Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp tại Bắc Kinh

[MINH HUỆ 22-5-2018] Nhớ tới những trải nghiệm khi tham gia khoá giảng Pháp của Sư phụ và bước vào con đường tu luyện Đại Pháp, tôi luôn cảm thấy xúc động bởi sự từ bi vĩ đại và tấm lòng khoan dung đại lượng của Sư phụ.

Gặp Sư phụ tại hội chợ sức khoẻ

Vào một ngày nửa cuối năm 1993, tôi thấy ông Lý, người hàng xóm của tôi, cũng là một cán bộ đã về hưu đang luyện khí công. Tôi đã không chú ý lắm đến việc này. Vài ngày sau, ông Lý nói với tôi “Cô hãy tham gia luyện công cùng chúng tôi. Môn này gọi là Pháp Luân Công. Nó rất tốt và rất hiệu quả đối với việc cải thiện sức khoẻ và chữa bệnh. Tôi thấy cô hay đi khám bác sĩ và uống thuốc, cô nên đến tập thử xem sao.”

Vào thời gian ấy, tôi bị thoái hoá đốt sống cổ. Mỗi lần bị ốm, tôi rất sợ phải mở mắt, vì mọi thứ dường như quay cuồng. Tôi cũng bị thoái hoá đốt sống vùng thắt lưng, bệnh phong thấp, bệnh đường tiêu hoá, và bệnh phụ khoa. Tôi đã tìm cách chữa trị nhưng tình trạng không có cải thiện. Tôi hoàn toàn sống dựa vào thuốc và thăm khám bệnh viện thường xuyên. Mùa hè năm 1993, toàn thời gian của tôi là ở trong bệnh viện. Tôi cũng từng thử tập hai môn khí công khác nhưng không có hiệu quả. Nghe được lời khuyên của ông Lý tốt bụng, tôi cũng muốn thử.

Sau bữa tối, tôi cùng ông Lý và cả nhóm học các bài công pháp. Khi vừa bắt đầu tập, tôi đã có cảm giác rõ ràng. Tôi không ngừng ngáp, và nước mắt chảy xuống mặt tôi mặn đắng. Lúc ngồi đả toạ, tôi mặc một áo khoác dày nhưng vẫn thấy run rẩy. Mọi người nói điều đó có nghĩa là Sư phụ đang thanh lý thân thể cho tôi. Tôi chưa từng đọc cuốn sách Đại Pháp nào và chỉ muốn bệnh tật được chữa lành.

Một hôm, có học viên nói với tôi rằng có một quầy giới thiệu Pháp Luân Công ở hội chợ sức khoẻ Bắc Kinh, và họ sẽ chữa bệnh ở đó, nên tôi đã tới.

Khi chúng tôi tới nơi, đúng như lời Sư phụ đã giảng:

Tại gian khác không có mấy người, còn tại gian chúng tôi thì mọi người đứng chật khắp chung quanh. Xếp thành ba hàng, từ sớm hàng thứ nhất là đăng ký hết cho buổi sáng, hàng thứ hai đợi cho đăng ký buổi chiều, còn một hàng nữa đợi xin chữ ký của tôi. (Bài giảng thứ bảy – Chuyển Pháp Luân)

Một trong các đệ tử của Sư phụ đã chữa bệnh cho tôi. Tôi mang theo cuốn sách Pháp Luân Công và xin chữ ký của Sư phụ. Đến gần trưa, mọi người bắt đầu tản đi. Người học viên bảo tôi ở lại thêm một chút, vì trường năng lượng ở đây rất tốt.

Khi nhìn xung quanh, tôi thấy Sư phụ đang nhìn tôi từ khoảng cách tầm mười mét. Sư phụ dáng cao lớn, khuôn mặt hiền từ. Tâm trí tôi lúc đó trở nên trống rỗng, cũng không nghĩ tới việc phải vấn an Sư phụ. Đến giờ tôi vẫn hối hận về việc đó!

Trong thời gian diễn ra hội chợ, tôi may mắn được tham gia buổi họp báo cáo trải nghiệm của Sư phụ. Trước khi buổi họp bắt đầu, rất nhiều người đã gửi tặng cẩm kỳ để thể hiện lòng biết ơn tới Sư phụ. Trong đó ấn tượng nhất là những dòng chữ được viết trên đôi cờ để cảm ơn Sư phụ đã chữa bệnh bạch cầu cho một đứa trẻ.

