Bài viết của phóng viên Minh Huệ ở tỉnh Cát Lâm, Trung Quốc

[MINH HUỆ 13-11-2018] Bà Trương Tú Hương ở khu Cửu Đài, thành phố Trường Xuân, bị bắt giữ phi pháp vào ngày 7 tháng 4 năm 2015 vì tu luyện Pháp Luân Công. Tòa án Khu Cửu Đài đã kết án bà 3,5 năm tù và thụ án trong Nhà tù nữ Tỉnh Cát Lâm. Tại đó, bà bị tra tấn tàn bạo. Bà Trương đã được trả tự do vào ngày 7 tháng 10 năm 2018.

Dưới đây là những lời thuật của bà Trương về những bức hại mà bà phải nếm trải trong thời gian bị cầm tù:

***

Khi tôi vừa tới nhà tù, nhà tù liền lệnh cho các tù nhân lột trần tôi (không một mảnh vải che thân). Họ bắt tôi tay nâng bảng số tội phạm và chụp ảnh tôi các bên trái phải trước sau trong tình trạng lõa thể. Sau khi chụp xong, họ không cho phép tôi mặc nội y mà chỉ được mặc quần áo ngoài.—Ngày 7 tháng 12 năm 2016.

Họ cưỡng ép tôi ngồi nhiều ngày trên một chiếc ghế nhỏ, đồng thời gây áp lực liên tục hòng ép tôi từ bỏ tu luyện Pháp Luân Công. Các tù nhân thay phiên nhau bắt tôi phải nghe và xem các video tẩy não. Đây là hành vi ngược đãi nghiêm trọng tinh thần và thể xác của học viên.

Năm 2018, một ngục trưởng mới họ An được thuyên chuyển tới. Ông ta còn tàn bạo hơn cả người tiền nhiệm. Ông ta tra tấn các học viên Pháp Luân Công, những người từ chối từ bỏ đức tin của mình, bằng cách ép họ ngồi và phải giữ thăng bằng trên một chiếc ghế nhỏ trong thời gian dài. Họ cũng bị bắt phải ngồi thẳng người mà không được lên tiếng hay nhúc nhích. Nếu vi phạm, họ liền bị tù nhân nhục mạ và đánh đập. Các học viên cũng không được ăn no, mỗi bữa ăn chỉ lèo tèo vài cọng dưa muối và một ít cơm.—Ngày 20 tháng 4 năm 2018.

Tôi bị bắt phải ngồi trên một chiếc ghế nhỏ từ sáng sớm đến tận đêm khuya. Một tù nhân mang bữa ăn gồm cơm và dưa muối đến cho tôi. Tôi được cung cấp một ít nước chỉ đủ để súc miệng sau mỗi bữa ăn.—Ngày 13 tháng 7 năm 2018.

Tôi không được phép vệ sinh cá nhân—Tôi không được chải răng, rửa mặt, tắm táp, gội đầu, hay giặt quần áo. Đầu tóc, toàn thân bốc mùi khó chịu và lan khắp buồng giam, khiến các học viên chúng tôi thường bị các tù nhân hình sự chửi rủa và mắng mỏ, chế giễu chúng tôi hôi thối.

Vào mùa hè nóng nực, họ bắt tôi ngồi trên chiếc ghế đó trong khi mồ hôi vã ra như tắm. Tôi phải mặc nguyên một bộ quần áo như vậy trong một tháng trời.

Chúng tôi bị bắt phải ngồi bất động hơn 16 tiếng mỗi ngày trong nhiệt độ hơn 30o C. Chúng tôi chỉ được phép đi vệ sinh ba lần trong 16 tiếng đó. Ngày này qua ngày khác, việc ngồi lâu như vậy khiến mông của tôi phồng rộp và mưng mủ. Sáng ngủ dậy tôi không dám ngồi xuống vì nó đau đớn kinh khiếp.

Tôi chỉ được phép đứng và tắm rửa một lần trong một tháng. Tôi bị ngồi như vậy nhiều tháng cho đến khi được trả tự do vào ngày 7 tháng 10 năm 2018.

Các học viên khác thậm chí còn bị tra tấn tàn độc hơn. Một số phải ngồi từ 4 giờ sáng đến 10 giờ tối.

Tôi thật không lý giải nổi, các học viên Pháp Luân Công là những người chân chính chiểu theo Chân-Thiện-Nhẫn làm người tốt, nhưng những người được gọi là công vụ viên của chính phủ kia lại ngược đãi chúng tôi, mà lại không làm như vậy đối với những người thực sự phạm tội. Những người công vụ đó, họ đã mất đi nhân tính và lương tri, cuối cùng sẽ chỉ là làm hại chính bản thân họ mà thôi.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2018/11/13/377068.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2018/11/25/173390.html

Đăng ngày 30-11-2018; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share