Bài viết của một học viên Đại Pháp tại Trung Quốc

[MINH-HUỆ 12-12-2018] Tôi là một người phụ nữ mù chữ sinh ra và lớn lên ở ngoại ô Trung Quốc. Tôi muốn chia sẻ một số trải nghiệm thù thắng mà tôi đã trải qua trong cuộc đời và trong tu luyện Pháp Luân Đại Pháp.

Pháp Luân Đại Pháp, còn được gọi là Pháp Luân Công, là một môn tu luyện cả tâm lẫn thân dựa trên nguyên lý Chân-Thiện Nhẫn. Môn Pháp này được Sư phụ Lý truyền ra công chúng vào năm 1992. Đảng Cộng sản Trung Quốc đã bắt đầu bức hại các học viên vào tháng 7 năm 1999 vì sự phát triển nhanh chóng của nó.

Tuổi thơ khốn khó

Tôi sinh ra trong một gia đình nông thôn nghèo ở Trung quốc. Mẹ tôi sinh ra 7 cô con gái trước khi có được cậu con trai. Cha tôi mắc bệnh khi mới ngoài 30 tuổi và bắt đầu nôn ra máu. Ở vùng chúng tôi thời đó con gái không được coi trọng trong gia đình, và là một trong 7 cô con gái trong nhà, tôi được xem như là một gánh nặng.

Năm lên hai tuổi tôi bị mắc bệnh đậu mùa, mẹ đã từng ném tôi vào một bụi tre. Tôi cũng bị bỏ rơi bên cạnh chuồng lợn trong đêm tối và bị rơi vào trong chuồng khi tôi di chuyển. Có lẽ số tôi còn chưa chết, cả hai lần hàng xóm đã phát hiện ra tôi không hề hấn gì và đưa về cho gia đình.

Khi lớn hơn một chút, tôi phải thức dậy từ trước lúc bình minh để nhặt than, lấy cỏ cho lợn hoặc kiếm củi. Luôn luôn có vô số việc để làm.

Hôn nhân bất hạnh

Tôi kết hôn khi mới ngoài 20 tuổi, nhưng cuộc đời thống khổ của tôi lại tiếp diễn. Chồng tôi là một đứa trẻ mồ côi, anh ấy ít quan tâm đến người khác hay gia đình chúng tôi. Anh ấy làm việc trong một nhà máy nhưng chỉ đưa tôi rất ít tiền để trang trải cuộc sống gia đình. Khi chúng tôi cãi nhau anh ấy thường bỏ nhà đi hàng tuần, mặc cho tôi tự vật lộn xoay xở. Tôi phải làm tất cả các công việc đồng áng nặng nhọc ngay cả khi đang mang thai.

Cuộc sống thật sự rất khó khăn đối với tôi, một ngày cảm thấy dài như một năm. Tôi cố gắng tự tử ba lần. Tôi đã treo cổ lên cành cây nhưng nó đã bị gẫy và tôi sống sót. Tôi nhảy xuống sông nhưng bị dạt vào bờ. Tôi đã uống một chai thuốc trừ sâu, nhưng vẫn không chết và tỉnh dậy vài ngày sau đó.

Ngay khi tỉnh lại, tôi thấy một vị Đạo sĩ râu trắng, đã nói với tôi rằng: “Con đã cố gắng tự sát ba lần và mỗi lần ta đều cứu con. Con không được chết vì vẫn còn những việc quan trọng phải làm.”

Chỉ sau khi bước vào tu luyện ở Đại Pháp, tôi mới nhận ra rằng Sư phụ đã chăm sóc tôi từ rất lâu. Tôi đã chết vài lần nếu không có Sư phụ từ bi.

Đắc Pháp

Khi đi bộ ngang qua một công viên vào đầu năm 1999, tôi thấy một nhóm người đang ngồi đả tọa. Tôi bị họ thu hút bởi tiếng nhạc luyện công tuyệt vời. Một trong số họ hỏi xem liệu tôi có muốn tham gia cùng với họ không. Tôi đồng ý và ngồi xuống cùng đả tọa.

Tôi đã nói với chồng mình về điều đó khi trở về nhà và khích lệ anh ấy tu luyện. Ngày hôm sau tôi đã đến địa điểm luyện công một lần nữa để học các bài công Pháp, và đó là cách tôi bước vào tu luyện Đại Pháp.

Do chưa bao giờ tới trường, tôi không biết đọc và viết. Vì vậy tôi nghe các bài giảng của Sư phụ, tới nhóm học Pháp lắng nghe các học viên đọc Chuyển Pháp Luân.

Tôi cảm thấy rất hạnh phúc và cuộc đời trở nên tươi sáng hơn. Tôi ngừng phàn nàn về các khổ nạn mà mình phải chịu đựng, và đây là lần đầu tiên trong cuộc đời tôi bắt đầu mỉm cười từ sâu thẳm trong tâm.

