Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp tại Trung Quốc Đại lục

[MINH HUỆ 6-11-2018] Khi còn nhỏ, tôi luôn phải đạt vị trí số 1 ở mọi lĩnh vực. Ở trường, tôi là học sinh đứng đầu; ở nhà, tôi là con cả và được xem như một hình mẫu cho các em; khi nhập ngũ, tôi là quân nhân ưu tú nhất và luôn được đề bạt thăng cấp bậc; tại nơi làm việc, tôi là một nhân viên kiểu mẫu, hiếm khi xin nghỉ ốm.

Để bắt kịp môi trường cạnh tranh nhằm theo đuổi tiền bạc và lợi ích cá nhân tràn ngập khắp Trung Quốc, sức khỏe của tôi đã bị hủy hoại.

Đến khi tôi ngoài 40, tôi đã mắc mấy thứ bệnh, nghiêm trọng nhất là sơ gan và đau nửa đầu, nặng tới mức mà tôi thường xuyên bị nôn mửa. Tôi cũng bị tăng huyết áp, sốt nhẹ, viêm khớp vv, Mọi người đều biết rằng tôi là một người ốm yếu, và chồng tôi thường bảo, chẳng thấy tôi khỏe mạnh bao giờ.

Công ty nơi tôi làm việc rất tốt, đã chi trả toàn bộ viện phí, bất kể là bao nhiêu. Nhưng tất cả đều không có tác dụng. Tôi thường buồn bã suy nghĩ về tiền bạc và danh vọng mà tôi đã vất vả tranh đấu được, những thứ đó không bù đắp được cơn đau bất tận này. “Không lẽ số phận bắt tôi phải chịu đựng đớn đau và ốm yếu suốt quãng đời còn lại?” Tôi tự hỏi chính mình.

Năm 1997, em gái tôi kể với tôi về Pháp Luân Đại Pháp. Em nói: “Pháp Luân Đại Pháp tuyệt vời lắm. Một người bạn của em trước đây lúc nào cũng keo kiệt với mẹ chồng, sau khi tu luyện Pháp môn này đã đối xử tốt với cha mẹ chồng của nó rồi.”

Em gái tôi tặng tôi cuốn sách Chuyển Pháp Luân, nhưng tôi không bước vào tu luyện ngay khi đó. Tuy vậy, ngay sau khi tôi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, mọi triệu chứng bệnh tật đều biến mất. Cuối cùng, sau 23 năm ròng, tôi đã không cần phải dùng một viên thuốc nào. Giờ tôi đã ngoài 70, nhưng tôi hầu như không có nếp nhăn. Tôi đi bộ rất nhanh và đầy sinh lực như một phụ nữ trẻ tuôi.

Sư phụ [Đại sư Lý Hồng Chí, nhà sáng lập Pháp Luân Đại Pháp] không chỉ cho tôi sức khỏe mà còn dạy tôi về ý nghĩa của cuộc sống. Khi tôi bắt đầu hành xử theo những lời dạy của Ngài, cuộc sống của tôi dễ chịu hơn. Tôi không còn theo đuổi danh vọng, tiền bạc nữa. Giờ đây, tôi cảm thấy yên bình và tập trung vào việc tu luyện bản thân để trở thành người tốt hơn.

Sư phụ đã dạy chúng ta:

“Người ta nói: Ta đến xã hội người thường, giống như đến khách sạn, tá túc vài ngày, rồi vội rời đi’. Một số người cứ lưu luyến nơi này mãi, quên cả nhà của bản thân mình.” (Chuyển Pháp Luân)

Tôi đã hiểu được ý nghĩa thực sự của sinh mệnh chúng ta. Khi chúng ta tới đây cũng giống như tới ở một khách sạn. Không có thứ gì ở thế giới này thuộc về tôi. Tôi không theo đuổi bất kỳ điều gì nữa, và tôi sẽ không mang theo bất kể thứ gì. Hằng ngày, tôi đều gắng sức hạ xuống mọi chấp trước của bản thân.

