắng của tôi đã làm giảm bớt sự khó chịu trên thân thể, nhưng triệu chứng ghẻ vẫn không giảm. Nó rất ngứa, đau khó chịu đến nỗi tôi phải nghỉ làm thêm một ngày để nghỉ ngơi.
Ngày hôm sau, Sư phụ đã an bài cho tôi đọc một bài viết về “sức chịu đựng”. Tôi giật mình khi nhận ra một người thường có thể chịu được khổ đến thế. Tôi còn là một người tu luyện, mà mới chịu một chút khổ đã không muốn đi làm, bèn quyết định sẽ tiếp tục cố gắng đi làm, cho dù mỗi ngày đều cảm thấy như bị tra tấn.
Chồng tôi rất kiên nhẫn khuyên tôi trong suốt quá trình đó. “Em vẫn còn coi nó là bệnh của người thường. Đây là một biểu hiện của nghiệp lực và chỉ có chịu thống khổ mới có thể tiêu nghiệp. Đừng xem bản thân như một người thường mà hãy thực sự chuyển biến quan niệm của mình đi. ” Tuy nhiên, tôi bỏ ngoài tai những lời nói của chồng mình.
Sau đó, tôi trải qua hai giấc mơ rất sống động.
Trong giấc mơ đầu tiên, tôi đi qua một nơi rất lạ, gặp những sinh vật khổng lồ, bất thường. Mặc dù rất sợ, tôi vẫn giữ chính niệm mạnh và đặt tín tâm vào Sư phụ. Nhờ đó, tôi đã có thể vượt qua những sinh vật đó mà không bị tổn thương và cũng có thể vượt qua lớp lớp những sinh vật kỳ lạ hơn và to lớn hơn sau đó. Về sau tôi cũng ngủ thiếp đi. Từ sự kiện này, tôi đã ngộ ra rằng chính niệm mạnh rất cần thiết để vượt qua bất kỳ khổ nạn nào.
Trong giấc mơ thứ hai, tôi đã phải đi qua một số con mãnh thú khổng lồ, hung dữ. Nhờ chính niệm vững vàng trong tâm, tôi vượt qua được hết tầng sinh vật này đến tầng sinh vật khác, mỗi tầng đều bao gồm những sinh vật đáng sợ hơn so với tầng trước đó. Sau khi đi qua nhiều tầng lớp các sinh vật, tôi đã tới một nơi mỹ diệu với bầu trời xanh và mây trắng. Lần này, tôi nhận thức được rằng mặc dù giả tướng nghiệp bệnh đã tàn phá cơ thể tôi hết lớp này đến lớp khác như khủng bố của hồng thủy mãnh thú, chừng nào tôi còn bảo trì chính niệm mạnh mẽ, Sư phụ sẽ dẫn dắt tôi vượt qua. Tôi đã đẩy mạnh nỗ lực phát chính niệm và học thuộc Pháp.
Mặc dù tinh thần tôi đã đề cao và bệnh ngứa đã cải thiện, tôi vẫn nhớ đến trạng thái của mình mỗi khi rửa mặt và tắm. Mặc dù nỗ lực cả một tháng, chứng phát ban vẫn cứng đầu không biến mất. Tín tâm của tôi bắt đầu lung lay, và tôi bắt đầu dùng thuốc, rồi tự nhủ: “Mặc dù mình tín tâm vào Sư phụ và Pháp, tầng thứ của mình có hạn. Thuốc sẽ giúp kiểm soát tình trạng của mình, sau đó mình sẽ tu luyện tinh tấn để bắt kịp. ”
Thuốc đã có tác dụng và tình trạng của tôi đã được cải thiện đáng kể trong vòng hai tuần. Tuy nhiên ba ngày sau khi tôi ngừng sử dụng thuốc, phát ban lại tái phát nặng hơn, kèm theo đau và ngứa. Các mụn mủ trên thắt lưng của tôi nhiều và to hơn trước, và bắt đầu xuất hiện các mụn nước đỏ và phát ban trên ngón tay. Tôi gần như bị suy nhược tinh thần vào thời điểm này, nhưng tôi nhanh chóng buộc mình phải nỗ lực học Pháp và luyện công.
