Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp ở Canada

[MINH HUỆ 28-06-2018] Kính chào Sư phụ tôn kính! Xin chào các bạn đồng tu!

Khi màn sân khấu của Shen Yun kéo lên và giọng nói của Sư phụ vang lên trên không trung – “Hãy theo ta xuống thế gian con người để cứu độ chúng sinh” tôi ngay lập tức cảm nhận được lòng từ bi vô hạn của Sư phụ xuyên qua vũ trụ và thông thấu toàn thân tôi. Tôi cảm thấy thân thể mình run rẩy, đôi mắt tôi ướt đẫm, và lời thệ nguyện xa xưa vang vọng trong tâm tôi. Cả thân lẫn tâm tôi được tận hưởng một niềm vui và sự an định không thể diễn tả được bằng lời bởi sinh mệnh được đắc độ và nghiệp lực được tiêu trừ.

Nhìn lại hành trình tu luyện của mình trong hơn 22 năm qua, tôi vô cùng biết ơn bởi sự bảo hộ thường hằng của Sư phụ. Hôm nay, tôi muốn báo cáo với Sư phụ và chia sẻ với các bạn đồng tu những trải nghiệm gần đây của tôi trong tu luyện.

Tín Sư tín Pháp, vượt qua khảo nghiệm sinh tử

Vào cuối năm 2016, tôi trải qua một khổ nạn lớn về thân thể. Tôi không thể ăn hay ngủ suốt đêm bởi cơn đau dạ dày. Một tháng sau, tôi bắt đầu giảm cân. Trong vòng vài ngày tôi mất hàng chục pounds (mỗi pound tương đương 0,45 kg) và tôi trông giống như một bộ xương.

Cơn đau dữ dội chuyển từ dạ dày sang vùng ruột thừa. Lúc đó, ý thức của tôi bắt đầu trở nên mê mờ và thân thể tôi vô cùng yếu ớt. Tuy nhiên, một ý niệm rất rõ ràng trong tâm trí tôi: Ta không thừa nhận sự an bài của cựu thế lực; Ta muốn trở về nhà cùng với Sư phụ. Trong cơn đau không thể tả và tâm trí rối bời bởi tạp niệm, tôi tập trung tất cả sức lực của mình vào một niệm – ta là đệ tử của Sư phụ; cựu thế lực không xứng để khảo nghiệm ta. Ngay cả khi ta có sơ hở, ta cũng có thể chính lại trong Pháp.

Các học viên địa phương đã phát chính niệm với tôi. Chúng tôi học Pháp và luyện công cùng nhau. Khi thấy tôi không thanh tỉnh và không thể hoàn thành việc đọc Luận Ngữ, một số học viên đã rất lo lắng và thậm chí nghĩ đến việc đưa tôi đến bệnh viện. Các thành viên không tu luyện trong gia đình lo lắng cho tôi rất nhiều và lên kế hoạch đưa tôi đến bệnh viện.

Tuy nhiên, tôi biết rõ rằng tôi là một học viên và Sư phụ đã thanh lý cơ thể của tôi đến trạng thái vô bệnh. Tất cả những khổ đau mà tôi trải qua đều là giả tướng. Chúng cũng là hảo sự, là để tôi đề cao tâm tính, chuyển hóa nghiệp lực và đề cao tầng thứ của mình. Vì vậy, tôi đã nói với gia đình của mình rằng, vì tôi vẫn minh mẫn và có thể tự biểu đạt, ngay cả khi tôi được đưa đến bệnh viện, bệnh viện sẽ tôn trọng quyết định của tôi nếu tôi khăng khăng không điều trị.