Con gái tôi được cứu khi xảy ra sóng thần

Tôi đã gặp hai tai nạn: tai nạn ô tô và sau đó bị ngã và tổn thương cột sống. Nhờ sự trợ giúp của Sư phụ, tôi đã nhanh chóng hồi phục. Gia đình tôi vô cùng ngạc nhiên, giờ đây, tất cả người nhà tôi đều tin rằng Đại Pháp thật kỳ diệu.

Mặc dù hai con tôi không tu luyện nhưng các cháu rất kính trọng Sư phụ. Khi đối mặt với khó khăn, các cháu đều cầu xin Sư phụ giúp.

Khi cuộc bức hại bắt đầu, các cháu đã giúp tôi làm các tài liệu chân tướng Pháp Luân Đại Pháp. Con gái tôi không hề sợ hãi. Khi một đồng nghiệp thấy cháu làm tài liệu chân tướng và nói đùa rằng sẽ báo việc này, con gái tôi đã nói rằng: “Cô cứ đi báo cảnh sát đi. Cháu đang làm các tài liệu Pháp Luân Đại Pháp, đây đâu phải là lần đầu tiên đâu ạ.”

Khi bạn bè hiểu sai về Pháp Luân Đại Pháp bởi những tuyên truyền của Đảng Cộng sản Trung Quốc, các con tôi đã giảng chân tướng cho các bạn của cháu. Một lần, khi tôi bị cảnh sát theo dõi và sách nhiễu, các cháu đã giúp tôi cất giữ tài liệu.

Nhờ có thái độ tích cực mà các con tôi đã được bảo hộ, và dưới đây là một ví dụ.

Trong dịp Lễ Giáng sinh năm 2004, con gái tôi và bạn bè cháu đi nghỉ ở Thái Lan. Chúng đã sống sót sau trận sóng thần lịch sử đã lấy đi sinh mạng hàng nghìn người mà đã đưa tin rầm rộ trên toàn thế giới. Hai mươi phút trước khi đợt sóng lớn nhất chạm tới bờ biển đảo Phuket, thì con gái tôi và các bạn của cháu đã đi thuyền tới đảo Phi Phi.

Trên thuyền, con gái tôi và bạn bè cháu được thưởng ngoạn cảnh đẹp. Chúng không biết rằng sóng thần đang di chuyển dưới đáy biển từ Phi Phi tới Phu Kẹt, hòn đảo mà chúng vừa mới rời đi. Khi thấy biển nổi sóng và nghe tin về thảm họa, bạn bè con gái tôi rất khiếp sợ. Con gái tôi bảo các bạn nói: “Pháp Luân Đại Pháp hảo”. Ai nấy đều hoảng sợ nhưng con gái tôi nói chúng sẽ được an toàn thôi.

Nếu chúng rời Phuket muộn 20 phút hoặc tới Phi Phi sớm hơn 30 phút, thì chúng đã gặp sóng thần. Mấy tiếng sau, khi chúng trở lại Phu Kẹt, thiên đường đã trở thành địa ngục trần gian. Con gái tôi trông thấy xác chết của nhiều nạn nhân trong khách sạn mà chúng vừa ở. Cháu đã quyên tặng toàn bộ tiền mặt cháu có cho người dân địa phương.

Tất cả bạn bè và họ hàng của chúng tôi đều lấy làm kinh ngạc vì cháu tránh được thảm họa.

Bỏ chấp trước vào tiền bạc

Thời buổi này, ở Trung Quốc, thật khó để tìm được một căn chung cư. Mọi người phải cạnh tranh mới có được những căn hộ tốt nhất. Khi xuất ngũ, đáng lẽ tôi được phân cho một căn hộ theo chính sách. Sau khi tôi điền đầy đủ giấy tờ, mọi người quả quyết là đảm bảo tôi sẽ nhận được cấp một căn hộ miễn phí. Tuy nhiên, cuối cùng, tôi lại không có gì cả, trong khi những người khác cũng phục vụ trong quân đội thì có. Tôi sinh ra buồn chán. Mọi người ở Trung Quốc đều biết rằng những căn hộ ở các thành phố lớn có trị giá hàng triệu đô la (Ghi chú của ban biên tâp: một căn hộ trung bình trong phạm vi 1.000 dặm vuông ở Bắc Kinh trị giá từ 1-2 triệu đô la Mỹ). Tổn thất đó thật to lớn.

