Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp tại Trung Quốc

[MINH HUỆ 28-08-2017] Mẹ chồng tôi qua đời ở tuổi 91 vào năm 2015. Trước khi mất, bà nắm lấy tay tôi và nói: “Mẹ đã thực sự được hưởng phước từ khi biết con.” Khi tôi hỏi mẹ tại sao, bà trả lời: “Vì có con, mẹ đã biết được Pháp Luân Đại Pháp là tốt.” Có lần bà nói với tôi rằng bà không sợ chết, nhưng lại sợ không biết mình sẽ đi đến đâu. Nên khi bà cầm tay tôi, tôi hỏi rằng bà có nỗi lo sợ nào không. Bà trả lời :“Không. Bây giờ Sư phụ đang ở đây với mẹ.”

Năm 2008, mẹ chồng tôi đột quỵ và không còn khả năng tự chăm sóc bản thân nữa. Chồng tôi và tôi quyết định đón bà về sống với chúng tôi. Chúng tôi dành cho bà căn phòng lớn nhất, đó là một căn phòng sáng sủa và tươi vui. Vợ chồng tôi chuyển sang phòng của con trai chúng tôi và cháu thì chuyển sang ngủ ở phòng khách.

Ngay khi bà vừa về đến nhà, tôi giúp bà đi tắm và nhẹ nhàng lau rửa cho bà. Bà lẩm bẩm rằng đã không ai tắm cho bà trước đó. Tôi nói: “Mẹ ơi, mẹ đừng lo lắng. Chúng con sẽ chăm sóc tốt cho mẹ. Con tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Sư phụ của chúng con dạy chúng con lấy thiện đãi người. Chúng con sẽ đối xử tốt với mẹ.” Bà mỉm cười an lòng.

Nói thì dễ hơn làm. Mỗi đêm, chúng tôi phải để cửa phòng ngủ mở để khi mẹ cần thì sẽ gọi. Đôi khi bà gọi chúng tôi nhiều lần trong một đêm. Một đêm nọ, chồng tôi phàn nàn: “Mẹ không để cho chúng con ngủ à? Sáng mai chúng con còn phải đi làm. Mẹ nghĩ chúng con đã về hưu rồi sao?”

Sức khỏe của chồng tôi không tốt và anh ấy cần ngủ đầy đủ, nên tôi đã chăm sóc mẹ của anh ấy. Tôi biết rằng chồng tôi cũng lo cho tôi ngủ không đủ giấc nên tôi nói với anh ấy đừng lo lắng cho tôi, mẹ anh ấy không thể ngủ ngon vì bà đang bị bệnh.

Bà rất thích nghe các bài giảng Pháp của Sư phụ. Mỗi ngày trước khi tôi đi làm, bà đều nhắc tôi mở cho bà nghe, bà nói rằng bà cảm thấy thư giãn và hạnh phúc khi được nghe Sư phụ giảng. Bà nói Sư phụ giải thích cho bà tại sao con người nên làm người tốt và tại sao không nên làm điều xấu.

Dần dần, bà đã có thể tự ăn uống. Rồi bà có thể tự mình sử dụng phòng tắm, rửa mặt, đánh răng và chải tóc. Tất cả chúng tôi hiểu rằng Sư phụ đã giúp bà. Nếu không thì một người phụ nữ hơn 80 tuổi sao có thể phục hồi nhanh như thế sau cơn đột quỵ.

Vào mỗi buổi sáng, tôi chuẩn bị bữa ăn sáng, dọn dẹp căn hộ, giúp mẹ chồng rửa mặt thay quần áo, thay tã, và đưa bà sang xe lăn. Đôi lúc không đủ thời gian, tôi dọn bữa sáng cho bà tự ăn. Chồng tôi phụ giúp tôi ngay khi anh ấy đi tập thể dục về.

Một lần nọ, trong lúc hai mẹ con nói chuyện với nhau, bà nói: “Lúc đầu mẹ không muốn đến đây bởi vì mẹ đã xem một chương trình trên TV phỉ báng Pháp Luân Đại Pháp” Tôi hỏi bà có hối tiếc vì đã đến đây không. Bà trả lời lập tức: “Không. Sư phụ dạy mọi người làm người tốt. Con đối xử với mẹ rất tốt, mẹ cảm thấy nhận được phúc báo.”

Tôi nói với bà rằng chiến dịch tuyên truyền trên TV là sai trái. Đột nhiên bà hiểu ra: “Không nghi ngờ gì nữa. Tất cả là một trò lừa bịp của Đảng Cộng sản Trung Quốc.”

Tuy vậy, đôi lúc tôi cảm thấy việc chăm sóc bà thật không công bằng với tôi. Mẹ chồng tôi có tám người con. Trước đây, mỗi dịp Tết Nguyên đán cả nhà tụ họp đầy đủ vui vẻ ở nhà bà. Còn ngôi nhà chúng tôi khá yên tĩnh vì chỉ có bốn người. Bà nhớ các con và cứ mỗi dịp Tết Nguyên đán đến, bà lại tức giận và phàn nàn rằng không một ai quan tâm đến mình. Có một năm, bà đã xô đổ cả bàn ăn bữa tối. Tôi cảm thấy bất bình.

Sư phụ giảng:

“Là người luyện công chúng ta sẽ đột nhiên gặp mâu thuẫn. Xử lý thế nào? Bình thường chư vị luôn luôn bảo trì trái tim từ bi, [bảo trì] tâm thái hoà ái; [khi] gặp vấn đề thì sẽ xử lý được tốt, bởi vì nó có một khoảng hoà hoãn. Chư vị luôn từ bi, lấy Thiện đãi người, làm việc gì đều luôn luôn cân nhắc đến người khác, mỗi khi gặp vấn đề thì trước hết nghĩ rằng: ‘Việc này đối với người khác có thể chịu được không, đối với người khác có phương hại gì không’; như vậy sẽ không xuất hiện vấn đề gì. Do đó chư vị luyện công cần theo tiêu chuẩn cao, tiêu chuẩn cao hơn nữa mà yêu cầu bản thân.” (Bài giảng thứ tư – Chuyển Pháp Luân)

Tôi nhớ đến lời dạy của Sư phụ, và không còn bực dọc nữa.

Chồng tôi đã thấy tôi đã chăm sóc mẹ anh ấy chu đáo như thế nào và nói với mọi người: “Tôi có tám anh chị em ruột. Nhưng không ai trong họ tốt như vợ tôi. Không ai chăm sóc mẹ tôi sau khi mẹ tôi đột quỵ.” Tất cả hàng xóm láng giềng và bạn bè chúng tôi đều nói rằng tôi là một người con dâu tử tế và hiếu thuận.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2017/8/28/87-353065.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2017/10/24/166153.html

Đăng ngày 27-11-2017. Bản dịch có thể được hiệu chỉnh để sát hơn với nguyên bản.

Share