Tôi cũng nói với họ rằng chẳng có sự khác biệt nào giữa việc một người có đến bệnh viện hay không nếu mạng sống của anh ta không bị đe dọa. Bằng cách không dùng thuốc, người đó chỉ phải chịu đựng một chút và từ đó mà một số nghiệp lực sẽ được tiêu trừ đi trong quá trình này. Tuy nhiên, nếu mệnh của người này đã tận, bệnh viện cũng sẽ không thể thay đổi được kết quả. Ngược lại, cuộc đời của một học viên có thể thay đổi. Sư phụ đã an bài lại con đường tu luyện cho chúng ta. Chỉ bằng cách đi trên con đường này mới có thể có hy vọng được cứu độ. Trong trường hợp này, việc cưỡng chế tôi đến bệnh viện sẽ làm cho tôi mất đi hy vọng duy nhất, và đó chính là làm hại tôi. Tôi nói với họ rằng nếu họ thực sự quan tâm đến tôi, xin hãy nói “Pháp Luân Đại Pháp hảo! Chân-Thiện-Nhẫn hảo” và xin Sư phụ cứu tôi. Các thành viên trong gia đình tôi tôn trọng sự lựa chọn của tôi và bắt đầu nói “Pháp Luân Đại Pháp hảo! Chân-Thiện-Nhẫn hảo!”

Vào thời điểm đó, tôi chỉ có thể ngồi song bàn với một tấm thảm mềm sau lưng. Sự đau đớn của thể xác vượt quá cả sự đau đớn của việc ngồi song bàn. Do đó, tôi muốn luyện bài tĩnh công hơn là các bài công pháp đứng. Tuy nhiên, là một học viên, tôi biết rằng tôi nên hoàn thành đủ năm bài công pháp mỗi ngày. Mặc dù tôi rất yếu, đau đớn không thể chịu nổi và tôi thậm chí không thể ôm bánh xe trong hai phút khi thực hiện bài công pháp thứ hai, tôi vẫn quyết tâm. Với sự trợ giúp của Sư phụ, tôi đã xoay sở để hoàn thành đủ bộ các bài công pháp đứng, mặc dù toàn thân tôi ướt đẫm mồ hôi. Sau đó, cứ nghĩ đến việc luyện bài công pháp thứ hai, tôi sẽ rùng mình vì sợ hãi. Tôi có thể trì hoãn việc luyện bài công pháp này từ sáng đến chiều, nhưng cuối cùng tôi đã khích lệ bản thân mình kiên trì và rốt cùng tôi cũng hoàn thành được tất cả các bài công pháp mỗi ngày.

Sư phụ giảng:

“Làm người tu luyện, thì không có khuôn mẫu; con đường mỗi cá nhân đi theo đều khác nhau; bởi vì cơ sở mỗi cá nhân là khác nhau, sự to nhỏ của các chủng tâm chấp trước là khác nhau, đặc điểm sinh mệnh là khác nhau, công tác nơi người thường là khác nhau, hoàn cảnh gia đình là khác nhau, v.v; các nhân tố [như thế] đã quyết định con đường tu luyện của mỗi cá nhân là khác nhau, trạng thái vứt bỏ tâm chấp trước, sự lớn nhỏ khi vượt quan là khác nhau; do đó trên biểu hiện [ta] rất khó [có thể] tìm ra con đường tốt mà người khác đã đắp, lại càng không có khả năng lên xe ở đó.” (Trích Lộ trong Tinh tấn yếu chỉ II)

Tôi biết rất rõ rằng tôi phải chính niệm chính hành. Nhưng quá trình bình phục chậm hơn nhiều so với tôi tưởng. Cựu thế lực dường như cố ý kéo dài khổ nạn này để làm suy giảm tín tâm và chính niệm của tôi. Tôi tự nhủ không được nản lòng. Mặc dù tôi không thể sống theo những kỳ vọng của bản thân mình và đã trì hoãn trên con đường tu luyện, nhưng sau cùng cho đến lúc này thì tôi vẫn thuận theo hồng lưu Chính Pháp. Tôi biết mình phải theo Sư Phụ trên con đường trở về nhà.

Tôi cảm thấy mình đang được hồi sinh từng chút một. Cơn đau bắt đầu trong dạ dày, sau đó chuyển đến vùng bụng dưới bên phải của tôi, sau đó tới tim, thận, phổi và cuối cùng là chân tay của tôi. Mỗi giai đoạn đều rất đau đớn. Trong quá trình này, tôi chỉ có thể nằm ở một tư thế và tôi không thể ngủ được. Đầu tôi giống như một chuyến tàu đang chạy, với hàng chục nghìn tiếng thì thầm vang lên. Tôi rụng gần hết tóc. Tóm lại, tất cả các chức năng tự nhiên của cơ thể tôi đã ngừng hoạt động ngoại trừ phần còn lại để duy trì mạng sống của tôi.

