Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp ở Trung Quốc

[MINH HUỆ 11-06-2019] Tôi sinh năm 1950. Trước khi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, thân thể tôi mắc nhiều loại bệnh tật khiến tôi cảm thấy rất bi quan.

Tôi bị gãy xương bánh chè ở chân trái. Sau khi hồi phục, tôi gặp khó khăn khi leo cầu thang, bởi vì chân trái của tôi không thể nâng đỡ toàn bộ trọng lượng cơ thể. Sau đó, nửa người bên trái của tôi bị liệt. Mặc dù đã trị liệu, nhưng tôi không thể hoàn toàn kiểm soát được nửa người bên trái, khiến cho việc đi lại rất khó khăn.

Tôi còn bị bệnh ù tai, cho nên lúc nào cũng nghe thấy những âm thanh ồn ào trong tai khiến tôi không ngủ được. Tôi đã phải uống thuốc ngủ trong nhiều năm để có thể nghỉ ngơi vào ban đêm. Ngoài ra, tôi còn bị bệnh phụ khoa và đau dạ dày. Tôi đã theo chữa Tây y, Trung y, và cả y học dân gian, nhưng đều không có kết quả.

Sau khi tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, các loại bệnh tật của tôi đều biến mất, tôi lấy lại được cân nặng, ngủ ngon giấc, và cảm thấy tràn đầy năng lượng.

Giám đốc của tôi bảo vệ tôi

Đồng nghiệp và cấp trên nơi tôi làm việc đã chứng kiến sự biến hóa lớn trên thân thể của tôi nên đã hỏi tôi nguyên nhân. Tôi đã kể cho họ nghe về Đại Pháp và nói rằng Đại Pháp rất thần kỳ. Sau đó, hơn một trăm người ở cơ quan tôi đã nhờ tôi mua sách của Pháp Luân Đại Pháp. Một số người còn học các bài công pháp và thu được lợi ích.

Sau khi cuộc bức hại bắt đầu vào năm 1999, ban lãnh đạo đơn vị đã ép tôi từ bỏ tu luyện, nếu không tôi sẽ phải nhận nhiều hậu quả nghiêm trọng, chẳng hạn như bị đuổi việc.

Khi giám đốc của tôi gặp tôi nói chuyện, tôi nói với bà rằng tôi sẽ không bao giờ từ bỏ tu luyện Đại Pháp hay viết bất kỳ cam kết nào.

Bà nói với tôi rằng bà đã nghe nói về những lợi ích sức khỏe tuyệt vời mà Pháp Luân Đại Pháp mang lại, bà cũng được một số người giới thiệu về Đại Pháp vì bà có một vài vấn đề về sức khỏe. Bà không ép tôi từ bỏ tu luyện, nhưng nhắc tôi hãy chú ý an toàn, và nói rằng bà sẽ cố gắng hết sức để bảo vệ tôi.

Thái độ của con dâu thay đổi

Con dâu tôi là một giám ngục. Cháu từng rất ủng hộ tôi tu luyện sau khi chứng kiến sức khỏe của tôi hồi phục. Tuy nhiên, khi cuộc bức hại bắt đầu xảy ra, cháu đã bị đầu độc bởi các chiến dịch tuyên truyền của Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) và trở thành một công cụ mà ĐCSTQ lợi dụng để tham gia bức hại tại nhà tù. Tôi và chồng tôi đều cảm thấy rất đau lòng vì điều đó.

Để cháu có tương lai tốt đẹp, tôi đã nắm bắt từng cơ hội để giảng cho cháu chân tướng đằng sau những lời dối trá của ĐCSTQ, chẳng hạn như về vụ tự thiêu giả mạo trên Quảng trường Thiên An Môn. Nhưng cháu không những không nghe mà còn cãi lộn với tôi, khiến cho mỗi cuộc họp mặt gia đình đều nảy sinh không khí bất hòa. Con trai tôi cũng phàn nàn với tôi rằng vợ chồng cháu không muốn đến thăm tôi nữa. Sau đó, các cháu đã không đến trong một thời gian dài.

Khi các cháu đến thăm tôi trở lại, tôi lại bắt đầu nói về Pháp Luân Đại Pháp. Con dâu tôi liền nổi giận đùng đùng, nhảy dựng người lên, đập bàn và hét lớn: “Mẹ có định dừng lại không? Bây giờ, chúng con sẽ thực sự không quay về nhà nữa.”

Chồng tôi an ủi tôi: “Bà đã cố gắng nói chuyện nhiều lần rồi. Nếu con vẫn không muốn nghe thì cứ để vậy đi. Nếu không thì tất cả mọi người đều không vui.”