Sư Phụ đã giảng,

“Tôi không trọng hình thức, tôi sẽ lợi dụng các loại hình thức để bộc lộ tâm được chôn giấu rất sâu của chư vị, trừ bỏ chúng đi.” (“Nhổ tận gốc” trong Tinh Tấn Yếu Chỉ)

“Có lúc chư vị thấy rằng thứ ấy là [của] chư vị, người ta cũng nói với chư vị rằng thứ ấy là [của] chư vị; kỳ thực nó không phải [của] chư vị. Chư vị có thể cho rằng đó là của mình, [nhưng] rốt cuộc nó lại không phải của chư vị; qua đó thấy được rằng đối với sự việc này chư vị có thể vứt bỏ được không; vứt bỏ không được thì chính là tâm chấp trước; chính là dùng cách này để chư vị vứt bỏ tâm [chấp trước] vào lợi ích ấy; chính là vấn đề này.” (Bài giảng thứ 7, Chuyển Pháp Luân)

Sau khi chúng ta bước vào tu luyện, Sư phụ đã an bài cho chúng ta con đường tu luyện. Chúng ta cần phải đặt quan niệm của con người sang một bên và để mọi việc diễn ra tự nhiên. Tại sao tôi lại chấp trước vào những thứ có thể không phải là của tôi. Lẽ nào khách thuê phòng khách sạn lại chấp trước vào đồ trong phòng khách sạn là sao? Là một học viên, tôi muốn đề cao tâm tính của mình, tu luyện tinh tấn, và trở về ngôi nhà thực sự của mình cùng với Sư phụ.

Sau khi tập trung học Pháp, tôi đã hạ bỏ được chấp trước của mình. Khi mấy người bạn nhắc lại việc tôi không được căn hộ nào, họ hỏi tôi làm thế nào có thể từ bỏ dễ dàng như vậy. Họ nói: “Chị đã từng rất hiếu thắng. Làm thế nào mà một người thông minh như chị lại bỏ qua được tổn thất to lớn như vậy được nhỉ?” Tâm tôi đã không động. Nếu không tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, mà cứ như trước đây thì tôi đã làm ầm việc này lên rồi. Đại Pháp thực sự giúp tôi trở thành một con người vị tha.

Sư phụ đã an bài mọi thứ để chúng ta có thể sống trong xã hội người thường mà không phải lo lắng về những nhu cầu cơ bản. Tôi đã không tranh đấu vì căn hộ mà tôi đáng được hưởng, nhưng sau đó, cơ quan chồng tôi lại bán cho anh ấy một căn hộ với giá thấp hơn giá thị trường. Mặc dù căn hộ đó không lớn nhưng có đủ phòng cho cả gia đình tôi.

Loại bỏ chấp trước về tình

Trong một khoảng thời gian ngắn, mẹ tôi, rồi đến chồng tôi lần lượt ra đi. Sau đó, con gái tôi rất ốm yếu. Điều đó giống như trong thơ của Sư phụ:

“Bách khổ nhất tề giáng“
Tạm dịch:

Trăm khổ đều giáng xuống(“Khổ Kỳ Tâm Chí”, Hồng Ngâm).

Tôi hành xử theo các Pháp lý và liên tục điều chỉnh suy nghĩ của mình nên tôi không đau buồn trước những khổ nạn đó.