Mỗi ngày, tôi chú trọng vào việc học Pháp nhiều, luyện công và hướng nội. Từ khi tôi bắt đầu tu luyện đến những năm gần đây, tôi đã tìm ra tất cả những chấp trước mà tôi có thể tìm thấy, từng chấp trước một. Tôi thấy rằng mình đã không còn sự thuần tịnh và thánh khiết mà tôi đã có vào thuở đầu tu luyện; Tôi không nghiêm khắc với bản thân mình như trước đây trong cuộc sống hàng ngày. Khi các xung đột xảy ra, tôi đã cố gắng tìm ra vấn đề nhưng không thực sự hướng nội; đôi khi, tôi chỉ nhận ra trên bề mặt chứ không phải từ trong tâm. Tôi phát hiện ra rằng tôi đã coi việc làm các việc là tu luyện, và trong quá trình làm các việc, tôi trở nên lo lắng và có tâm chứng thực bản thân thay vì chứng thực Pháp. Tôi thấy rằng tôi bắt đầu truy cầu sự thoải mái và hưởng thụ của người thường. Tôi cũng sẽ không nghe những lời chỉ trích và oán hận nhiều điều.

Ví dụ như về tâm oán hận. Nó đã phủ bóng tối lên con đường tu luyện của tôi và rất khó để thoát khỏ nó. Tôi nghĩ mình là một người dễ hòa hợp. Tôi thà tự mình chịu đựng tổn thất chứ không để người khác chịu đau khổ. Nhưng tôi đã không nhận ra rằng sự rộng lượng và tử tế này không phải là từ bi tu xuất do buông bỏ tâm vị kỷ. Vì vậy, sâu trong tâm tôi, tôi muốn được công nhận. Tôi hy vọng mọi người sẽ ca ngợi tôi và tôi sợ rằng mọi người không biết tôi đã phải chịu bao nhiêu. Nó gắn với tâm cầu danh.

Khi một xung đột xảy ra, tôi sẽ cảm thấy rằng mình không sai; thay vào đó, tôi đã hy sinh rất nhiều. Sau đó, tôi sẽ cảm thấy thật oan ức và bị đối xử bất công. Tôi không thể ngừng phàn nàn về các đồng tu. Càng nói về việc đó, tôi càng trở nên khó chịu. Tôi đã ở trong trạng thái như vậy trong một thời gian dài. Mặc dù nhận ra chấp trước này, tôi đã không chú trọng nhiều đến việc loại bỏ nó. Việc tu luyện của tôi chỉ ở trên bề mặt. Một khi tôi nhận ra tâm chấp trước này tệ đến mức nào, tôi mới quyết định loại bỏ nó. Khi phát chính niệm, tôi đã thêm ý niệm loại bỏ tâm oán giận. Tôi tin rằng nó là một sinh mệnh trong các không gian khác và có thể bị loại bỏ nhờ chính niệm.

Tôi cũng nhận ra rằng một vấn đề khác ở tôi là tính bất cẩn. Tôi vội vã xúc tiến làm nhiều việc và cảm thấy rằng sẽ không có vấn đề miễn là định hướng tổng thể là đúng. Tôi không đặt tâm vào những vấn đề nhỏ mà các đồng tu đã chỉ ra cho tôi, cũng không cố gắng tìm ra chấp trước đằng sau nó. Tôi đã không chú ý nhiều đến những gì tôi nghe hoặc gặp trong cuộc sống hàng ngày. Tôi thậm chí còn nghĩ rằng tâm trí của mình rất phóng khoáng và tôi không bận tâm về những điều nhỏ nhặt. Thực ra, đó là vì tôi đã không hình thành thói quen hướng nội. Rất nhiều thứ được gọi là tầm thường mà chúng ta gặp phải trong cuộc sống và trong công việc thực sự là để tu luyện tâm cố chấp của chúng ta. Nếu không chú ý cẩn thận, chúng ta có thể bỏ lỡ cơ hội đề cao và tà ác có thể lợi dụng chúng như là cái cớ để tiến hành bức hại.

