Bài viết của San Nương, một học viên Pháp Luân Đại Pháp ở tỉnh Tứ Xuyên, Trung Quốc

[MINH HUỆ 3-11-2018] Tôi hiện đã gần 94 tuổi. Tôi từng làm việc tại một công xưởng may mặc và cả đời chịu khổ cực. Tôi từng tìm nguồn an ủi tại một ngôi chùa, nhưng cũng chẳng thay đổi được gì.

Tu luyện Pháp Luân Đại Pháp đã thay đổi hoàn toàn cuộc đời của tôi. Tất cả mọi bệnh tật của tôi đều biến mất. Hiện nay dù đã ngoài 90 tuổi nhưng tôi không phải dùng gậy để đi lại hay phải đeo kính. Nhưng điều quan trọng nhất với tôi đó là tôi hiểu được ý nghĩa thực sự của sinh mệnh, đó là “phản bổn quy chân.”

Truyền chân tướng về Pháp Luân Đại Pháp bất chấp cuộc bức hại

Sau khi chính quyền cộng sản phát động cuộc đàn áp Pháp Luân Đại Pháp vào năm 1999, quyết tâm tu luyện của tôi chưa từng bị dao động. Tôi gắng hết sức lên tiếng và để mọi người biết cuộc đàn áp này là không có cơ sở pháp lý.

Sư phụ giảng:

“tất cả các đệ tử Đại Pháp, học viên mới và cũ, đều phải có hành động; bắt đầu toàn diện giảng thanh chân tướng. Nhất là các đệ tử Đại Pháp tại Trung Quốc, ai ai cũng cần bước ra để giảng [chân tướng]; [như] hoa nở khắp nơi; hễ địa phương nào có người thì đều phải đến.” (Hãy vứt bỏ tâm con người, và hãy cứu độ thế nhânTinh Tấn Yếu Chỉ III)

Tôi thường đến các nơi công cộng để phát tài liệu Pháp Luân Đại Pháp và nói chuyện với người dân thuộc mọi tầng lớp khác nhau, bao gồm cả học sinh, người lao động, nông dân, các quan chức nhà nước, quân nhân, v.v.. Rất nhiều người trong số họ đã đồng ý thoái Đảng.

Tôi muốn được chia sẻ trải nghiệm của mình trong việc giảng chân tướng cho các cảnh sát.

Trao tặng bùa hộ mệnh Pháp Luân Đại Pháp tại một đồn cảnh sát

Tôi thường cùng với bà Ann, một học viên 74 tuổi, ra ngoài nói chuyện với mọi người về Pháp Luân Đại Pháp. Năm 2016, có một vài viên chức đã bao vây và muốn kiểm tra túi của bà. Khi tôi bước qua lên tiếng can thiệp, cảnh sát bao vây và cũng muốn kiểm tra túi của tôi. Khi cả tôi cũng từ chối không cho lục thì họ đã gọi một xe cảnh sát và đưa cả hai chúng tôi về đồn.

Cảnh sát đã lục soát túi của bà Ann, tìm được một cuốn Cửu Bình và một tờ rơi giới thiệu Pháp Luân Đại Pháp. Nhân lúc họ đang lục túi của bà ấy, tôi đã lấy các bùa hộ mệnh Pháp Luân Đại Pháp trong túi ra và cất vào túi áo khoác để cảnh sát không nhìn thấy khi họ lục soát túi của tôi.

Họ bảo chúng tôi ngồi yên và chờ họ quay lại. Chúng tôi đã phát chính niệm và tặng các bùa hộ mệnh cho các nhân viên khác đã ra vào đồn.

Vài giờ sau, họ đưa chúng tôi đến Phòng Cảnh sát địa phương.

Cảnh sát trưởng đọc cửu bình

Tại Phòng Cảnh sát, họ đã đưa chúng tôi vào phòng thẩm vấn. Có hai nhân viên trông chừng chúng tôi.

Anh Vương, trưởng Phòng Cảnh sát, đã bước vào và cầm cuốn cửu bình đang nằm trên bàn lên và bắt đầu đọc.

Anh ấy nói: “Tôi muốn đọc cuốn sách này nhưng tôi không có tiền mặt để trả cho hai bà.”

Tôi cười đáp: “Chúng tôi không lấy tiền của anh. Chúng tôi tặng anh miễn phí.”