Một người đàn ông lớn tuổi đứng trên bục, giơ hai tay và hô lớn “Tôi đã được chữa khỏi! Tôi đã được chữa khỏi!” Ông ấy hét lớn và nhảy lên vui sướng. Người đàn ông này là một công nhân kiểu mẫu trong ngành đường sắt, đã hai lần phẫu thuật ung thư trực tràng nhưng lại tái phát. Khi gặp được Pháp Luân Công, Sư phụ đã chữa khỏi cho ông ta.

Sau đó, Sư phụ đến và giảng Pháp. Tôi lắng nghe rất chăm chú, mặc dù tôi chỉ có nhận thức sơ qua về Đại Pháp. Sau buổi giảng, Sư phụ bảo mọi người mở rộng bàn tay để cảm nhận Pháp Luân đang xoay chuyển. Mọi người đã thể hiện sự kinh ngạc và vui sướng, bởi họ thật sự trải nghiệm được huyền năng của Đại Pháp. Tôi quyết tâm sẽ tiếp tục tu luyện. Đây quả là một trải nghiệm vô cùng đáng giá!

Sư phụ giảng Pháp tại Thiên Tân

Đến cuối năm, ông Lý bảo tôi rằng sẽ có một khóa học Pháp Luân Đại Pháp ở Thiên Tân vào tháng một này, và hỏi tôi có đi được không. Tôi trả lời dứt khoát “Được!” Đó là thời điểm bốn ngày trước kỳ nghỉ đông. Do tôi đã hoàn thành hết công việc, nên nhà trường đồng ý cho tôi nghỉ phép sớm.

Chúng tôi đã mua vé tàu. Nhưng trước đêm khởi hành, tôi đột nhiên phát sốt. Những lần trước, khi bị sốt, toàn thân tôi đau đớn do bệnh phong thấp, khó có thể ngồi dậy. Rất lạ là lần này tôi chỉ bị chóng mặt một chút và có thể dễ dàng đứng dậy. Sau đó, tôi hiểu ra rằng Sư phụ đã tịnh hóa thân thể cho tôi thêm một bước nữa.

Khi chúng tôi tới Thiên Tân, chúng tôi luyện bài thiền và nghe các học viên khác chia sẻ kinh nghiệm tu luyện vào ban ngày. Buổi tối, chúng tôi nghe Sư phụ giảng Pháp và dạy các bài công pháp.

Khi nghe Sư phụ giảng bài, không hiểu sao, tôi càng muốn nghe thì cảng cảm thấy buồn ngủ. Sau này, khi đọc sách Chuyển Pháp Luân, tôi mới biết rằng Sư phụ đã chữa bệnh trong não của tôi, do đó tôi được đưa vào trạng thái mê man. Khi Sư phụ thanh lý thân thể cho chúng tôi, các học viên có đủ dạng đủ loại phản ứng khác nhau. Tôi liên tục xì ra đầy nước mũi, cả ngày lẫn đêm (trừ lúc nghe Sư phụ giảng Pháp), dùng hết cả hai cuộn giấy vệ sinh. Sau khi Sư phụ tịnh hóa thân thể cho tôi, sức khỏe của tôi ngày càng tốt hơn. Trước đây, tôi không thể đi bộ nhiều, nhưng sau khóa học, tôi cảm thấy thân thể rất nhẹ nhàng. Khi đạp xe đạp, cảm giác như có gió đẩy đi. Lên cầu thang, tôi cảm thấy như có người đẩy. Không gì diễn tả được niềm hạnh phúc vô bờ của tôi!

Một học viên trước kia đã từng tập nhiều môn khí công nói “Đây không phải là một môn khí công tầm thường. Chúng ta thực sự đã gặp được một Minh Sư ở cao tầng!” Anh ấy là một giáo viên cấp hai. Sau khi trở lại Bắc Kinh, anh ấy đã tổ chức nhiều khóa học Pháp Luân Công trong chín ngày, mở tại các lớp học trong trường. Anh ấy mở băng hình các bài giảng Pháp của Sư phụ và dạy mọi người luyện công. Tôi cũng tới hỗ trợ. Mỗi lớp học có gần 200 người. Rất nhiều người đã đắc Pháp sau khi tham gia lớp học.

Tháng ba, tôi nghe nói Sư phụ sẽ mở khóa học thứ hai ở Thiên Tân. Tôi thật sự rất muốn tham dự. Tuy nhiên, là một giáo viên, tôi tự hỏi làm sao mình có thể hủy bỏ nhiều tiết học ở trường? Sau đó vào một ngày chủ nhật, khi đến công viên luyện công, tôi đột nhiên nghe thấy ai đó nói rằng có một đơn vị lớn đã sắp xếp xe buýt hàng ngày để đưa nhân viên của họ đến Thiên Tân sau giờ làm việc để tham gia lớp học của Sư phụ, và họ sẽ trở về trong đêm. Họ vẫn còn 12 chỗ trống. Giá vé là 15 Nhân dân tệ một ngày. Tôi quá vui sướng, ngay lập tức đăng ký cho tôi và ông Lý. Để kịp chuyến xe, tôi chuyển các lớp học buổi chiều lên buổi sáng, và chỉ cần nghỉ sớm một giờ mỗi ngày.