Sư phụ dạy chúng ta:

“Nhưng mà, chư vị không được coi những việc nhỏ thành những việc chẳng đáng kể. Tà ác sẽ chui vào sơ hở, rất nhiều học viên là vì việc nhỏ mà thậm chí đã ra đi rồi, cũng quả thực đều vì những việc hết sức nhỏ bé.” (Trích Giảng Pháp tại Pháp hội miền Tây Mỹ Quốc 2015)

Các học viên địa phương đã tổ chức các buổi học Pháp nhóm và chia sẻ về tình hình của tôi. Họ tìm thấy những chấp trước trong nhóm như từ lâu họ đã lệ thuộc vào tôi trong các hạng mục Đại Pháp, và nhiều người trong số họ có ý nghĩ rằng tôi tu luyện rất tốt và coi tôi như một hình mẫu. Họ cũng tìm thấy đủ loại suy nghĩ tiêu cực.

Bởi vì khổ nạn đã kéo dài khoảng nửa năm và dường như không có sự cải thiện lớn trên bề mặt, tôi cảm thấy rất lo lắng. Nỗi đau lớn nhất là tôi không biết những chấp trước mà cựu thế lực đã lợi dụng để bức hại tôi là gì, cũng như tôi không biết liệu tôi có thể vượt qua được khảo nghiệm này hay không. Giữa cơn đau cùng cực, ý nghĩ từ bỏ nhục thân đã nổi lên trong tâm tôi. May mắn thay tôi đã có thể vượt qua nó bằng chính niệm và trở nên kiên định tín tâm để đi theo con đường mà Sư phụ đã an bài.

Sau đó, tôi không nghĩ đến những chấp trước của mình nữa; thay vào đó, tôi xác định rằng mình là một đệ tử Đại Pháp chân chính đã bước đi trên con đường tu luyện trong 20 năm qua, giảng chân tướng, cứu độ chúng sinh, loại bỏ chấp trước và đề cao tâm tính của mình. Do đó, cựu thế lực không xứng để khảo nghiệm tôi. Mặc dù tôi có nhiều chấp trước, chúng sẽ bị loại bỏ trong khi tôi bước trên con đường tu luyện do Sư phụ an bài.

Dần dần, tôi bắt đầu hồi phục, và cân nặng của tôi bắt đầu tăng từ 32 kg lên hơn 50 kg. Tóc non cũng mọc trở lại. Da trên bàn tay và bàn chân của tôi bị lột ra và sau đó lên da non. Trong quá trình tái sinh này, trong tâm tôi ngập tràn lòng biết ơn và tiếc nuối, vì tôi không thể tưởng tượng được Sư phụ đã phải gánh chịu nhiều như thế nào cho tôi. Tôi chỉ hy vọng rằng mình sẽ tu luyện tinh tấn hơn để Sư phụ không còn phải lo lắng cho tôi nữa.

Sau khổ nạn này, tôi đã thực sự nhận ra sự nghiêm túc của tu luyện. Tôi cảm thấy rằng tôi đã không tu luyện tốt tâm tính của mình trong hai mươi năm qua, đặc biệt là trong những năm gần đây, bởi vì tôi không biết cách hướng nội. Các học viên cần phải phát triển một cơ chế hướng nội và hình thành một trạng thái không đẩy mọi thứ ra ngoài và bảo vệ bản thân khi các mâu thuẫn xảy ra. Chỉ khi một người luôn tự coi bản thân mình là một học viên, hướng nội và chính lại mọi suy nghĩ, người đó mới có thể đi trên chính đạo tới tương lai.