Anh ấy hỏi tại sao chúng tôi lại ở đó. Tôi kể cho anh ấy nghe chuyện đã xảy ra và nói rằng chúng tôi muốn cho mọi người biết chân tướng về Pháp Luân Đại Pháp.

Anh nói “Được rồi” và ra ngoài.

Cảnh sát thoái Đảng

Lúc đầu khi chúng tôi vừa được đưa đến Phòng Cảnh sát, các nhân viên ở đó tỏ ra rất lo lắng. Nhưng khi thấy cách chúng tôi nói chuyện với Trưởng phòng của họ, họ như trút được gánh nặng và một số người bắt đầu nói chuyện với chúng tôi.

Tôi kể cho một cảnh sát trẻ nghe lịch sử bạo lực của chính quyền cộng sản và lý do tại sao chúng tôi khuyên mọi người nên rút khỏi nó. Anh đã viết tên của mình lên một mảnh giấy và đồng ý thoái Đảng. Tôi khuyên anh tương lai không nên tham gia bức hại [học viên] Pháp Luân Đại Pháp. Anh ấy đồng ý.

Sau khi anh ấy đi khỏi, có năm viên chức khác đến và nhờ chúng tôi giúp họ thoái Đảng. Tôi đã đưa cho mỗi người một lá bùa hộ mệnh và chúc họ may mắn trong công việc.

Trưởng Phòng Cảnh sát thoái Đảng

Vào cuối ngày, cảnh sát bảo bà Ann ký vào biên bản thẩm vấn và yêu cầu chụp ảnh bà. Khi chúng tôi đang nói chuyện với nhau thì có một vị trưởng phòng khác tên Hoàng bước đến và hỏi tại sao chúng tôi vẫn còn ở đây. Bà Ann nói với anh ấy rằng bà không muốn ký tên của mình vào biên bản của cảnh sát vì bà không làm gì sai cả. Vị trưởng phòng quay qua nói với mấy viên chức: “Hãy để cho họ đi đi.”

Ngay khi đó trưởng phòng Vương, người đã đọc cửu bình, xuất hiện. Tôi khuyên anh ấy thoái Đảng và anh đã đồng ý. Anh ấy đã đề nghị đưa chúng tôi về nhà bằng xe cảnh sát nhưng chúng tôi muốn tự đi về. Anh ấy đã đưa cho chúng tôi một ít tiền lẻ để đi xe buýt và nhờ bà Ann chăm sóc cho tôi.

Phát tờ rơi Pháp Luân Đại Pháp cho cảnh sát

Sau khi rời khỏi đó, tôi cảm thấy không được vui vì đã không giúp cho trưởng phòng Hoàng thoái Đảng. Tôi cứ nghĩ mãi về điều đó và cũng hy vọng rằng những viên chức đã thoái Đảng có thể hiểu thêm về Pháp Luân Đại Pháp.

Tôi đã chuẩn bị một số tài liệu và chuyển chúng đến đồn cảnh sát và phòng cảnh sát.

Tôi đã gặp trưởng đồn cảnh sát và tặng anh mấy tờ tài liệu. Tôi nhờ anh chia sẻ chúng cho tất cả các nhân viên của anh, và dặn nhất định phải đưa một tờ cho trưởng phòng cảnh sát tên Hoàng. Anh ấy lập tức đồng ý.

Có một đồn cảnh sát khác ở trong khu vực có nhiều cảnh sát tích cực tham gia bức hại các học viên Đại Pháp. Họ đã đưa ít nhất hơn 10 học viên vào tù. Tôi muốn họ minh bạch chân tướng và ngừng tham gia bức hại, vì thế tôi đã mang theo các tài liệu đến gặp họ.

Lần đầu khi tôi đến đó thì vị trưởng đồn cảnh sát đang đi công tác xa. Tôi nói chuyện với ba nhân viên tiếp đón và tất cả họ đều đồng ý thoái Đảng.

Lần thứ hai tôi đến thì trưởng đồn cảnh sát vẫn chưa về và một nhân viên tiếp đón khác đang làm nhiệm vụ. Tôi nhờ anh ấy giúp tôi chuyển các tài liệu đến cho vị trưởng đồn cảnh sát, và anh ấy nói sẽ làm như tôi mong muốn. Khi tôi ra về, nhân viên tiếp đón này đã bước đến và giúp tôi bước xuống cầu thang. Tôi nói chuyện với anh ấy và anh cũng đã đồng ý thoái Đảng.