Hàng ngày, chúng tôi đến Đông Đình Môn lúc 4h30 chiều để đón xe buýt đi Thiên Tân, và trở về nhà lúc nửa đêm. Ngày hôm sau, tôi lại lên lớp nhưng không thấy mệt chút nào.

Một lần nữa được nghe Sư phụ giảng Pháp, tôi nhận thức được sâu hơn về ý nghĩa của cuộc sống và làm thế nào để trở thành một người chân tu. Thế giới quan của tôi đã có chuyển biến căn bản!

Trong khóa giảng, Sư phụ cũng đích thân sửa động tác luyện công cho các học viên.

Hai ngày cuối cùng của khóa giảng là vào cuối tuần, nên tôi không cần đi làm. Chúng tôi đã ở lại Thiên Tân hai đêm. Sau buổi học, khi trở về khách sạn rồi ngồi đả tọa, Sư phụ đã khai mở thiên mục cho tôi. Cảnh tượng tôi nhìn thấy ngày hôm ấy đến giờ vẫn còn sống động.

Trước đây, tôi dường như không biết cười. Giờ đây, tôi cảm thấy vui vẻ cả ngày. Tôi thường cười khúc khích trong mơ. Có lẽ do chịu đựng quá nhiều nỗi đau trong cuộc đời, nên tôi không hề sợ đau khi luyện công. Do trước đây bị chứng phong thấp, nên tôi ngồi song bàn rất khó khăn. Mới đầu tôi chỉ ngồi được nửa giờ, sau đó kéo dài lên 45 phút, và sau đó là một giờ.

Cho dù có phải đau đớn thế nào, tôi vẫn kiên trì tiếp tục. Sau khi những người khác tập xong và rời đi, tôi cùng một học viên nữa vẫn tiếp tục ngồi đả tọa. Mỗi ngày chúng tôi ngồi thiền hai giờ đồng hồ. Đôi khi tôi đau đến mức dường như mọi suy nghĩ đều bị đông cứng. Thậm chí tôi không còn đủ sức để nhớ đến câu:

Khi gặp khó khăn kiếp nạn, hoặc khi vượt quan, chư vị hãy thử xem: khó Nhẫn, chư vị hãy cứ Nhẫn xem sao; thấy thật khó làm, nói là khó làm, chư vị cứ làm xem cuối cùng có làm được chăng. (Bài giảng thứ chín – Chuyển Pháp Luân)

Nhưng tôi vẫn chịu đựng đến cuối cùng.

Những trải nghiệm kỳ diệu trong tu luyện

Ngày càng có nhiều người đến tham gia tại điểm luyện công, nên chúng tôi đã chuyển xuống một khoảng không gian mở ở dưới nhà để luyện công. Chúng tôi luôn kiên trì dù thời tiết nóng hay lạnh. Sau một trận tuyết mùa đông, nhiệt độ hạ xuống âm 13 độ C, và trời vẫn còn tối lúc 5 giờ sáng. Chúng tôi đơn giản chỉ quét tuyết đi và đặt tấm thảm xuống để luyện. Gió lùa rất mạnh giữa các tòa nhà, đôi lúc còn khiến người chúng tôi lung lay, nhưng không ai nghỉ sớm. Tất cả chúng tôi đều tu luyện rất tinh tấn.

Sau bữa tối, chúng tôi cùng học Pháp ở hành lang tòa nhà tôi ở. Chúng tôi ngồi đối mặt và lần lượt đọc. Sau đó chúng tôi chia sẻ kinh nghiệm tu luyện. Một số người nói về việc xử lý mâu thuẫn trong gia đình, những người khác nói về làm thế nào để làm tốt công việc, một số nói về những thay đổi mà họ đãtrải nghiệm từ khi bắt đầu tu luyện.

