Tác giả: Trí Chân
[MINH HUỆ 31-08-2009] Hứa Tốn, tên tự là Kính Chi, là một Đạo sỹ trứ danh trong triều đại nhà Tấn (năm 265-420 SCN), trước quê ở Nhữ Nam (hiện nay là Hà Nam, Hứa Xương). Sau đó, ông chuyển đến Nam Xương (nay thuộc tỉnh Giang Tây). Ông làm quan Tri huyện của huyện Tinh Dương.
Ông là người trí thức, hiếu học, chân thật, và không tham cầu danh lợi. Ông cũng là một người thông tuệ văn chương, thiên văn, y dược, địa lý, và khoa học. Ông thường hành thiện giúp người. Khuyên người tu đạo, cứu nạn giải nguy… được nhiều người cảm kích.
Một ngày nọ, Hứa Tốn ra chợ và mua một cây cọc đèn bằng sắt. Khi ông đánh bóng cây cọc đèn, ông phát hiện rằng phía dưới lớp sơn là bằng vàng chứ không phải sắt. Vì thế, ông quay lại chợ và tìm người đã bán cây cọc đèn đó và nói với ông ta rằng, ông muốn trả lại cây cọc đèn, bởi vì nó là một phần của một tác phẩm nghệ thuật quý giá. Người bán hàng vô cùng cảm kích và kể với ông rằng nhiều năm binh đao loạn lạc ông không thể kiếm sống và phải bán đi của cải trong nhà, nhiều thứ trong đó là được tổ tiên di lưu lại. Đạo đức cao cả được gìn giữ bởi Hứa Tốn đã được khắp thành phố biết đến.
Khi Hứa Tốn làm quan Tri huyện của huyện Tinh Dương, ông đảm bảo duy trì không có tham nhũng. Ông cũng giảm thiểu hình phạt, khuyến khích người hành thiện, và dùng người có đức vào những sự việc chủ chốt. Khi ông bắt đầu sự nghiệp làm quan Tri huyện, một vài trang trại của người dân đã bị lũ lụt. Ông đã để cho người dân canh tác trên những vùng đất của nhà nước để họ được tiếp tục làm việc và canh tác. Lũ lụt cũng gây ra bệnh dịch. Ông cũng mang sự hiểu biết về y dược của mình ra để chữa bệnh cứu người. Người dân ở những vùng lân cận nghe tiếng về sự chăm sóc tận tình của ông đối với nhân dân huyện Tinh Dương nên nhiều người đã di cư đến huyện Tinh Dương để sinh sống.
Hứa Tốn là người có tâm cầu đạo và khuyên bảo mọi người cũng cầu đạo hành thiện bất cứ khi nào có cơ hội. Ông viết một cuốn sách, “Giáo huấn về Bát Bảo” để giáo huấn cấp dưới, dạy cho nhân dân: “Trung Hiếu Liêm Cẩn, Khoan Dụ Dung Nhẫn.” Rồi ông luận về từng đức hạnh : Người trung thì không khinh khi, người có hiếu thì không phản bội, người liêm khiết thì không tham nhũng, người cẩn trọng thì không mất mát, người khoan hòa thì được lòng dân, người ham học hỏi thì rộng kiến văn, dung hòa thì chứa đựng được nhiều, Nhẫn thì được an nhàn thư thái. Ông tin rằng, bằng cách nâng cao đạo đức của bản thân, con người có thể dung hòa với Đạo. Nhờ vào những việc làm tốt đẹp của ông, dân chúng trong huyện đều muốn làm người tốt. Vào lúc đó, miền Đông nước Tấn đang có chiến tranh. Cuộc sống nhân dân đói khổ lầm than khắp nhiều vùng chỉ trừ vùng của Hứa Tốn. Thực sự có hòa bình và hưng thịnh trong vùng của ông.
Hứa Tốn đề cao hành thiện và đạo đức. Trong một cuốn sách về đạo đức, đã ghi chép rằng Hứa Tốn là người hưởng thọ 160 tuổi, cả gia đình ông đều được về thiên quốc. Ông và các học trò của ông được xem như là “12 vị chân quân”. Tên huyện ông cai trị được đổi thành huyện Đức Dương để nhớ đến đạo đức của Hứa Tốn. Từ cổ xưa, những người có đạo đức cao là những người có tâm cầu đạo và những vị thầy của tinh thần. Họ là những đại biểu của công lý và duy hộ Đạo pháp.
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2009/8/31/207450.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2009/9/13/110768.html
Đăng ngày 27-09-2009; Bản dịch có thể được chỉnh sửa trong tương lai để sát hơn với nguyên tác.
Hiệu chỉnh lần 1: 28-09-2009