Những trải nghiệm thù thắng

Lần đầu tiên khi tới điểm luyện công, tôi có thể thấy toàn bộ điểm luyện công được bao phủ bởi một lớp ánh sáng màu đỏ rực rỡ, trên đỉnh là một Pháp luân lớn. Tôi nói với mọi người về cảnh tượng đã nhìn thấy, tất cả đều nói rằng tôi có căn cơ tốt và khích lệ tôi tu luyện Đại Pháp tinh tấn.

Chúng tôi từng sống trong một ngôi nhà một tầng, xung quanh tôi trồng một ít đậu xanh. Có lần tôi trèo lên mái nhà để hái một ít đậu từ những cây leo. Mái hiên sụp đổ, tôi ngã mạnh xuống đất và bất tỉnh. Không ai nhìn thấy tôi, và tôi nằm đó hơn bốn mươi phút trước khi tỉnh lại. Tôi bị đau khắp người, đặc biệt là xung quanh lưng. Tôi cảm thấy buồn nôn và rất khó chịu. Sau đó tôi nghĩ: Mình có Sư phụ bảo hộ và có Đại Pháp trong tâm. Mình sẽ ổn thôi.

Tôi khóc và nói với Sư phụ : “Thưa Sư phụ, con không thể nằm ở đây như thế này được. Con muốn học Pháp, luyện công và giảng chân tướng về Đại Pháp. Con cầu xin Ngài chữa lưng giúp con.”

Ba, bốn ngày trôi qua. Một buổi sáng, tôi thấy ngôi nhà của mình tràn ngập ánh sáng màu đỏ. Tôi cũng có thể nghe thấy một âm thanh lao xao. Từ xa, Sư phụ đang tiến về phía tôi, ngồi trên một đài sen lớn.

Tôi rất vui và kính chào Sư phụ. Sư phụ từ bi nói với tôi: “Con hãy nằm úp người xuống”. “Nhưng con không thể,” tôi nói. Sau đó, Sư phụ dùng tay ấn nhẹ vào lưng tôi và nói: “Bây giờ con hãy đứng dậy đi“. Nói xong, Sư phụ rời tay và ngồi trên một chiếc ghế đối diện. Tôi cố gắng đứng dậy, thực sự tôi đã đứng lên và không hề hấn gì. Lưng tôi đã trở lại bình thường!

Sự bảo hộ của Sư phụ và uy lực của Chính niệm

Sau khi cuộc bức hại bắt đầu, các thành viên của ủy ban khu phố thường sách nhiễu một học viên đứng ra tổ chức nhóm học Pháp. Cô ấy trở nên có chút sợ hãi, muốn dừng nhóm học Pháp và đi xa một thời gian.

“Đừng sợ,” tôi đã nói với cô ấy, “Sư phụ đang bảo hộ chúng ta”. Thật ra, trong khoảng thời gian đó, mỗi lần chúng tôi học Pháp nhóm, tôi có thể thấy Sư phụ ngồi bên cạnh chúng tôi. Tôi biết rằng Sư phụ đã điểm hóa cho chúng tôi rằng không nên sợ hãi vì Ngài đang bảo hộ chúng tôi. Với tín tâm hoàn toàn vào Sư phụ, đến nay chúng tôi vẫn tiếp tục duy trì nhóm Pháp học của mình.

Tại nhóm học Pháp, một số lần Sư phụ cũng điểm hóa cho tôi chú ý đến bảo mật điện thoại di động. Khi kiểm tra, tôi thấy rằng thực sự có một đồng tu mang theo điện thoại di động. Tôi khuyên cô ấy không nên mang điện thoại di động đến nhóm học Pháp vì lý do an toàn, nhưng cô ấy nhất định cho rằng mình cần phải mang theo điện thoại.

Sau đó, học viên này và một học viên khác đã bị bắt vì công an đã theo dõi họ thông qua một thiết bị theo dõi điện thoại di động. Tôi đã khóc khi nghe tin này, vì cảm thấy mình đã thất bại trong việc nhắc nhở các đồng tu mặc dù Sư phụ đã điểm hóa cho tôi nhiều lần.

Một buổi tối, tôi ra ngoài để phát tài liệu giảng chân tướng và chạm vào một nhóm công an mặc thường phục. Tôi ngồi xuống phía sau một tảng đá và gọi to: “Sư phụ!” Sau đó, một ông già xuất hiện. Ông ấy đi về phía công an và bắt đầu quở trách họ. Tôi nắm lấy cơ hội và rời đi.

Khi đi bộ, tôi đã bị lạc. Vì vậy tôi cầu xin Sư phụ giúp một lần nữa. Sau đó tôi nhìn thấy một chấm sáng màu đỏ đằng trước. Tôi cũng có thể nghe thấy một tiếng chuông. Nó sẽ ngừng lại khi tôi đang bận việc, nhưng bắt đầu đổ chuông khi tôi đã hoàn thành. Ánh sáng đã dẫn đường cho tôi và biến mất khi tôi ở gần nhà.