Ngoài các đồn cảnh sát trong khu vực của tôi ra, tôi cũng chuyển các tài liệu Pháp Luân Đại Pháp đến phòng cảnh sát ở một thành phố lớn gần khu vực của chúng tôi, ở đó việc bức hại Pháp Luân Đại Pháp có phần nghiêm trọng hơn. Một cảnh sát đang làm nhiệm vụ đã đồng ý thoái Đảng. Họ cũng chấp nhận các tờ tài liệu và đồng ý chuyển chúng đến cho vị trưởng phòng cảnh sát của họ.

Cảm tưởng

Trong khi nói chuyện với các cảnh sát đã thoái Đảng tại đồn cảnh sát sau vụ bắt giữ của tôi và bà Ann, tôi đã hỏi họ: “Các anh có đồng ý với tôi rằng Pháp Luân Đại Pháp là tuyệt vời không?“ Họ nói: “Chúng tôi đồng ý.” Tôi cũng khuyên họ hãy niệm “Pháp Luân Đại Pháp hảo! Chân–Thiện–Nhẫn hảo!” và nói rằng họ sẽ nhận được phúc báo. Họ gật đầu đồng ý.

Khi tôi nói chuyện với cảnh sát, cho dù đó là một viên chức bình thường hay là một vị trưởng phòng đi nữa, tôi đều cảm thấy rất thoải mái, từ bi và bình thản. Tôi nghĩ phần biết mong muốn biết chân tướng và được cứu của họ đang hiển lộ.

Việc tiếp xúc với cảnh sát giúp tôi nhận ra rằng sinh mệnh trân quý như thế nào. Tuy rằng một người trước đây có thể trở nên lạc hướng và không tốt. Nhưng Sư phụ không chỉ muốn cứu những người tu luyện, mà Ngài còn muốn cứu tất cả chúng sinh.

Sư phụ giảng:

“Tôi vừa giảng rồi, con người trên thế gian đều là thân nhân của tôi. Không thừa nhận an bài của cựu thế lực, trong giảng thanh chân tướng hãy làm hết sức.” (Giảng Pháp vào Tết Nguyên Tiêu năm 2003)

Tôi ngộ được rằng thân nhân mà Sư phụ nhắc đến cũng bao gồm những người đóng vai phản diện trong Chính Pháp, chẳng hạn như các viên chức cảnh sát đã bắt và giam giữ các học viên. Họ bị cựu thế lực thao túng và chính quyền cộng sản lợi dụng để làm điều ác.

Sư phụ không thừa nhận bất kỳ an bài nào của cựu thế lực. Nếu chúng ta đối xử với cảnh sát như kẻ thù và oán ghét họ, chúng ta đang tước đoạt cơ hội để họ được cứu.

Thông qua đoạn Pháp trên, tôi cảm nhận được từ bi vô hạn của Sư phụ dành cho tất cả chúng sinh. Chúng ta cũng nên đạt đến tầng thứ cao hơn và bao dung mọi người như thân nhân của chúng ta.

Một số học viên đã hỏi liệu tôi có sợ khi chuyển các tài liệu đến cho cảnh sát không. Tôi nói với họ rằng tôi biết mình đang làm điều đúng đắn, dù ở bề mặt cảnh sát có thể cư xử không đúng nhưng trong sâu thẳm họ vẫn luôn khao khát được cứu. Chúng ta sẽ không thể tiếp cận được họ nếu chúng ta vẫn ôm giữ nỗi sợ hãi trong tâm. Tôi tin rằng Sư phụ luôn bên cạnh và bảo vệ tôi. Là đệ tử Đại Pháp, truyền chân tướng và cứu người là trách nhiệm của chúng ta. Tất cả mọi người trên thế giới đều là gia đình của Sư phụ, và họ cũng là gia đình của chúng ta, kể cả cảnh sát. Bất cứ ai được cứu sẽ được lưu lại sau khi Chính Pháp kết thúc.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2018/11/3/376564.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2018/11/4/173124.html

Đăng ngày 10-12-2018; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share