Bài viết của một học viên ở tỉnh Cát Lâm, Trung Quốc
[MINH HUỆ 12-07-2004] Tôi là một phụ nữ nông dân chất phát. Mùa thu năm 1994, tôi gặp một người đàn ông trẻ cũng là một nông dân và chúng tôi kết hôn vào cuối năm đó.
Khi mới kết hôn, cuộc sống thật tuyệt vời. Tháng 11 năm 1995, chúng tôi sinh con trai. Tuy nhiên, khi con chúng tôi lớn lên, có nhiều nhu cầu về tiền và tài sản hơn. Kết quả là, hoàn cảnh gia đình chúng tôi tệ đi và tôi bắt đầu có mâu thuẫn với chồng. Tôi bắt đầu ghét anh ấy và bắt đầu chửi thề và nguyền rủa như một tên cướp biển khi anh ấy làm điều gì đó trái với mong muốn của tôi. Thậm chí tôi đã nổi giận trước mặt con trai tôi – một hành vi phản với việc giáo dục trẻ nhỏ về lòng nhân từ. Tôi thường xuyên nổi giận trước mặt cả mẹ chồng và anh chồng là những người tôi cảm thấy khó chịu. Tôi không thể chịu được áp lực tinh thần và bắt đầu bị trầm cảm, việc đó đã phản ánh ra trên thân thể của tôi. Tôi cảm thấy đau đớn dữ dội khắp toàn thân hàng ngày. Tôi phải uống thuốc mỗi ngày. Tuy nhiên, tôi càng uống nhiều thuốc, cơn đau càng tệ hơn. Tình trạng này kéo dài trong bốn năm. Thuốc không thể giúp tôi chữa căn bệnh đến từ trạng thái tinh thần kém.
Vào ngày Mùng 7 Tết Nguyên đán năm 1990, một ngày mà tôi sẽ không bao giờ quên, tôi đến thăm chị gái mình và ở lại nhà chị ấy qua đêm. Lúc đó, chị tôi mới bắt đầu học Pháp Luân Công. Tôi mở sách của Sư phụ Lý Hồng Chí, tình cờ mở đúng bài Giảng Pháp tại Pháp hội châu Âu, và tôi đã đọc xong cuốn sách liền một mạch.
Trước khi tôi rời khỏi nhà chị, chị gái tôi đã tặng tôi cuốn Chuyển Pháp Luân. Tôi đọc hết toàn bộ cuốn sách trong ba ngày. Tâm trí quá căng thẳng của tôi trở nên bình tĩnh hơn. Tôi cảm thấy rằng tôi đã mong đợi điều này trong cả cuộc đời mình. Từ cuốn sách, tôi tìm thấy mọi câu trả lời cho cuộc sống. Kể từ lúc đó, tôi đã học Pháp Luân Đại Pháp và bắt đầu đọc các bài giảng và luyện công.
Sư phụ đã nhắc đến trong sách:
“Luyện công đòi hỏi [coi] trọng đức, làm việc tốt, hành Thiện; ở đâu làm gì đều tự yêu cầu bản thân như vậy.” (Chuyển Pháp Luân – Bài giảng thứ Ba)
“Đã làm người luyện công thì trước hết phải làm được ‘đả bất hoàn thủ, mạ bất hoàn khẩu’, phải Nhẫn.” (Chuyển Pháp Luân – Bài giảng thứ Chín)
Ngài cũng dạy rằng những người khác có thể đối xử tệ với chúng ta, nhưng chúng ta không thể làm giống như vậy. Chúng ta không thể đối xử với những người khác như kẻ thù.
Dưới ảnh hưởng của Pháp Luân Công, tâm tính tôi trở nên bình hòa và thuần tịnh hơn. Khi có mâu thuẫn, tôi bắt đầu từ bản thân mình và tìm ra bất kỳ hành vi sai trái nào với tâm thuần thiện, và có thể kiểm soát suy nghĩ và hành động của mình để đạt đến tiêu chuẩn Thiện mà một học viên Đại Pháp phải có. Tôi bắt đầu nghĩ cho người khác trước và tránh làm những việc có thể gây tổn hại người khác hoặc làm tổn thương người khác. Kết quả là, tâm trí tôi bình hòa và mang theo chính niệm. Cơ thể tôi có sự chuyển biến và tôi cảm thấy thoải mái hơn so với trạng thái của tôi trước đây.
Bây giờ 5 năm đã trôi qua kể từ khi tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Tôi khỏe mạnh và không cần uống bất kỳ một viên thuốc nào kể từ đó. Tôi hòa hợp với mẹ chồng, và trở thành bạn thân với anh chồng. Tôi không còn ghét chồng mình và cư xử tốt với anh ấy. Dù tôi làm gì, tôi cũng không quan tâm đến tổn thất cá nhân. Tôi muốn mang vẻ đẹp của Đại Pháp đến với mọi người mà tôi gặp thông qua lời nói và hành động của mình. Tôi hy vọng rằng họ có thể thụ ích cả về thể chất và tinh thần từ Pháp Luân Đại Pháp và có một tương lai tươi sáng.
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2004/8/6/51077.html
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2004/7/12/79223.html
Đăng ngày 06-09-2018; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.