Tôi vừa khóc vừa nói với con dâu: “Tuy con không phải do ta sinh ra, nhưng ta coi con như con đẻ của mình, ta không thể nào nhìn con chỉ vì không rõ chân tướng mà bị hủy diệt. Ta sẽ không bao giờ bỏ rơi con. Gieo nhân nào gặp quả nấy. Là đồng phạm trong cuộc bức hại thì sẽ phải gánh chịu hậu quả. Ta không muốn nhìn thấy con trở thành nạn nhân của cuộc bức hại này.”

Trước sự ngạc nhiên của tôi, con dâu tôi bỗng nhiên ngừng la hét, và chúng tôi đã kết thúc bữa tối trong không khí bình hòa.

Lần tiếp theo các cháu đến thăm chúng tôi, kỳ tích đã xuất hiện. Con dâu nói chuyện với tôi như thể chưa từng có chuyện gì xảy ra. Thấy thái độ của cháu thay đổi, tôi đã tận dụng cơ hội và nói: “Con nên viết một bản nghiêm chính thanh minh và từ bỏ những gì con đã làm trước đây đối với các đệ tử Đại Pháp. Đây chính là có trách nhiệm đối với sinh mệnh của chính mình.”

Tôi đưa cho cháu một cuốn Tuần san Minh Huệ và bảo cháu dựa theo mẫu ở đó để viết. Cháu mỉm cười và nói với tôi: “Để lần sau con viết mẹ nhé.”

Vài ngày sau, khi các cháu về thăm chúng tôi, con dâu tôi đã viết Nghiêm chính thanh minh. Sau đó, tôi đã giúp cháu đăng bản tuyên bố lên trang web Minh Huệ.

Từ đó, con trai và con dâu tôi đã làm rất nhiều việc trợ giúp tôi, chẳng hạn như bảo vệ các sách của Đại Pháp, phân phát tài liệu chân tướng, mua và vận chuyển máy in, v.v.. Con dâu tôi thường xuyên tiếp xúc với các học viên Pháp Luân Đại Pháp ở ngục giam, vì vậy cháu đã mang quần áo đến cho những học viên cần chúng. Cháu còn mua quần áo mới cho một số học viên được phóng thích khỏi trại giam và thậm chí còn biếu họ tiền để tái lập cuộc sống mới ngoài xã hội.

Gia đình con trai tôi đã đắc phúc báo vì trợ giúp các học viên Pháp Luân Đại Pháp. Thủ tục đi du học của cháu gái tôi rất thuận lợi. Các cháu cũng mua được một căn hộ chung cư rộng hơn 80 mét vuông. Tôi đã đóng góp 100.000 tệ để giúp đỡ các cháu. Cả hai đều rất biết ơn tôi. Tôi nói với các cháu: “Các con hãy cảm ơn Sư phụ Lý. Vì mẹ là một đệ tử Đại Pháp nên hết thảy phúc phận đều là Sư phụ Lý ban cho.”

Lắp đặt chảo vệ tinh

Tôi và chồng tôi đã sản xuất nhiều tài liệu chân tướng để nhiều người hơn nữa biết đến Đại Pháp và lựa chọn tương lai tốt đẹp cho mình. Ngoài ra, tôi cũng phối hợp với một đồng tu khác lắp đặt chảo vệ tinh cho người dân để họ thu được sóng truyền hình của Đài truyền hình Tân Đường Nhân.

Bất luận hoàn cảnh thời tiết như thế nào hay địa điểm lắp đặt ở đâu, ở thành thị, nông thôn, nhà cao tầng, hay nhà trệt, chỉ cần có người muốn lắp đặt, chúng tôi sẽ lập tức đi làm ngay.

Sáng sớm hôm Tết Nguyên Đán năm 2015, chúng tôi đi lắp đặt bốn chảo vệ tinh truyền hình. Chúng tôi phải đi bằng xe buýt, đổi nhiều tuyến xe khác nhau, và còn phải mang theo nhiều dụng cụ và thiết bị nặng. Mất khoảng hai tiếng đồng hồ chúng tôi mới đến được địa điểm lắp đặt. Mặc dù đồng tu điều phối đã sắp xếp cho chúng tôi ở lại qua đêm và hoàn thành công việc vào ngày hôm sau, nhưng chúng tôi đã quyết định hoàn thành toàn bộ công việc trong một ngày để tránh phải mất thêm chi phí ở lại qua đêm ngoài thị trấn.

Trong quá trình lắp đặt, chúng tôi gặp một sự cố. Lúc đó, hàng xóm của một khách hàng đang ở nhà hồi phục sau phẫu thuật ung thư não. Khi họ biết chúng tôi lắp đặt chảo vệ tinh, hai vợ chồng họ đã phản đối và nói rằng chảo vệ tinh sẽ gây ra bức xạ, và có hại cho sức khỏe của người chồng. Họ dọa sẽ trình báo chúng tôi với cảnh sát nếu chúng tôi không dừng việc này lại.