Khi chọn nơi an nghỉ cho chồng mình, tôi đã nói với các con tìm một nơi chỉ dành cho một người. Bạn bè và họ hàng không hiểu bởi vì theo truyền thống vợ chồng phải có nghĩa vụ chuẩn bị nơi an nghỉ cho cả hai người trong tương lai. Nhưng tôi biết nơi tôi sẽ tới, vì vậy tôi đã không động tâm.

Trên đường đưa chồng tôi về nơi an nghỉ, tôi đã giảng chân tướng cho người lái xe taxi về Pháp Luân Đại Pháp và thuyết phục anh thoái xuất khỏi ĐCSTQ. Một đồng tu đã khen tôi, nói: “Ít ai mà có thể làm được điều này trong hoàn cảnh như vậy.”

Trong những năm chồng tôi đau yếu, tôi đã không chấp trước vào tình. Hàng ngày, tôi có thể vừa chăm sóc chồng, rồi ra ngoài giảng chân tướng. Sau khi chồng tôi qua đời, tôi đã hối tiếc vì không ở bên anh nhiều hơn. Nhưng khi tôi đo lường hành vi của mình theo tiêu chuẩn của Pháp, tôi hiểu rằng tôi không làm sai. Tôi đã cố gắng tốt nhất để chăm sóc cho chồng, và tôi cũng ra ngoài để cứu người. Tôi biết phần minh bạch của anh sẽ không phàn nàn gì cả.

Tuy vậy, sau khi chồng tôi qua đời, thật khó để gạt cảm xúc qua một bên. Tôi cảm thấy cô đơn, không còn ai để trò chuyện. Tôi nhớ anh ấy. Những chấp trước này đã can nhiễu tôi, nhưng với sự trợ giúp của Sư phụ, tôi đã có thể loại bỏ chúng. Tiến trình Chính Pháp đang dần tới thời điểm kết thúc, từng phút từng giây đều đáng giá. Tôi không có thời gian để cô đơn. Vì giờ tôi chỉ còn một mình, tôi có nhiều thời gian hơn để làm những việc mà đệ tử Pháp Luân Đại Pháp cần làm.

Trở thành một đệ tử Pháp Luân Đại Pháp chân chính

Sư phụ đã giảng:

“Kỳ thực, những [học viên nào] chưa bước ra [chứng thực Pháp], bất kể với lý do bào chữa này hay lý do bào chữa kia, đều là đang che đậy tâm lo sợ. Nhưng [vấn đề] có hay không cái tâm lo sợ, lại chính là kiến chứng cho sự phân biệt giữa người và Thần của người tu luyện, là chỗ khác biệt giữa người tu luyện và người thường, là việc mà người tu luyện nhất định phải đối diện, là nhân tâm lớn nhất mà người tu luyện cần phải bỏ.” (“Học Pháp Cho Tốt, vứt bỏ nhân tâm sẽ không khó”, “Tinh Tấn Yếu Chỉ III”)

Tôi ngộ rằng bước về phía trước và chứng thực Pháp là một phần của quá trình tu luyện. Vấn đề lớn nhất của tôi là tâm sợ hãi, tôi biết đó là vì tôi tu luyện chưa kiên định. Tôi hiểu rằng tôi cần phải loại bỏ tâm sợ hãi, mà tâm sợ hãi của tôi dường như nghiêm trọng hơn các học viên khác. Tất cả bạn bè, gia đình và hàng xóm đều tạo áp lực cho tôi phải sống an toàn và không giảng chân tướng cho mọi người về Pháp Luân Đại Pháp. Nhưng tôi hiểu rằng Sư phụ yêu cầu chúng ta cứu người nên tôi cần nghe theo vô điều kiện. Hành trình tu luyện của tôi không suôn sẻ và dễ dàng.

