Bài viết của một học viên tại Sơn Đông, Trung Quốc

[MINH HUỆ 10-9-2017] Trước khi đắc Pháp, tôi là một nhân viên bán hàng trong một trung tâm thương mại. Tôi đã là một nhân viên không tốt. Mỗi ngày, tôi đến muộn về sớm. Tôi làm ông chủ đau đầu với mình. Từ khi học Pháp Luân Đại Pháp, tôi luôn tuân theo nguyên lý Chân – Thiện – Nhẫn. Tôi mang trả lại những món đồ mà tôi đã lấy cắp và trả lại tiền cho những món đồ tôi đã lấy về mà không thể mang trả lại được. Khi có xung đột với đồng nghiệp hay cấp trên, tôi hướng nội thay vì bực dọc tìm lỗi của người khác.

Thậm chí khi được trả lương thấp hơn, tôi cũng không phàn nàn với ông chủ của mình. Tôi ghi nhớ lời Sư phụ giảng: “Cái gì của chư vị thì sẽ không mất, cái gì không của chư vị thì chư vị [dù có] tranh [giành] cũng không được.” (Chuyển Pháp Luân)

Tôi cũng từ bỏ xu hướng hay nói dối của mình. Thậm chí cho dù nói thật sẽ gây ảnh hưởng đến lợi ích thiết thân của tôi, tôi vẫn nói thật. Đồng nghiệp và người quản lý của tôi chứng kiến những thay đổi tích cực của tôi. Ông chủ đã khen thưởng tôi ở cuộc họp hàng tuần và cũng đề nghị mọi người học Pháp Luân Đại Pháp.

Lãnh đạo của tôi ủng hộ Pháp Luân Đại Pháp

Vào tháng 7 năm 1999, cuộc bức hại Pháp Luân Đại Pháp bắt đầu và những người chủ tôi, dưới áp lực của cảnh sát địa phương, đã chuyển tôi xuống lau dọn nhà vệ sinh. Tôi đã không phàn nàn gì.

Sư phụ giảng,

“Những công nhân sau khi học Pháp Luân Đại Pháp của các ông, đến sớm về muộn, làm việc hết sức cẩn thận, lãnh đạo phân công việc gì cũng [thực hiện] không nề hà; [họ] cũng không tranh [giành] lợi ích.” (Chuyển Pháp Luân)

Tòa nhà này có bốn khu, và mỗi khu có 2 nhà vệ sinh tại mỗi tầng. Từ khi tòa nhà này khai trương thì những nhà vệ sinh ở đây chưa được lau dọn bao giờ! Sàn nhà và bồn cầu thì ố vàng. Không có dụng cụ làm việc, tôi phải mang cái xẻng nhỏ ở nhà đến. Tôi đã làm rất cực nhọc đến độ hai bàn tay phồng giộp. Khi cái xẻng bị cong, tôi sửa nó lại và quay lại tiếp tục công việc. Tôi cọ rửa sạch sẽ từ trong ra đến ngoài, vì tôi hiểu rằng tôi phải làm theo lời giảng của Pháp Luân Đại Pháp.

Khi tôi cọ rửa đến tầng ba, những đồng nghiệp và người giám sát đều rất xúc động. Một người nói: “Chị đã làm rất tốt, tôi thậm chí đã không muốn bước vào nhà vệ sinh. Quản lý bộ phận của chúng tôi đánh giá chị rất cao và tự hỏi tại sao họ không cho chị tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Ông ấy nói: “Cô ấy sẽ không tốt như vậy nếu không học Pháp Luân Đại Pháp!” Tổng giám đốc đã đồng ý cung cấp bất cứ dụng cụ làm việc nào mà chị cần, và trong sắp tới mọi nhân viên sẽ thay phiên nhau lau dọn nhà vệ sinh theo tiêu chuẩn mà chị đã làm’.”

Cho dù tôi được ủng hộ như vậy, phòng 610 tại địa phương đã gây áp lực lên người chủ của tôi buộc tôi nghỉ việc, bởi vì niềm tin của tôi đã ảnh hưởng đến tiền thưởng của mọi người.

Giảng chân tướng cho người chủ

Sau đó, tôi tìm được một công việc thời vụ tại một nhà hàng. Đó là một công việc dơ bẩn và cực nhọc nhất. Khi chúng tôi không quá bận và những người khác tán gẫu, tôi sẽ lau dọn chung quanh. Ông chủ cho tôi chỗ ở và thức ăn.Tôi chỉ ăn thức ăn thừa nên ông chủ không phải trả tiền ăn cho tôi.

