Bài viết của học viên Pháp Luân Đại Pháp tại Trung Quốc

[MINH HUỆ 19-10-2019] Tôi là một giáo viên tiểu học. Sau khi cuộc bức hại bắt đầu, tôi đã tới Bắc Kinh để thỉnh nguyện vào năm 2000. Vì từ chối từ bỏ đức tin tâm của mình, tôi đã bị đưa đến một trại lao động cưỡng bức. Một năm sau, tôi được thả ra, tiền lương của tôi cũng bị giữ lại.

Sau khi chồng tôi qua đời năm 2001, hai mẹ con tôi không còn nguồn hỗ trợ tài chính. Chúng tôi đã bị chính quyền địa phương cũng như ông chủ sách nhiễu. Họ cố gắng ép tôi từ bỏ tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Tôi đã bị theo dõi 24 giờ. Tôi không có tiền để trả học phí cho con và chúng tôi đã sống nhờ vào sự hỗ trợ từ các đồng tu. Sau đó, với sự bảo hộ từ bi của Sư phụ, chúng tôi rời khỏi quê hương và sống bất cứ nơi nào chúng tôi có thể tìm được nơi trú ẩn.

Khi tôi tiếp tục học Pháp và đề cao tâm tính, Sư phụ đã ban cho tôi trí huệ. Tôi không chỉ có thể dạy kèm cho học sinh tiểu học, mà còn cả học sinh trung học cơ sở và trung học phổ thông. Tất cả học sinh của tôi đã làm bài rất tốt trong các kỳ thi.

Sư phụ đã giảng:

Thiên thể, vũ trụ, sinh mệnh, cũng như vạn sự vạn vật là do Đại Pháp của vũ trụ khai sáng; sinh mệnh nào rời xa khỏi Ông thì đúng là bại hoại; người thế gian nào có thể phù hợp với Ông thì đúng là người tốt, đồng thời sẽ mang đến thiện báo và phúc thọ; làm người tu luyện, mà đồng hoá với Ông thì chư vị chính là bậc đắc Đạo: Thần.” (Luận Ngữ, Chuyển Pháp Luân)

Có trách nhiệm với học sinh

Một học viên tốt bụng cho tôi sử dụng căn hộ của cô ấy khi tôi không có chỗ ở. Tôi không có tiền, nhưng tôi muốn trả tiền thuê nhà. Cô ấy nói chỉ cần trả cho cô ấy 100 Nhân dân tệ. Tôi nhất định trả cho cô ấy 200 Nhân dân tệ, vẫn thấp hơn giá thị trường, nhưng đó là tất cả những gì tôi có thể trả. Tôi không có tiền mua đồ ăn. Tôi đã hứa rằng tôi sẽ trả lại cô ấy khi tôi có thể kiếm được tiền.

Tình trạng của căn hộ khá tệ. Ngay cả các bức tường đều bị bẩn, nhưng tôi không đủ khả năng để sơn.

Một ngày nọ, cha của một cháu bé sắp đi học đến nhà tôi. Anh ấy kiêu ngạo. Con gái anh, một đứa trẻ mẫu giáo, trông khá chậm chạp. Anh ấy nhìn quanh căn hộ của tôi và phàn nàn: “Đây là nơi nào vậy? Cô có thể cho con tôi học trong một lớp học sáng sủa được không? Còn khu vui chơi đầy đủ thì sao?”

Tôi bình tĩnh trả lời: “Quả thực nơi này rất tồi tàn. Nhưng tôi làm tốt công việc giảng dạy cho học sinh, bất chấp môi trường xung quanh. Anh sẽ thấy sự khác biệt trong điểm số của con anh. Anh ấy nắm lấy tay con gái mình và rời đi.”

Một năm sau, họ trở lại với thái độ khác hẳn. Người cha lấy ra bài kiểm tra giữa kỳ của con mình và đưa cho tôi xem. Anh ấy giải thích rằng họ đã không quay lại sau lần đó vì cháu bị đau tay. Cháu gặp khó khăn để theo kịp việc học ở trường, mặc dù giáo viên chủ nhiệm đã kèm cháu trong một thời gian dài.

Khi nhìn cháu, tôi có thể thấy rằng cháu bị chậm phát triển. Tôi cảm thấy buồn vì tôi biết cháu muốn học tôi từ lần trước. Người cha nói rằng giáo viên của cháu dọa sẽ cho cháu ở lại lớp nếu cháu không làm tốt hơn trong các bài kiểm tra cuối kỳ.

Tôi đồng ý dạy cháu. Cháu tên là Lili (bí danh). Tôi biết rằng vì cháu chậm phát triển, việc dạy kèm sẽ không mang lại nhiều kết quả khác biệt. Vì vậy, tôi đã dạy cháu nói: “Pháp Luân Đại Pháp hảo; Chân-Thiện-Nhẫn hảo.” Điểm số của cháu dần được cải thiện. Điểm thi cuối kỳ của cháu là 95 điểm cộng với 5 điểm thưởng cho ngôn ngữ và 86 điểm cho môn toán. Kỳ thi toán năm đó đặc biệt khó với điểm trung bình của lớp dưới 70. Cha mẹ và giáo viên của cháu đã rất ngạc nhiên trước sự tiến bộ của cháu.