Vào một dịp khác, tôi tình cờ gặp một vài công an mặc thường phục khi đang mang một túi lịch giảng chân tướng đi phát. Tôi cầu xin Sư phụ gia trì. Đột nhiên, một vài phụ nữ xuất hiện trước mặt tôi và bắt đầu nói chuyện với tôi như những người bạn cũ, “Không nên phát tài liệu. Hãy quay về đi!” Tôi không biết họ là ai, nhưng tôi biết đó là Sư phụ đang bảo hộ mình.

Giám đốc siêu thị thay đổi thái độ với Pháp Luân Công

Có một Giám đốc siêu thị trong vùng đã bị tẩy não bởi những lời dối trá của Đảng cộng Sản Trung Quốc và nhiều lần đã báo với công an về các học viên.

Một lần một đồng tu và tôi tình cờ gặp ông ấy ở siêu thị. Người học viên đó đã hỏi rằng liệu tôi có đủ dũng khí giảng chân tướng cho ông ta không. Tôi không nghĩ nhiều và đi thẳng đến chỗ ông ấy. Tôi nắm lấy tay ông ấy và nói: “Xin chào, xin mời ông đi theo tôi, tôi có một số điều muốn nói với ông”

Ông ta giật mình và nói: “Bà dám làm việc này sao! Buông tay tôi ra!” Tôi nói với ông ta một cách ân cần và từ bi: “Xin đừng báo cáo các học viên Pháp Luân Công nữa. Ông cần cân nhắc đến tương lai của gia đình và các cháu của mình. Pháp Luân Đại Pháp là Phật Pháp. Ông không biết mình đã phạm tội lớn đến mức nào khi báo cáo những người tu luyện Đại Pháp! Tôi bắt đầu chảy nước mắt trong khi nói chuyện.

Dường như ông ấy đã thức tỉnh được điều gì đó và khẽ nói: “Nhưng đây là công việc của tôi” Tôi tiếp tục nói: “Đúng là công việc của ông nhưng nếu ông dừng báo cáo các học viên, ông sẽ cứu được bản thân và gia đình”. Sau đó, tôi đưa cho ông ấy một tuần báo và nói với ông ta: “Cái này rất quý báu, đáng giá ngàn vàng.”

Từ đó, thái độ của ông đối với các học viên đã có sự thay đổi lớn. Khi thấy chúng tôi phát tài liệu, ông sẽ mỉm cười và quay đi. Thỉnh thoảng ông cũng nhắc tôi cẩn thận vì họ có một số nhân viên quản lý mới.

Những trải nghiệm thù thắng khác

Một ngày nọ trong thị trấn, một học viên đã bị một số người bị lừa dối bởi tuyên truyền của ĐCSTQ chặn lại. Anh ta cũng chửi bới học viên. Ngay lập tức tôi cầu xin Sư phụ gia trì cho chúng tôi. Tôi nhẩm khẩu quyết phát chính niệm, rồi bước tới và nói với người đàn ông này: “Hãy hãy im lặng. Không được động đậy!” Quả nhiên, anh ta đứng đó trong im lặng. Tôi nói với các đồng tu nhanh chóng rời đi. Khi học viên cảm ơn tôi, tôi đã nói với cô ấy: “Hãy đừng cảm ơn tôi. Tất cả những công năng này đã được Sư phụ cấp cho chúng ta.”

Khi tôi nhìn lại, người đàn ông vẫn đứng ở đó. Tôi nói với anh ta: “Anh có thể đi.” Anh ta lặng lẽ rời đi.

Tôi có rất nhiều trải nghiệm thần kỳ khác. Ví dụ, khi bắt đầu tu luyện Đại Pháp, tôi thường bị tiêu chảy do viêm ruột mãn tính. Sư phụ xoay tay ba lần trước bụng tôi và tôi không bao giờ bị đau bụng hay tiêu chảy nữa. Sư phụ cũng tịnh hóa cơ thể cho tôi và loại bỏ nhiều giun ở bên trong.

Một lần, Sư phụ cũng chỉ cho tôi xem Ngài đã giang cánh tay to và trong suốt của mình và kéo chúng tôi lên khỏi địa ngục bằng một tấm lưới to lớn hơn cả một ngôi nhà như thế nào.

Không có từ nào đủ để diễn tả lòng từ bi bao la của Sư phụ. Tôi nợ tất cả những gì mình có với Sư phụ. Tôi sẽ luôn lắng nghe những gì Sư phụ giảng và cứu nhiều người hơn như một biểu hiện nhỏ để thể hiện lòng biết ơn to lớn của mình đối với Sư phụ đáng kính.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2018/12/12/377644.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2019/1/5/174521.html

Đăng ngày 27-01-2019; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share