Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp ở tỉnh Yunnan
[MINH HUỆ 27-09-2006]
Sư phụ giảng:
“Đặc tính căn bản nhất trong vũ trụ này là Chân Thiện Nhẫn, Nó chính là thể hiện tối cao của Phật Pháp, Nó chính là Phật Pháp tối căn bản.” “Là người tu luyện, [nếu] đồng hoá với đặc tính này, [thì] chư vị chính là người đắc Đạo; [Pháp] lý đơn giản như vậy.” (“Bài giảng thứ nhất” – Chuyển Pháp Luân)
Trên con đường phản bổn quy chân, tôi thường đo lường đúng sai bằng quan niệm của mình khi gặp phải những mâu thuẫn. Đôi khi tôi xét các tình huống từ cơ điểm của mình, tôi không thể tu khứ tự ngã và quên đo lường mọi việc bằng “Chân – Thiện – Nhẫn”. Tôi rớt nhanh trên con đường tu luyện của mình khi tôi không thể hướng nội để đồng hóa với Pháp.
Một lần, khi tôi chia sẻ xong thể ngộ với các đồng tu, họ đã ra về sau khi phát chính niệm lúc nửa đêm. Khi tiễn các đồng tu về, tôi nghĩ mình cần phải cẩn thận không gây tiếng ồn. Tôi không thể tra chìa khóa hết vào ổ được nên tôi đã sập cửa. Khi quay lại tôi không thể nào tra chìa khóa vào ổ để mở cửa cho dù tôi đã cố gắng hết sức. Tôi khá lo lắng. Sáng hôm sau là tôi đi công tác rồi. Tôi xin Sư phụ giúp, nhưng tôi không thể mở được cửa.
Tôi nhắc mình phải hướng nội khi gặp vấn đề. Đêm đó, tôi đến nhà một học viên khác. Chúng tôi cùng nhau hướng nội. Sáng hôm sau, sau khi phát chính niệm xong, tôi trở về nhà, nhưng tôi chỉ có thể tra nửa chìa khóa vào ổ khóa thôi. Tôi cảm thấy rất bực mình. Tôi tự nhủ nếu đêm qua mình nghĩ cho người khác và không sập cửa thì giờ đây mình đã không gặp phải rắc rối này. Ngay khi niệm đầu này xuất ra, đột nhiên chìa khóa tra được vào ổ và tôi có thể mở cửa dễ dàng. Tôi vô cùng ngạc nhiên và nhận ra rằng nếu tôi nghĩ cho người khác nhiều hơn thì tôi đã không gặp phải những tình huống như thế này.
Sư phụ giảng:
“một số người có thể tăng thêm tư tâm; tầng của họ dần dần rất chậm hạ thấp xuống; [khi] không thể ở tại tầng ấy nữa, thì họ phải rớt xuống dưới.” (“Bài giảng thứ nhất” – Chuyển Pháp Luân)
Sao tôi lại chỉ nghĩ cách giải quyết vấn đề và không nhớ đo lường mọi việc dựa trên Pháp và thực sự đề cao tầng của mình cơ chứ?
Khi đi công tác ở tỉnh khác tôi đã ở khách sạn một mình. Buổi tối tôi đóng gói một túi các cuốn Cửu bình và đi ra ngoài phát cho mọi người. Khi tôi đóng túi cuối cùng thì người quản lý của tôi gõ cửa và mời tôi đi mát xa chân với họ. Tôi cảm thấy may là họ đã gõ cửa sau khi tôi trở về. Tôi nói với họ tôi không muốn đi, nhưng họ cứ khăng khăng bảo tôi đi với họ. Tôi đồng ý, nghĩ rằng họ có thể làm chứng tôi đi với họ tối hôm đó.
Khi chúng tôi đến phòng mát xa, tôi tự nhủ: ngày nay, người thường toàn nghiệp lực. Sao mình lại để một người thường mát xa cho mình được? Thế nhưng, tất cả đồng nghiệp của tôi đều rất cao hứng. Tôi cảm thấy rất khó khước từ. Tôi xin Sư phụ giúp tôi tách khỏi người thường. Tuy nhiên, tôi đã mát xa. Sau khi trở về nhà, tôi cảm thấy ốm yếu, đau đầu và chảy nước mũi.
Cuối cùng, khi tôi kể với một học viên khác, người học viên đó đã nói: “Bản thân chị là người tu luyện. Sao chị lại có thể xin Sư phụ tu hộ chị được? Tâm chị không chính. Phát cửu bình là việc làm đúng và chân chính. Sao chị lại muốn làm việc khác để che đậy chứ? Trong quá trình mát xa chắc hẳn chị đã trao đổi nghiệp lực với họ rồi. Lần sau chị nên từ chối không đi nhé.”