Sư phụ đã giảng:

“Tuy nhiên, nếu chính niệm của chư vị rất đầy đủ, cũng là phù hợp với một [Pháp] Lý của vũ trụ này—bất kể là vũ trụ mới hay vũ trụ cũ đều có [Pháp] Lý ấy—đó là: lựa chọn của một sinh mệnh là do họ quyết [định]; dẫu rằng trong lịch sử họ đã có hứa nguyện gì, thì vào thời điểm then chốt thì lời của họ vẫn là quyết định [cuối cùng].” (Trích Giảng Pháp tại Pháp hội Philadelphia ở Mỹ quốc năm 2002)

Sư phụ không thừa nhận an bài của cựu thế lực. Và cựu thế lực đơn giản là không xứng đáng để khảo nghiệm chúng ta. Là đệ tử, miễn là chúng ta bước trên con đường tu luyện do Sư phụ an bài, chúng ta có thể phủ nhận hoàn toàn an bài của cựu thế lực. Để phủ nhận triệt để an bài của cựu thế lực đòi hỏi chúng ta phải hướng nội nghiêm túc theo các tiêu chuẩn của Pháp. Chúng ta nên nỗ lực để đề cao tâm tính và loại bỏ chấp trước. Đây là cách để thực sự đi theo an bài của Sư phụ.

Phủ nhận can nhiễu của cựu thế lực và phá trừ gián cách

Sư phụ giảng:

“Kẻ ác do tâm tật đố sai khiến, ích kỷ, nóng giận, mà tự thấy bất công. Người Thiện thường trong tâm từ bi, không oán, không hận, lấy khổ làm vui. Bậc Giác Giả không có tâm chấp trước, tĩnh nhìn thế nhân đang lấy điều huyễn hoặc làm cõi mê.” (Trích Cảnh giới trong Tinh tấn yếu chỉ)

Sau khổ nạn to lớn và kinh qua sự đau đớn này, tôi bắt đầu cảm thấy rằng mình đã thực sự bắt đầu vươn lên từ cảnh giới của “…ích kỷ, nóng giận, mà tự thấy bất công.” Với rào cản của nghiệp lực và sự can nhiễu của tư tưởng người thường đã bị loại bỏ, tôi cảm thấy cả thân lẫn tâm của mình đều được trải qua một sự an định không thể diễn tả bằng lời. Trong một khoảng thời gian, cho dù đó là can nhiễu mà tôi gặp phải hay xung đột xảy ra trong tu luyện, tôi đều cảm thấy rất thoải mái.

Sau đó Sư phụ đã an bài lại môi trường tu luyện cho tôi. Tôi đã rời khỏi thành phố mộc mạc, trong lành và nhỏ bé để đến một thành phố tương đối phức tạp và lớn hơn ở Bờ Tây để làm cho thời báo Đại Kỷ Nguyên.

Trước khi tôi rời đi, các đồng tu đã cảnh báo tôi đừng đi vì môi trường tu luyện quá phức tạp. Tôi cân nhắc việc này một cách cẩn thận từ quan điểm của một học viên và nhận ra rằng con đường tu luyện của tôi là do Sư phụ an bài. Chỉ bằng cách bước đi trên con đường mà Sư phụ đã an bài, tôi mới có thể hoàn thành sứ mệnh của mình. Tôi không nên né tránh việc phải đối mặt với những khó khăn. Tôi tự nhắc mình phải đo lường mọi thứ dựa trên quan điểm của Đại Pháp và chỉ làm những việc mà một đệ tử Đại Pháp cần phải làm. Tôi cũng nhận ra rằng chỉ bằng cách đi đúng đường và đối diện với mọi thứ như “…bậc Chính Giác vô tư vô ngã” (Trích Phật tính vô lậu trong Tinh tấn yếu chỉ) theo yêu cầu của Sư phụ, tôi mới có thể làm được theo mong đợi của Sư phụ.

Tuy nhiên, khi tôi gặp phải sự phản đối và can nhiễu trong khi hạng mục đang được xúc tiến và tôi thấy đủ mọi loại tâm thái và hành vi của con người, khi tôi gặp một điều nào đó không đúng theo Pháp, tôi thấy náo động trong tâm và tôi bắt đầu xuất ra một số niệm đầu tiêu cực và chống đối. Tôi thậm chí còn bắt đầu phàn nàn với các học viên khác có liên quan. Và điều xảy ra trong không gian con người này là một vài hợp đồng đã được ký kết mà đột nhiên bị hoãn lại hoặc khách hàng đã thay đổi suy nghĩ của họ. Tôi đã trở nên rất thất vọng.