Tôi không lấy cắp và giữ mối quan hệ tốt với các đồng nghiệp. Họ tin tưởng tôi. Ông chủ chứng kiến cách cư xử của tôi và vui mừng khi có tôi bên cạnh. Ông ấy nói với tôi: “Chị thực sự là người tử tế!” Tôi nhân cơ hội này nói với vợ chồng ông ấy về sự thật. Sau đó, họ đã đối đãi tốt hơn với tôi.

Làm mẫu

Đối mặt với cuộc bức hại Pháp Luân Đại Pháp, tôi không có cách nào đòi công lý. Tôi quyết định đi đến Bắc Kinh vào dịp Quốc Khánh mùng một tháng Mười. Tôi tìm một công việc ở nhà hàng. Họ cũng cung cấp chỗ ở và bữa ăn cho nhân viên. Họ đề nghị rằng nhân viên không nên lãng phí thức ăn. Nhưng đa số mọi người ở đây đều lấy thức ăn nhiều hơn lượng thức ăn mà họ có thể ăn hết. Tôi cùng ăn với người giám sát của tôi và tôi thu dọn chén đĩa của cô ấy sau bữa ăn. Tuy nhiên cô ấy luôn có thức ăn thừa trong đĩa mặc dù tôi cũng nhắc cô ấy không lấy nhiều thức ăn như vậy. Cô ấy nhìn tôi khinh bỉ.

Sau đó, khi đến giờ ăn, tôi không đi lấy thức ăn nữa. Tôi trút tất cả thức ăn thừa của cô ấy vào bát của mình. Rồi cô ấy cũng phát hiện ra tôi đang ăn thức ăn thừa của cô ấy, nên cô ấy đã không còn để thừa thức ăn nữa.

Vào ngày tôi nghỉ việc, trời trở lạnh. Những đồng nghiệp đã tặng cho tôi một chiếc áo khoác đẹp để tôi giữ ấm. Tôi rất xúc động. Tôi biết rằng tôi đã nhận được sự quí trọng của họ qua những hành động mà một học viên Pháp Luân Đại Pháp nên có. Tôi trào nước mắt khi bước về hướng Quảng trường Thiên An Môn.

“Tôi không bao giờ tưởng tượng có người tử tế như thế trên đời!”

Một ngày nọ khi tôi đang lái xe mô tô đi làm thì đột nhiên một chiếc xe ô tô lùi lại. Tôi không thể dừng lại kịp, nên xe mô tô của tôi trượt xuống gầm xe ô tô còn tôi thì văng lên nóc xe ô tô và rơi xuống phía đối diện.

Rất lâu sau đó, tôi không thể cử động. Nhiều người đi đường đi đến xem và nghĩ rằng tôi sắp chết. Tôi giữ một niệm rằng tôi là một học viên Pháp Luân Đại Pháp và tôi sẽ ổn.

Nên tôi từ từ đứng dậy. Máy chảy tràn xuống cánh tay. Tôi dùng áo khoác băng lại. Người tài xế và người khách trên xe xuống xe và rõ ràng rất sốc. Họ lo lắng rằng tôi sẽ bắt đền họ và bắt họ phải đưa tôi về nhà.

Tôi nói với họ rằng tôi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp và sẽ không làm khó họ. Tôi nói, nếu xe tôi bị hư, tôi sẽ tự lái về nhà. Họ gọi bạn bè tới để đưa tôi đến một cửa hàng ô tô vì họ không phải người địa phương và dúi vào tay tôi 100 tệ.

Người thợ sửa xe, là bạn của chồng tôi, rất bất bình. Ông ấy nói: “Tai nạn nghiêm trọng như thế. Thậm chí 1000 tệ cũng không đủ bồi thường.” Tôi nói: “Tôi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Tôi cần nghĩ đến người khác trước tiên.” Về đến nhà, tôi đau đớn khắp thân người. Tôi phải nhờ đến chồng tôi giúp trở mình trên giường.

Sau một tháng học Pháp và luyện công, tôi đã hồi phục. Tôi mang một quyển Cửu Bình và 100 tệ đến nhà người tài xế hôm nọ. Khi gặp tôi, anh ấy rất sợ hãi. Anh ấy nghĩ rằng tôi muốn đòi thêm tiền. Khi tôi trả lại 100 tệ cho anh ấy, anh ấy rất xúc động. Anh ấy nói: “Trong thời buổi này, tôi không bao giờ tưởng tượng rằng có một người tử tế như vậy tồn tại!”

Tôi mong ước nói với mọi người rằng, “Pháp Luân Đại Pháp là chân chính! Pháp Luân Đại Pháp thật kỳ diệu!” Tôi hy vọng có nhiều người tử tế sẽ ủng hộ Pháp Luân Đại Pháp và sẽ có một tương lai tươi sáng.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2017/10/9BA-355247.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2017/10/31/166230.html

Đăng ngày 27-11-2017. Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share