Vào lúc bắt đầu cuộc bức hại, khi lần đầu tiên tôi bước ra phát tài liệu giảng chân tướng, tôi đã quá lo lắng đến nỗi tay tôi run lên. Mỗi khi ra ngoài, tôi chỉ cầm theo hai, ba tờ tài liệu. Tôi lo lắng đến nỗi tôi thậm chí còn bị phát nhầm phong bì đựng tiền đến hai lần. Một lần, tôi cùng một học viên ra ngoài để căng một biểu ngữ trên sườn đồi. Khi nghe thấy cành cây chuyển động, tôi đã nhảy ngay vào bụi cây. Người tôi đầy lá cây và bụi bẩn. Nhìn lại thì thấy hành động đó của tôi thật nực cười!

Một lần khác, tôi cố gắng giảng chân tướng về Pháp Luân Đại Pháp và cuộc bức hại cho một nhân viên bảo vệ. Khi anh ấy đang nghe, đột nhiên anh ấy lấy điện thoại ra và nói: “Hãy đợi ở đây”. Tôi phát hoảng, rồi chạy mất. Khi bỏ chạy, tôi đã lấy áo khoác trùm kín đầu với hy vọng không ai trông thấy mặt tôi và la lên: “Sư phụ, làm ơn hãy cứu con”. Tôi chỉ biết chạy và chạy tới khi bắt được taxi.

Cứ khi nào thấy xe cảnh sát, tôi đều trở lên lo lắng. Với sự trợ giúp của Sư phụ, nỗi sợ hãi đó chưa bao giờ có thể cản bước tôi giảng thanh chân tướng.

Khi tiến trình chính Pháp đang tiến về phía trước, càng ngày càng nhiều ma quỷ từ các không gian khác bị loại trừ. Khi tập trung học Pháp, tâm sợ hãi của tôi cũng hạ xuống. Đứng từ cơ điểm của Pháp, tôi nhận ra rằng loại quan niệm sợ hãi đó không phải phát xuất từ bản thân tôi. Tôi là một đệ tử Đại Pháp, cuộc sống này là do Pháp ban cho, tôi đang thực thi sự việc thiêng liêng và chân chính nhất trong vũ trụ. Vậy tôi phải sợ hãi điều gì đây?

Trước năm 2012, tôi chỉ phát tài liệu giảng chân tướng. Năm 2012, tôi bắt đầu giảng chân tướng trực diện. Mỗi buổi sáng, tôi xuống phố và giảng chân tướng cho mọi người. Điều đó đã trở thành một phần trong cuộc sống thường ngày của tôi, nếu tôi không ra ngoài, tôi cảm thấy không thoải mái, cứ như thiếu đi điều gì đó.

Tôi thường học thuộc thơ của Sư phụ và phát chính niệm trên đường tôi ra ngoài giảng chân tướng.

Sư phụ đã giảng,

Người tu luyện giảng là chính niệm. [Khi] chính niệm rất mạnh mẽ, chư vị sẽ là không gì cản trở được, và điều gì cũng làm được. Vì chư vị là người tu luyện, chư vị là người đang trên đường trở thành Thần, chư vị là người không bị các nhân tố của người thường và Pháp lý ở tầng thấp khống chế. (Giảng Pháp tại Pháp hội thành phố Los Angeles [2006])

Tôi thấy tập trung học Pháp và kiên định tín Sư tín Pháp là sự bảo hộ tốt nhất. Giờ đây, tôi không còn sợ hãi khi giảng chân tướng nữa. Trước đây, do tâm sợ hãi nên tôi chỉ nói với mọi người về Pháp Luân Đại Pháp và cuộc bức hại chứ không bao giờ nói với họ rằng tôi là một học viên [Pháp Luân Đại Pháp]. Giờ đây, tôi luôn luôn nói với họ rằng tôi là một học viên, và tôi cùng gia đình nhận được lợi ích từ Pháp môn như thế nào.

Bất cứ khi nào tôi giúp được một người thoái xuất khỏi ĐCSTQ, tôi đều chân thành tạ ơn Sư phụ. Nếu không thành công, tôi sẽ hướng nội để tìm ra vấn đề của mình.