Khi nghe chia sẻ của học viên đó tôi đã bị sốc. Kể từ đó, tôi đã quyết định đo lường mọi thứ dựa trên Pháp, chứ không còn bằng quan niệm người thường. Thế nhưng tôi vẫn bị bận tâm về bản thân, lo mình tu luyện tốt thế nào và cảm thấy tồi tệ, sao tôi lại không thể nhận ra những điều mà người khác nhận ra được chứ? Sao tôi lại có thể xử lý các vấn đề dựa trên quan điểm của người thường thay vì xem xét mọi việc dựa trên Pháp chứ?
Trên đường về nhà tôi đã gọi điện cho chồng hai lần để đến đón tôi, nhưng anh đã không nhấc máy. Khi anh đến thì tôi tỏ vẻ không vui. Một đồng tu cạnh tôi nói: “Công của chị làm sao mà tăng được khi chị không thể nhẫn một chuyện nhỏ như vậy chứ?” Tôi cảm thấy tệ hơn, đầu óc tôi cảm thấy rất khó chịu. Tôi biết đó không phải là chân ngã của tôi cảm thấy khó chịu, đó là những quan niệm người thường ẩn sau việc muốn được thừa nhận, giữ thể diện và những tâm chấp trước khác đã bị tác động. Mặc dù rất khó tu khứ các chấp trước, nhưng tôi là một đệ tử Đại Pháp và tôi phải tu khứ chúng!
Trong một giai đoạn thời gian tôi bận với công tác điều phối thành lập những điểm sản xuất tài liệu Đại Pháp nhỏ. Nhiệm vụ của tôi bao gồm việc vận chuyển và cài đặt thiết bị và hướng dẫn người khác cách sử dụng. Tôi cũng in các sách Đại Pháp và đóng sách. Trong lúc đó tôi phát cửu bình và giúp mọi người thoái Đảng. Tôi quá bận mà không thể có thời gian học Pháp. Tôi muốn tạo dựng thêm những trung tâm sản xuất tài liệu, hy vọng sau đó tôi sẽ có thời gian học Pháp. Nhiều học viên sẵn sàng tạo dựng các trung tâm sản xuất tài liệu, nhưng họ không biết làm thế nào. Kết quả là tôi bận với công việc và không dành đủ thời gian học Pháp và luyện công.
Một đêm tôi có một giấc mơ: nhiều học viên đang đi theo Sư phụ, và tôi không có ở đó. Tôi nói rằng tôi có hành lý cần lấy, vì thế tôi rời Sư phụ để đi tìm hành lý. Tôi tìm trong hai căn phòng và thấy hành lý của mình qua cửa sổ, nhưng hành lý của tôi nặng đến nỗi tôi không thể xách nổi. Trong giấc mơ, tôi cảm thấy hối hận, sao tôi lại có thể rời Sư phụ để đi lấy hành lý kia chứ? Tôi thật dại dột! Ngay lúc đó có người đến và nói với tôi rằng: “Sư phụ vẫn đang đợi chị đấy.” Sau đó tôi tỉnh dậy.
Khi tỉnh dậy tôi nhận ra rằng tâm chấp trước của tôi vào công việc bận rộn đã trở thành gánh hành lý nặng nề cho tôi, thế nhưng tôi đã luôn mang theo và không học Pháp. Tình thế này rất nguy hiểm, nếu tôi không thay đổi thì trước sau gì tôi cũng sẽ rời khỏi Sư phụ. Tôi phải học Pháp và phát chính niệm thường xuyên hơn. Đây là cách duy nhất để đảm bảo tôi đi trên con đường chứng thực Pháp.
Tôi bắt đầu học Pháp nhiều hơn. Khi đọc các bài giảng mới của Sư phụ tôi ngộ ra phủ định cựu thế lực thế nào, ngộ ra rằng nếu những niệm đầu của chúng ta không dựa trên Pháp thì chúng ta sẽ đi theo an bài của cựu thế lực. Mỗi lần ngộ ra điều này, tôi nhận ra Đại Pháp trân quý như thế nào, việc học Pháp quan trọng như thế nào! Tôi nhận ra rằng trợ Sư trong khi chứng thực Pháp và cứu độ chúng sinh là một trách nhiệm nghiêm túc.
Một hôm tôi đưa cửu bình cho hai người đồng nghiệp cùng một lúc, một người trước đó là phó giám đốc. Người đồng nghiệp này khá sợ hãi sau khi đọc nó. Ông ấy bảo người đồng nghiệp kia đưa ông ấy cuốn cửu bình kia. Ông ấy đưa cả hai cuốn cho lãnh đạo chỗ làm của tôi và nói với họ rằng tôi phát những cuốn sách đó.
