Bài viết bởi một học viên Pháp Luân Đại Pháp ở Trung Quốc

[MINH HUỆ 27-8-2018] Vào năm tôi 26 tuổi, tôi bắt đầu bị hoại tử vô khuẩn ở chỏm xương đùi do tai nạn lao động xảy ra trước đó. Mặc dù uống thảo dược và tiến hành châm cứu trị liệu, nhưng bệnh tình của tôi vẫn không thấy chuyển biến tốt lên.

Một bác sỹ đề nghị tôi thử phương pháp kéo giãn. Để tiết kiệm chi phí, ông ấy khuyên tôi nên điều trị tại nhà. Chúng tôi quyết định thử phương pháp này. Suốt thời gian đó, tôi chỉ nằm một chỗ trên giường trong khi vợ tôi phải chăm sóc cho tôi và quán xuyến mọi việc. Nhiều lần tôi lặng lẽ khóc, hy vọng mình sẽ sớm hồi phục. Tuy nhiên, sau hai tháng điều trị, tình trạng của tôi vẫn không cải biến.

Bác sỹ chụp X-quang nói rằng chỉ có phẫu thuật thay thế khớp nhân tạo mới có thể cải thiện bệnh tình của tôi. Khớp nhân tạo có thể kéo dài từ 5 năm đến 10 năm, có nghĩa là tôi sẽ phải phẫu thuật sau mỗi 5 năm hoặc 10 năm. Vợ tôi không đồng ý việc tôi phẫu thuật và nói chúng tôi nên đi đến các nơi khác, khám nhiều bác sỹ khác nhau để tìm ra cách điều trị tốt hơn. Nếu thật sự không còn cách nào khác thì tôi sẽ tiến hành phẫu thuật.

Sau đó, chúng tôi nghe nói có một bệnh viện nổi tiếng về xương khớp. Vì là hy vọng cuối cùng, nên tôi đến đó và tiến hành 10 tháng trị liệu. Hằng ngày tôi uống rất nhiều thảo dược. Sau đó trong ruột tôi có vấn đề, và tôi thường xuyên bị đau bụng dữ dội. Tôi nghĩ có thể mình lại mắc thêm vài căn bệnh mới. Điều này khiến tôi sợ hãi đến mức không dám tiếp tục uống thảo dược nữa.

Lần chụp X-quang khác cho thấy rằng cổ xương đùi của tôi bị hoại tử và biến dạng. Vậy là mọi hy vọng hồi phục của tôi đều biến mất. Vào lúc đó, gia đình tôi đang bận rộn trong khi tôi phải ở bệnh viện một mình. Tôi là người duy nhất biết rõ tình trạng của bản thân. Tôi không muốn tiến hành bất kỳ phương pháp điều trị nào nữa. Và bởi tôi không thể đi làm hoặc hỗ trợ cho gia đình, nên tôi thấy cuộc sống chẳng còn ý nghĩa gì khác, chỉ tổ liên lụy người khác. Nếu như trị không khỏi, nhất định tôi sẽ nghĩ cách tự tử cho xong.

Về đến nhà, vì không muốn cha mẹ và vợ lo lắng, nên tôi không nói với họ về tình trạng vô vọng của mình. Tôi chỉ nói rằng bản thân cảm thấy đỡ hơn nhiều, và ném cây gậy đi, giả vờ rằng tôi khỏe. Tôi cũng không lo lắng về việc đi lại có tăng thêm sức nặng cho đôi chân hay không. Thỉnh thoảng tôi gắng sức đi ra đồng làm việc. Mỗi khi tôi lê bước là đau thấu tâm can và tôi không biết mình có thể gắng gượng được bao lâu nữa.

Cuối năm 1998, tôi may mắn bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Tôi không mong đợi bệnh tình của mình sẽ khỏi nhờ tu luyện Đại Pháp mà chỉ cảm thấy rằng Đại Pháp là tốt và bản thân may mắn có thể đắc được Đại Pháp vĩ đại trong đời này. Khoảng hai tháng sau, vào một hôm tôi để ý thấy đôi chân của mình không còn đau nhức nữa. Sau vài năm chịu đựng hành hạ và thống khổ, và không còn bất kỳ hy vọng hồi phục, thì nay bệnh của tôi đột nhiên không chữa mà khỏi.