Khi các đồng tu viết đơn khởi kiện Giang Trạch Dân, tôi có vài điều băn khoăn. Một vài chấp trước dường như là không thể vượt qua. Tuy nhiên, sau khi tập trung học Pháp, và với sự động viên của các đồng tu, tôi cũng đã dùng tên thật của mình để viết đơn khởi kiện. Sau đó, tôi cảm thấy bình yên vì tôi đã làm được điều mà một học viên nên làm.

Con đường tu luyện của tôi thật không dễ dàng. Thật đau khổ khi tống khứ tâm sợ hãi, phải đồi mặt với áp lực, thất vọng, và phải loại bỏ các chấp trước. Khi mọi việc khó khăn hơn, tôi lại nghĩ về truy cầu sự thoải mái. Thỉnh thoảng, tôi thậm chí còn ghen tỵ với người thường… trông họ mới thoải mái làm sao, tận hưởng cuộc sống ở công viên, bãi biễn và các điểm du lịch.

Cứ khi nào những ý niệm đó nổi lên, tôi lại lập tức nhắc nhở bản thân rằng suy nghĩ này không xuất phát từ chân ngã của mình. Tôi hiểu rằng tất cả chúng ta đều phải đối mặt với khổ nạn. Tôi biết rằng Sư phụ tôn kính của chúng ta đã phải chịu đựng nhiều khổ nạn hơn những gì chúng ta biết. Những khổ nạn mà tôi phải chịu thật sự không là gì cả. Được trở thành một đệ tử Đại Pháp và có thể trợ giúp Sư Phụ cứu người đã là niềm vinh dự thiêng liêng rồi.

Khi số người thoái xuất khỏi ĐCSTQ đạt tới con số 200 triệu, tôi đã ra khỏi thành phố và không thể gửi danh sách những người tôi đã giúp thoái xuất, vì vậy tôi đã đưa danh sách đó cho một học viên ở địa phương. Sau đó, cô ấy nói rằng khi cô ấy mở trang Web, con số chưa đạt tới 200 triệu, nhưng sau khi tải danh sách của tôi lên thì con số đã vượt qua 200 triệu. Tôi cảm thấy vô cùng hạnh phúc.

Tôi luôn luôn tập trung vào những điều mà Sư phụ yêu cầu chúng ta làm. Tôi sống rất đơn giản. Tôi nấu ăn tuần một lần, và tôi đã lập lại lịch sinh hoạt hàng ngày. Tôi luyện 5 bài công Pháp mỗi sáng cùng các học viên trên toàn thế giới. Sau đó, tôi học hoặc học thuộc Pháp trong một giờ, rồi ra ngoài giảng chân tướng. Vào buổi tối, tôi học hoặc học thuộc Pháp, hoặc đọc các bài chia sẻ trên trang Minh Huệ.

Tôi nghe các bài chia sẻ trên trang Minghui.org. Tôi học thuộc lòng Pháp trên đường đi giảng chân tướng. Tôi đã bắt đầu học thuộc cuốn Chuyển Pháp Luân lần thứ sáu. Tôi đã phiên âm cuốn Chuyển Pháp Luân một lần. Tôi đã học thuộc Hồng Ngâm nhiều lần và cũng đã đọc các kinh văn khác của Sư phụ.

Khi học Pháp tinh tấn, tôi có thể đo lường mọi thứ dựa trên Pháp.

Các đệ tử Đại Pháp chỉ ở thế giới con người trong một thời gian ngắn. Sư phụ đang chăm sóc các đệ tử của Ngài và mong đợi chúng ta tu luyện tinh tấn, để có thể trở về ngôi nhà thật sự của mình. Chúng ta hãy đặt xuống mọi loại quan niệm đã hình thành trong thế giới con người, loại bỏ tất cả những thứ dơ bẩn để trở về nhà với tâm hồn và thân thể thuần tịnh.

Con xin tạ ơn Sư phụ!


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2018/11/6/376432.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2018/11/10/173199.html

Đăng ngày 10-12-2018; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share