Một ông lão trước đây không thể ngủ được vì phải dậy đi vệ sinh hơn 20 lần mỗi đêm. Sau hai tháng tu luyện, ông chỉ dậy hai lần một đêm. Em gái một học viên (cũng là người tu luyện) bị gãy chân do tai nạn ô tô và được đưa đến bệnh viện bó bột. Trong khi những người khác trong viện la hét, học viên này không thấy đau chút nào. Sau khi ống thạch cao được gỡ ra, bác sĩ không thể xác định được vị trí chỗ xương bị gãy. Một học viên 70 tuổi kể rằng bà đã cắt bỏ tử cung từ 10 năm trước, nhưng sau khi tu luyện, bà đã có kinh nguyệt trở lại.

Người phụ nữ lớn tuổi duy hộ điểm luyện công ở công viên đã có một trải nghiệm thần kỳ. Một đêm bà ngủ ở nhà con gái, khá xa công viên. Buổi sáng sớm bà cần mang đài luyện công ra công viên. Trời rất tối. Nơi con gái bà ở không có thang máy, cũng không có đèn cầu thang hành lang. Bà nghĩ “Ta không thể làm trì hoãn việc luyện công của mọi người. Ta cần đi xuống cho dù có phải bò”. Ngay sau khi xuất niệm này, một đường dốc xuất hiện với ánh trăng chiếu sáng. Sau khi bà ra khỏi toà nhà và quay lại nhìn, tất cả lại tối đen. Bà biết là Sư phụ đã giúp bà.

Một ngày khác, sau khi luyện công xong và trên đường trở về nhà, khi đi qua một cột đèn cao, bà nghe thấy một tiếng nổ và cảm thấy một bàn tay lớn đang che trước mắt bà và di chuyển xuống bảo vệ cho bà. Khi mở mắt ra, bà thấy những mảnh thuỷ tinh vỡ đầy xung quanh. Hoá ra là bóng đèn lớn trên đỉnh cột điện bị nổ. Các bóng đèn trên phố Trường An rất lớn đến nỗi một người vòng tay ôm cũng không hết. Những người xung quanh bà đều bàng hoàng. Khi họ thấy bà không bị thương, ai cũng nói người phụ nữ này thật may mắn. Bà nói rằng Sư phụ lại một lần nữa bảo hộ bà. Sau đó bà nhìn thấy quần áo đã bị xé nát bởi những mảnh vỡ thuỷ tinh và chỉ cho chúng tôi xem.

Tôi đã nói với bạn bè và họ hàng về sự tuyệt vời của Đại Pháp. Tôi cũng hướng dẫn luyện công cho hơn chục giáo viên, và chúng tôi cùng luyện tập ở trường vào mỗi sáng sớm. Chúng tôi cùng học Pháp trong giờ nghỉ trưa vào thứ hai và thứ năm.

Bảo vệ trường chúng tôi đến từ huyện Thâm, tỉnh Hà Bắc. Anh ấy cũng muốn tu luyện, nên tôi để anh ấy đọc sách trước. Anh ấy nói rằng khi anh ấy đọc Bài giảng thứ nhất trong sách Chuyển Pháp Luân, anh ấy đã bay lên khi đang ngồi trên giường. Anh ấy đã hút thuốc trong nhiều năm mà không thể từ bỏ. Một ngày thứ hai, anh ấy đến học Pháp cùng chúng tôi, và ngẫu nhiên đọc đến bài nói về việc cai thuốc lá. Khi anh ấy quay lại vào thứ năm, anh ấy cười và nói rằng sau khi học bài giảng hôm thứ hai, anh ấy không còn nghĩ đến việc hút thuốc nữa. Anh ấy đã nghiện thuốc mấy chục năm nhưng đã cai được một cách dễ dàng. Mọi người đều nói thật đáng kinh ngạc!

Sư phụ giảng:

Tu luyện như thuở đầu, tất thành chính quả. (Giảng Pháp tại Pháp hội quốc tế New York năm 2009)

Hiện nay ở Trung Quốc không có môi trường để các học viên có thể học Pháp, luyện công theo nhóm lớn. Tuy nhiên, chúng tôi vẫn có nhiều cách để học Pháp, chia sẻ thể ngộ theo các nhóm nhỏ, và cùng nhau ra ngoài giảng chân tướng. Chúng tôi chưa bao giờ dừng lại. Dù vậy, đôi khi tôi vẫn có tâm giải đãi.

Mỗi lần nghĩ về những trải nghiệm đáng nhớ này, tôi lại có thêm động lực để tinh tấn trong tu luyện và làm tốt những việc mà đệ tử Đại Pháp cần làm.

(Bài viết hưởng ứng “Kỷ niệm ngày Pháp Luân Đại Pháp Thế giới” năm 2018 trên website Minh Huệ)


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2018/5/13/365156.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2018/5/22/170499.html

Đăng ngày 18-08-2018; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share