Bởi vì không có quy định hoặc tiêu chuẩn cho gia sư, phụ huynh không có cách nào biết được ai dậy tốt. Có lần một bà mẹ đến, giận dữ phàn nàn rằng họ có những trải nghiệm tồi tệ với gia sư riêng, đã lãng phí rất nhiều tiền mà không có kết quả. Cô ấy không chắc tôi có là giáo viên dậy tốt hay không. Lúc này, Lili nói: “Cô giáo dậy rất tốt. Cô rất có trách nhiệm.” Người mẹ hỏi về trải nghiệm của cháu, hài lòng và đăng ký cho con.

Tôi cũng dạy cho hai cậu bé thi trượt về ngôn ngữ và toán học trước khi đến gặp tôi.

Một trong hai cháu thậm chí còn không biết cách đọc phiên âm Pinyin (tiếng Trung Quốc viết bằng chữ latin). Sau ba ngày, cháu đã có thể sử dụng phiên âm để đọc Truyện cổ Grimm. Mẹ cháu rất ấn tượng. Cô ấy nói: “Cô dậy rất tốt. Tôi cũng là một giáo viên, nhưng tôi không thể dạy con trai mình.”

Cậu bé đạt 97 điểm với 17 điểm thưởng cho kỳ thi cuối cùng. Vào ngày cuối cùng, cháu cúi chào tôi và nói: “Con xin cảm ơn cô. Bạn bè nghĩ rằng con đã tụt hậu vì ở trường con học không giỏi.”

Một cậu bé khác đạt điểm xuất sắc ba môn mà cậu ấy được kèm. Tôi đã yêu cầu cậu ấy nhắc lại “Pháp Luân Đại Pháp hảo. Chân-Thiện-Nhẫn hảo.”

Cha mẹ biết ơn

Tôi đã phải di chuyển nhiều lần vì những khó khăn tài chính. Kết quả là, tôi đã không tu luyện tinh tấn. Năm 2011, tôi bị bắt cóc đến trại tạm giam trong vùng và tôi không thể dạy cho học sinh. Tôi đã tuyệt thực và được thả sau 46 ngày.

Trong khi tôi bị giam, một trong những học sinh của tôi đang chuẩn bị cho kỳ thi tuyển sinh cấp hai. Tôi đã liên hệ với một trong những giáo viên trước đây của cháu để cháu được dạy kèm. Cháu đã làm bài rất tốt trong các kỳ thi và được nhận vào một trường trung học cơ sở trọng điểm. Khi mới đến gặp tôi lần đầu, cháu đã trượt tất cả các môn học. Mọi người đều cảm thấy kết quả xuất sắc của cháu là không thể tin được. Cha mẹ cháu đã đến cảm ơn tôi. Họ hợp thập và cúi chào tôi ba lần. Họ nói: “Cảm ơn cô rất nhiều. Không có cô, con trai chúng tôi sẽ không thành công”. Tôi đã trả lời: “Xin hãy cảm ơn Sư phụ Pháp Luân Đại Pháp. Nếu không có sự chỉ dạy của Ngài, tôi sẽ không trở thành con người như bây giờ. Tôi đã giúp họ thoái ĐCSTQ. Công việc kinh doanh của họ đã rất tốt kể từ đó.

Người mẹ nói với tôi rằng họ tìm tôi sau khi tôi bị bắt giam và chỉ sau đó họ mới biết rằng tôi đang thuê nhà. Một trong những khách hàng của bà nói với bà rằng tôi là một gia sư giỏi, là một học viên Pháp Luân Đại Pháp đã bị công an bắt. Khách hàng thất vọng vì cô ấy định nhờ tôi dạy cho con. Cô không thể tin rằng một người tốt như vậy đã bị bức hại. Người mẹ nói với khách hàng rằng tôi đã dạy cho con cô ấy và tôi là một gia sư tốt cũng như một người tốt.

Từ vị trí thứ ba ở dưới lên đến vị trí thứ ba từ trên xuống

Kai (bí danh) là một cháu chậm phát triển. Trong suốt những năm học trường tiểu học, giáo viên của cháu đã phạt cháu hàng ngày. Khi cô giáo mất kiên nhẫn với cháu, cháu bị đưa vào một lớp khác để làm nhục.

Khi cháu bước vào trung học cơ sở, Kai được giới thiệu đến gặp tôi. Cháu đã trượt lớp ngôn ngữ, và đã đến lúc làm bài kiểm tra tuyển sinh vào cấp hai. Cháu cần sự giúp đỡ trong mọi môn học và cháu hầu như không có đủ thời gian.

Trong khi dạy, tôi đã giảng chân tướng về Pháp Luân Đại Pháp cho cháu. Cháu đã nhận thức ra và thoái đoàn. Sau đó, cháu tiến bộ rất nhanh, trở nên hạnh phúc và tự tin. Một trong những bạn học cùng lớp của cháu đã rất ngạc nhiên. Rõ ràng Kai thường đứng thứ ba từ dưới lên trong các lớp học, nhưng bây giờ cháu đứng thứ ba từ trên xuống. Kai nói với tôi: “Thưa cô, họ không biết rằng chính là Pháp Luân Đại Pháp đã ban cho con trí huệ và trí thông minh!”

Năm 2018, Kai được nhận vào một trường đại học và học chương trình theo lựa chọn của cháu.

Tôi có nhiều ví dụ khác để chia sẻ. Pháp Luân Đại Pháp đã mang lại phúc báo cho tôi và các học sinh của mình. Thay mặt các học sinh và chính mình, con xin cảm tạ Sư phụ từ bi. Không có ngôn từ nào có thể bày tỏ hết lòng cảm ân của chúng con.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2019/10/17/-394486.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2019/10/27/180503.html

Đăng ngày 07-12-2019; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share