Trước sự cố bất ngờ này, khách hàng của chúng tôi lo ngại rằng cảnh sát có thể sẽ đến và tìm hiểu xem truyền hình vệ tinh dùng để làm gì, như vậy có khả năng họ sẽ bị bắt và bị bỏ tù. Do đó, khách hàng tỏ ý muốn hủy việc lắp đặt.

Tôi đã thảo luận tình huống này với đồng tu đi cùng. Chúng tôi quyết định sẽ thuyết phục người hàng xóm rằng việc lắp đặt chảo vệ tinh sẽ không gây ảnh hưởng gì. Sau đó, chúng tôi xuống lầu dưới và giải thích với họ: “Chảo vệ tinh thu nhận sóng truyền hình giống như ăng-ten vô tuyến, do đó nó không gây hại gì cho con người. Thậm chí nếu không có chảo vệ tinh, thì sóng truyền hình vẫn tồn tại ở đó. Nó sẽ không gây ảnh hưởng gì đến sức khỏe của ông.”

Sau cuộc trò chuyện chân thành của chúng tôi, họ đã bình tĩnh trở lại và đồng ý cho chúng tôi lắp đặt chảo vệ tinh. Ngày hôm đó, khi chúng tôi trở về nhà thì đã là tám giờ tối. Tôi rất ngạc nhiên khi thấy các con của tôi đã đợi sẵn tôi ở nhà.

Các cháu nói: “Hôm nay là Tết Nguyên Đán. Chúng con nhất định phải chờ mẹ về để cùng ăn cơm.” Sau đó, các cháu hỏi tôi: “Mẹ, mẹ đã gần 70 tuổi rồi. Mẹ lấy sức ở đâu mà làm tất cả những việc này?”

Tôi nói: “Đó là vì mẹ tu luyện Pháp Luân Đại Pháp.” Các cháu nhắc tôi phải chú ý giữ gìn sức khỏe. Tôi cười và trấn an các cháu: “Các con đừng lo. Mặc dù mẹ có chút vất vả, nhưng khi thấy nhiều người hiểu rõ chân tướng về Đại Pháp và được cứu, các con có biết mẹ hạnh phúc thế nào không?” Nghe tôi nói vậy, cả nhà đều cười vui vẻ.

Học viên lớn tuổi nhất và cũng đặc biệt nhất

Tháng 10 năm 2015, tôi tham gia một khóa học nấu ăn. Việc đăng ký học và các lớp học ở đây được tổ chức theo kiểu cuốn chiếu, nghĩa là ngày nào cũng có người mới nhập học và người tốt nghiệp.

Đầu tiên, tôi học kỹ năng nướng bánh truyền thống, sau đó tiếp tục học kỹ thuật nấu ăn. Lúc đó, tôi đã 66 tuổi, nhiều hơn giáo viên của tôi (một đầu bếp đã nghỉ hưu) ba tuổi. Hiệu trưởng nói với tôi rằng tôi là học viên lớn tuổi nhất trong lịch sử của trường, nhưng trông tôi còn trẻ hơn giáo viên của tôi đến chục tuổi.

Trong suốt hơn ba tháng học, giáo viên thường xuyên khen ngợi tôi: “Thật kinh ngạc. Ở độ tuổi 60, chị vẫn có thể xử lý các công việc nặng nhọc, sức khỏe của chị thật hoàn hảo.”

Tôi nói với ông: “Đó là nhờ tôi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Trước đây, tôi từng mắc đủ loại bệnh tật. Pháp Luân Đại Pháp đã giúp cả tâm lẫn thân của tôi trở nên khỏe mạnh.” Tôi đã dùng trải nghiệm của bản thân và tận dụng mọi cơ hội để nói chuyện với mọi người ở đây về vẻ đẹp của Đại Pháp. Cuối cùng, tôi đã giúp được hơn 50 người ở trường thoái xuất khỏi ĐCSTQ.

Nhờ học tập chăm chỉ và nghiêm túc, tôi đã tốt nghiệp loại xuất sắc và được trao tặng chứng chỉ Đầu bếp Nướng bánh Phong cách Trung Quốc trình độ cao (xếp hạng 3) và Đầu bếp Nấu ăn Phong cách Trung Quốc trình độ cao (xếp hạng 3).

Sư phụ Lý đã an bài mọi thứ, kể cả hết thảy những gì tôi có thể đạt được. Tôi chỉ là một hạt vật chất nhỏ bé trong Đại Pháp mà thôi. Tôi tự nhủ, trong những tháng ngày sắp tới, tôi phải nhớ kỹ lời dạy của Sư phụ và làm tốt ba việc mà Sư phụ yêu cầu.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2019/6/11/388112.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2019/7/28/178613.html

Đăng ngày 31-08-2019; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share