Một buổi sáng, sau khi học Pháp theo nhóm tại văn phòng thời báo Đại Kỷ Nguyên, tôi đã sẵn sàng đi gặp một khách hàng. Khi tôi đến gần chiếc xe của mình, tôi thấy phân chim ở cả hai bên cửa trước. Một đồng tu cùng nhóm với tôi đã nói đùa: “Có chuyện gì với anh vậy? Làm thế nào mà những con chim lại chọn xe của anh vậy?” Tôi động tâm và nghĩ, “Đúng vậy, có chuyện gì với mình thế nhỉ? Sư phụ đang cố điểm hóa điều gì cho mình đây?”

Tôi nhớ lại một bài báo được xuất bản gần đây trên trang web Thời báo Đại Kỷ Nguyên Trung Quốc. Nó đề cập rằng để ngăn chặn ba kênh truyền thông lớn giảng chân tướng, Đảng Cộng sản Trung Quốc đã thâm nhập vào các kênh truyền thông này để tạo ra xung đột và mâu thuẫn nội bộ. Tôi nhận ra rằng trong quá trình thúc đẩy hạng mục tiến lên, khi một số đồng tu không hợp tác và không cư xử như một học viên, tôi đã không thật từ bi và chân thành đối đãi. Những tà niệm xuất lai vô tình đã rơi vào bẫy của cựu thế lực. Và dần dần hình thành nên gián cách.

Sư phụ giảng cho chúng ta:

“…tất cả các việc chư vị làm với tâm thuần tịnh mới là việc tốt nhất, mới là thần thánh nhất.” (Trích Nhận thức tiếp nữa trong Tinh tấn yếu chỉ)

Tôi nhận thấy rằng tâm trí tôi đã không còn thuần khiết. Mặc dù tôi đã cố gắng giao tiếp với các bạn đồng tu một cách thẳng thắn và chỉ ra những vấn đề, tôi vẫn vô thức truyền đạt một số suy nghĩ tiêu cực. Nó có thể bắt nguồn từ sự ích kỷ vì tôi đã thực sự cố gắng để biện minh cho bản thân và thể hiện sự trong sạch của riêng mình. Chính xác đó là những gì cựu thế lực muốn đạt được. Tôi tự nhủ với mình rằng tôi nên tu khẩu từ giờ trở đi, và không bao giờ lan truyền bất cứ điều gì tiêu cực. Tôi nhớ lại buổi đào tạo bán hàng về cách một người thường nói về việc thoát khỏi suy nghĩ tiêu cực như thế nào. Anh ấy nói rằng ngay cả khi bạn cảm thấy bạn hoàn toàn vô tội, ví dụ, ai đó đâm vào xe của bạn trong bãi đậu xe, bạn không nên nghĩ rằng nó chẳng liên quan gì đến bạn, bởi vì bạn có thể chọn cách phản ứng. Nếu bạn phản ứng một cách bình tĩnh và hợp lý, bạn đang sử dụng tư duy tích cực; bằng không, nếu bạn trở nên rất tức giận và vô lý, thế thì bạn đang dùng suy nghĩ tiêu cực. Là một học viên, chúng ta nên làm theo lời dạy của Sư phụ và đối xử với mọi người một cách từ bi bao gồm cả đối với các đồng tu. Đồng thời, chúng ta nên hướng nội và tìm ra những chấp trước của bản thân mình.

Tại một buổi họp về bán hàng hàng tuần, một học viên địa phương đã đọc đoạn Pháp mà Sư phụ giảng về gián cách:

“Đệ tử: Gián cách giữa các đồng tu là hình thành như thế nào? Làm sao để tiêu trừ?