Khi người đồng nghiệp kia kể với tôi chuyện này, tôi biết mình đã quên làm vài việc. Tôi nên giảng chân tướng trước khi phát cửu bình và nên phát riêng lẻ. Giờ đây tôi đã bỏ lỡ cơ hội để cứu họ, và một người còn làm hại bản thân anh ta. Tôi quyết định nói chuyện với họ một lần nữa, để bù đắp. Tôi đến nhà hai người đồng nghiệp đó vào một ngày thứ bảy. Người đồng nghiệp mà bị bắt nộp lại cuốn cửu bình thì rất ngạc nhiên và nói rằng anh ấy lo tôi bị xa thải. Tôi nói với anh ấy rằng tôi còn lo lắng cho anh ấy hơn. Tôi xin lỗi vì đã đưa cho anh cuốn cửu bình trước mặt người khác. Tôi giảng chân tướng cho anh ấy, kể cho anh ấy tôi đã giảng chân tướng cho mọi người ở phòng 610 và giám đốc của chúng tôi như thế nào. Tôi nói với anh ấy rằng tôi đã không làm gì sai và sẽ không bị xa thải. Tôi nói rằng tôi hy vọng anh ấy sẽ hiểu sự thật. Anh ấy đồng ý thoái xuất khỏi Đảng Cộng sản Trung Quốc ngay lập tức.
Người đồng nghiệp mà đã giao nộp những cuốn sách đã khá ngạc nhiên khi nhìn thấy tôi. Dường như anh ấy rất ốm yếu, vì thế tôi đã hỏi xem sức khỏe anh ấy thế nào. Anh chỉ liên tục khẳng định rằng tôi sẽ không gặp rắc rối gì. Sau đó không có gì xảy ra với tôi. Trải nghiệm này đã khiến tôi nhận ra con đường tu luyện hẹp như thế nào. Chúng ta không thể bước trên con đường này với bất cứ quan niệm người thường nào.
Tôi có một trải nghiệm khác liên quan đến tiền. Chúng ta phải hết sức cẩn thận khi liên quan đến tiền. Chồng tôi quản việc tài chính trong gia đình. Tôi không để ý nhiều đến tiền, nhưng ở điểm sản xuất tài liệu Đại Pháp tôi là người giữ tiền. Tôi biết đó là việc quan trọng. Tất cả số tiền đó đến từ tiền tiết kiệm của các học viên Đại Pháp, và tôi để nó trong một cái hộp đặc biệt.
Có một lần tôi thuê một người thợ đến lắp kính cho cửa sổ của tôi. Tôi mải giảng chân tướng cho anh ấy và quên không lấy tiền. Khi người thợ đồng ý thoái Đảng, anh ấy cũng đã làm xong. Anh ấy bảo tôi trả 900 tệ. Tôi quyết định mượn 900 tệ từ hộp đựng tiền của điểm sản xuất tài liệu và sẽ trả lại sau.
Những ngày sau đó tôi rất bận và quên không trả lại tiền. Một đêm tôi mơ thấy mình nhìn thấy một chiếc điện thoại di động trên phố. Tôi hỏi xung quanh nhưng không ai nói là họ mất điện thoại. Tôi đợi người chủ chiếc điện thoại đó trên phố đến nhận lại. Khi thức giấc, tôi phân vân sao lại có khảo nghiệm về tiền trong mơ. Sau đó tôi nhớ ra số tiền 900 tệ. Tôi đã phạm một lỗi quá lớn. Ngay lập tức tôi đến ngân hàng rút tiền và bỏ lại vào cái hộp. Mẹ tôi cũng là học viên Đại Pháp, bà nói với tôi đừng phạm lỗi đó lại nữa. Chúng ta không được động đến tiền của các học viên khác, cho dù bất cứ điều gì xảy ra.
Tu luyện là thực sự nghiêm túc. Không điều gì mà chúng ta gặp phải là chuyện nhỏ cả, mỗi bước đi là tối quan trọng. Chúng ta không nên dừng lại ở tầng thứ hiện tại của mình. Nếu chúng ta nghĩ chúng ta tốt hơn xưa hay tốt hơn các đồng tu, chúng ta cần phải chú ý và phủ định tâm chấp trước đó ngay, nếu không tâm đó sẽ phồng lên và kéo chúng ta rớt xuống đường tà.
Khi đo lường bản thân dựa trên Pháp, tôi biết mình còn xa mới đạt đến tiêu chuẩn. Chúng ta nên tu bản thân dựa trên Pháp khi gặp vấn đề, hướng nội để tìm ra vấn đề của bản thân, và làm tốt ba việc. Chúng ta phải học Pháp tốt, đồng hóa với Pháp, giữ chính niệm, và tu khứ tự ngã. Chỉ có cách này mới cho phép chúng ta tiếp tục trên con đường chứng thực Pháp, trên con đường phản bổn quy chân.
Trên đây là thể ngộ cá nhân ở tầng thứ hiện tại của tôi. Xin hãy từ bi chỉ ra những điều chưa phù hợp.
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2006/9/27/138489.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2006/11/12/79844.html
Đăng ngày 06-09-2018; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.