Không từ ngữ nào có thể biểu đạt sự vui mừng của tôi. Từ tận đáy lòng tôi khóc và nói: “Cảm tạ Sư phụ đã cứu con, ban cho con một cơ thể khỏe mạnh và cứu gia đình con.”

Ở nông thôn, người dân thường hay gặp tranh chấp về ranh giới giữa các thửa ruộng của họ. Sau khi trở thành một học viên Pháp Luân Đại Pháp, tôi không bao giờ tranh hơn thiệt với hàng xóm láng giềng, cũng không nghĩ rằng mình sẽ bị mất hết thảy đất đai nếu để họ lấn chiếm đất của mình.

Đôi khi mẹ tôi lo rằng càng ngày đất của tôi sẽ càng ít đi, nên bà quở trách tôi vì đã không đấu lại khi xảy ra tranh chấp đất đai. Tôi nói với mẹ tôi về tâm tính và kể cho mẹ nghe những câu chuyện cổ về những nhân vật thể hiện thái độ ôn hòa khi giải quyết mâu thuẫn đất đai với người hàng xóm. Sau đó, mẹ tôi không còn lo lắng nữa.

Trong làng tôi, mọi người thường nhờ tôi giúp đỡ họ trong các đám hiếu hỷ vì tôi trung thực và kiệm lời. Họ biết tôi chính trực và đồng thời hết thảy họ đều nghĩ rằng Đại Pháp là tốt và muốn có bùa hộ mệnh chân tướng. Thậm chí vài người đến nhà tôi để lấy một cái đem về.

Sau đó, tôi tìm được việc làm và luôn luôn nhắc nhở bản thân là người luyện công. Tôi không bao giờ tranh đấu vì tư lợi và làm công việc mà không ai muốn làm, thậm chí nó bẩn thỉu, cực nhọc. Và tôi cũng không oán hận bất kỳ ai dẫu họ có cư xử với tôi tệ ra sao.

Hiện nay, tất cả đồng nghiệp của tôi đều biết tôi là một học viên Pháp Luân Đại Pháp và Đại Pháp là tốt. Thủ trưởng và quản lý đã nói với nhau: “Tìm thêm nhiều học viên Pháp Luân Đại Pháp đến đây làm việc thì chúng ta không còn phải lo lắng gì nữa. Việc duy nhất chúng ta cần làm là bảo họ cách làm.”

Tôi cũng nghiêm khắc với bản thân trong cuộc sống hàng ngày. Một lần, tôi ra ngoài ăn trưa cùng một đồng nghiệp và anh ấy đã thanh toán hóa đơn. Khi chúng tôi quay lại làm việc, tôi muốn trả tiền cho phần của mình, nhưng anh ấy nói chủ nhà hàng đã tính anh ấy ít hơn 10 tệ. Mặc dù 10 tệ thì không nhiều, nhưng tôi cảm thấy không đúng khi có người vì tôi mà bị tổn thất. Là đệ tử Đại Pháp, tôi phải là người tốt ở bất cứ nơi đâu và không nên tham lam.

Tôi không nói gì với bạn đồng nghiệp mà chỉ trả lại tiền cho chủ nhà hàng. Tôi nói với ông ấy về việc đó. Ông ấy cảm động và ngạc nhiên nói: “Tôi không biết trên đời này vẫn còn có người tốt.” Tôi nói với ông ấy về chân tướng Đại Pháp và nhiều người có mặt ở đó cũng nghe được những điều tôi nói. Tôi muốn họ biết đệ tử Đại Pháp là những người như thế nào.

Kể từ khi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, tôi đã có sức khỏe tốt và gia đình hạnh phúc. Tôi cũng minh bạch ý nghĩa sinh mệnh và đang bước đi trên con đường tu luyện thần thánh nhất.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2018/8/27/372926.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2018/10/9/172769.html

Đăng ngày 20-10-2018; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share