Tuy nhiên, tôi tiếp tục coi đây là một căn bệnh của người thường và nuôi hy vọng tìm được phương cách chữa trị bằng y học. Mất niềm tin vào khả năng xử lý nghiệp bệnh thông qua tu luyện, tôi đã cố gắng đặt một cuộc hẹn tại bệnh viện.
Tuy nhiên, lịch hẹn khám đã kín chỗ và tôi chỉ có thể đến khám vào ngày Thứ ba tuần kế tiếp.
Tối Chủ nhật hôm đó, sau khi luyện công và học Pháp xong, tôi quỳ xuống trước pháp tượng của Sư phụ và cầu xin Ngài cứu giúp. Tôi cầu Sư phụ chữa lành tay, để tôi có thể tiếp tục công tác và làm việc nhà. Trước khi đi ngủ, tôi đã hứa với Sư phụ sẽ đi làm vào ngày hôm sau nếu tay tôi được chữa khỏi.
Tôi tỉnh dậy vào lúc 4 giờ sáng và liếc nhìn qua hai tay của mình. Một điều kỳ diệu thực sự đã xảy ra: những nốt phồng và ban đỏ đã giảm đi. Tôi bắt đầu khóc. Tôi không còn lời nào để cảm tạ Sư phụ từ bi.
Giữ lời hứa của mình, tôi đã đi làm sáng hôm đó, và khi trở về nhà tôi đã nói với chồng mình rằng tôi sẽ không đến bệnh viện vào thứ Ba, làm anh thấy khó tin.
Tôi thấy rằng tình trạng của mình cũng là tùy theo tâm tính và quan niệm của mình mà chuyển biến. Ví dụ, một hoặc hai mụn mủ sẽ xuất hiện trên tay tôi vài ngày một lần. Khi nhìn thấy điều này, tôi chiểu theo Pháp của Sư phụ và nhắc nhở mình hãy kiên định, vì các mụn mủ là những giả tướng để khảo nghiệm tín tâm của tôi với Đại Pháp. Các mụn mủ sau đó sẽ nhanh chóng biến mất. Ở bàn tay thì không tái phát nhiều lần lắm. Nhưng trên thân thể lại không thấy chuyển biến. Thậm chí trên cánh tay mụn còn có xu hướng to hơn.
Dịp cuối tuần tiếp theo, tôi nói với chồng trong bữa tối: “Em thấy gần đây trạng thái tu luyện của mình đã khá hơn, nhưng mụn ghẻ vẫn lan rộng. Em không thấy bất kỳ sự cải thiện nào.”
Tôi vô thức nhìn vào những nốt phát ban trên cánh tay của tôi trước khi đi ngủ và ngạc nhiên khi thấy rằng chúng đã biến mất và trở thành những đốm mờ. Mụn ở những chỗ khác trên cơ thể tôi cũng đã mờ đi. Mụn khá to ở ngang thắt lưng cũng đã lành. Ngay lập tức tôi nhận ra rằng Sư phụ đã cứu tôi rồi, là Sư tôn đang khích lệ tôi, chứ theo tri thức người thường, thì những cái mụn cứng đầu này rất khó mà trị khỏi. Nên tôi không thể ngủ được, tiếp tục kiên trì phát chính niệm đến tận 12 giờ đêm rồi mới ngủ.
Bệnh ghẻ của tôi biến mất trong vòng ba tháng, và tôi đã đề cao đáng kể trong tu luyện đồng thời loại bỏ nhiều chấp trước người thường trên con đường tu luyện.
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2018/9/28/375023.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2018/11/5/173136.html
Đăng ngày 10-12-2018; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.