Sư phụ: Va chạm nhân tâm với nhau, không hướng nội tìm, đều dùng nhân tâm nghĩ vấn đề, chư vị không coi trọng họ, người này coi thường người kia, dần dần hình thành gián cách, không hàn gắn được nữa, giống như người thường vậy. Hãy dùng chính niệm xét vấn đề, đều nghĩ xem mình ở chỗ nào làm không tốt, thật sự tự mình làm cho tốt, thế thì đối phương sẽ thấy biến hoá, họ cũng nghĩ xem bản thân họ chỗ nào chưa tốt, có thể làm được thế thì sẽ không xuất hiện gián cách. Tiêu trừ gián cách cũng như thế, cùng tu một Pháp, đều là duyên phận giống nhau, có gì chưa buông bỏ được thì trao đổi chân thành với đối phương, tiếp thu người khác chỉ ra chỗ thiếu sót, thì vấn đề đó chẳng phải giải quyết rồi sao?” (Trích Giảng Pháp tại Pháp hội New York năm 2010)

Đúng vậy, để phá trừ gián cách, chúng ta phải hướng nội, tu luyện bản thân và đối xử tốt với người khác. Trong tu luyện theo tiêu chuẩn của Pháp, chúng ta nên chính lại mọi suy nghĩ, mọi lời nói, và mọi hành động của chúng ta và nhảy ra khỏi cái bẫy vị tư của cựu vũ trụ. Trong giấc mơ của tôi, Sư phụ cũng nhắc nhở tôi về việc phát chính niệm nhiều hơn bằng cách cho tôi thấy cách mà chính niệm của tôi có sức mạnh như thế nào ngay tại không gian con người này. Tôi nhận ra rằng gián cách xảy ra bởi vì cựu thế lực lợi dụng tâm người thường của các học viên. Nếu chúng ta có thể phát chính niệm và đồng thời đề cao nhận thức về Pháp lên mức cao hơn, mọi sự gián cách sẽ bị phá trừ.

Là đệ tử Đại Pháp, không thể tránh khỏi việc chúng ta trở nên tự mãn vì chúng ta là đệ tử của Phật Chủ và bởi vì chúng ta đã trở thành đệ tử Đại Pháp trong thời kỳ Chính Pháp. Có một câu tục ngữ “Có cứng mới đứng đầu gió”. Các đệ tử Đại Pháp đều có bản sự. Tuy nhiên, Sư phụ đã ban cho mỗi người chúng ta những bản sự khác nhau để cho phép chúng ta đảm nhận những trách nhiệm khác nhau trong quá trình chứng thực Đại Pháp và cứu độ chúng sinh, hoàn thành sứ mệnh của chúng ta và hoàn thành thệ ước.

Tôi rất biết ơn trước những cơ hội như vậy để tĩnh tâm và suy nghĩ về quá trình tu luyện của chính mình, bởi vì tu luyện là để đề cao. Khi ở trong một trạng thái trong một thời gian dài, chúng ta chắc chắn sẽ trở nên buông lơi và thậm chí là tự lấy mình làm trung tâm. Tôi hy vọng rằng vào thời khắc cuối cùng của Chính Pháp này, tất cả các đệ tử Đại Pháp chúng ta sẽ có thể đối xử đúng đắn với tu luyện của chúng ta. Mọi thứ đều dựa trên Pháp, lấy thiện và ác làm phép đo. Chúng ta không nên bị cựu thế lực lợi dụng để tạo nên các gián cách; thay vào đó, chúng ta nên thanh lọc môi trường tu luyện của chúng ta và tạo thành một chỉnh thể vững chắc bất phá.

Cuối cùng, tôi muốn chia sẻ Pháp của Sư phụ,

“Tĩnh tâm suy nghĩ bao chấp trước

Dứt được nhân tâm ác tự bại” (Trích Biệt Ai trong Hồng Ngâm II)

Cảm tạ Sư tôn. Cảm ơn các bạn đồng tu.

Xin vui lòng chỉ ra bất cứ điều gì không phù hợp.

(Bài trình bày tại Pháp hội tại Washington DC năm 2018)


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2018/6/28/370324.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2018/6/29/170936.html

Đăng ngày 15-7-2018; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share