Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp ở thành phố Trùng Khánh, Trung Quốc

[MINH HUỆ 27-6-2017] Tôi hiện đã ngoài 60 tuổi. Trước khi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, tôi từng có một cuộc sống rất khó khăn. Cha mẹ tôi đều đã qua đời khi tôi còn rất nhỏ, sau đó tôi được người khác nhận nuôi.

Việc học hành của tôi bị gián đoạn vì cuộc Cách mạng Văn hoá và tôi chỉ được học hết tiểu học. Sau đó, tôi được gửi đến vùng nông thôn để tham gia “tái giáo dục”. Mặc dù sức khỏe yếu, tôi vẫn phải lao động nặng. Kết quả là tôi bị mắc bệnh thấp khớp.

Trên đường trở về quê, bệnh thấp khớp của tôi bắt đầu nặng hơn và gây ảnh hưởng đến tim. Tôi cũng bị những chứng bệnh khác như: sỏi mật, viêm túi mật và các vấn đề về dạ dày. Tôi cần dùng thuốc trong thời gian dài và phải chú ý đến việc ăn uống.

Tháng 11 năm 1997, ngay khi bắt đầu tu luyện Đại Pháp thân thể của tôi đã trải qua nhiều thay đổi tích cực! Tôi có thể ngủ ngon và không lâu sau đó có thể ăn được mọi thứ. Bệnh thấp khớp, tim và các vấn đề về sức khoẻ khác đều biến mất. Làn da của tôi cũng chuyển từ tái nhợt sang hồng hào và khoẻ mạnh.

Năm 1999, Giang Trạch Dân, cựu lãnh đạo của chế độ cộng sản, đã phát động cuộc đàn áp Pháp Luân Công. Chồng của tôi cũng là một học viên. Chúng tôi đã bị bức hại vì kiên định đức tin của mình. Chồng tôi bị bắt giam nhiều lần trong khoảng thời gian từ năm 1999 đến năm 2003.

Chịu khổ

Thời gian đó, mẹ chồng của tôi đã ngoài 80 tuổi và có sức khỏe kém từ khi còn nhỏ. Tính bà vốn không cởi mở. Cộng thêm trải qua nhiều năm làm giám đốc tại nơi công tác và chịu ảnh hưởng của văn hóa đảng độc hại, bà đã trở thành một người khắt khe, ích kỷ và tự mãn. Vì vậy, các con của bà khó có thể khiến bà hài lòng và hòa hợp với bà như trước. Khi đã về già, các con của bà quyết định đưa bà vào viện dưỡng lão.

Trên đường đến viện dưỡng lão tôi để ý thấy bà rất buồn. Khi chúng tôi đến đó, tôi thấy nơi đó nhìn không được đẹp như trên quảng cáo. Tôi bắt đầu nghĩ đến việc là một người tu luyện thì tôi nên làm gì.

Tôi bắt đầu hướng nội. Nếu tôi đồng ý với những gì mà các con của bà đã quyết định, thì chẳng phải tôi cũng là một người thường như họ? Tôi không muốn chăm sóc cho người già, vì tôi sợ cực khổ. Tôi cảm thấy đây không phải là cách hành xử của một người học viên nên tôi quyết định đưa bà về nhà.

Bà đã phải nhập viện vài lần. Khi bà nhập viện tôi đã chăm sóc cho bà như thể bà là mẹ ruột của mình. Tôi nấu ăn và mang thức ăn đến bệnh viện cho bà. Sự quan tâm của tôi đã làm bà xúc động, từ đó bà đã phủ nhận những điều dối trá bịa đặt của Đảng và tin vào Đại Pháp.

Có thời điểm, bà đã quyết định cho gia đình em trai của chồng tôi căn nhà của bà sau khi bà qua đời. Vợ chồng tôi chỉ có một căn nhà trong khi em trai và em gái của chồng thì lại sở hữu vài căn nhà. Mẹ chồng của tôi đã ở cùng tôi và các con của bà không hề chăm sóc cho bà. Dưới hoàn cảnh như vậy, theo cái lý thường tình thì bà nên để lại căn nhà cho chúng tôi nhưng bà đã quyết định cho người khác.

Vì là một học viên nên tôi không cảm thấy buồn. Thay vào đó tôi lại cảm thấy rất bình tâm. Tôi thậm chí còn khuyên bà nên tự chăm sóc bản thân thật tốt trong khi bà vẫn còn sống. Bà rất hài lòng với thái độ của tôi và luôn miệng nói với mọi người rằng tôi là người tốt thế nào!

Hành xử ngay chính của tôi cũng đã khiến người thân và bạn bè thay đổi thái độ đối với Pháp Luân Đại Pháp. Họ phủ nhận những điều dối trá của Đảng. Họ cũng làm Tam thoái (ra khỏi Đảng, Đoàn, Đội). Họ thường xuyên nói cho người khác biết rằng “Pháp Luân Đại Pháp là tốt!”

Nhận được lợi ích nhờ tin vào Pháp Luân Đại Pháp

Trong trận động đất năm 2008 tại thành phố Vấn Xuyên, trong lúc đang nấu ăn em gái tôi đột nhiên nghe mọi người la lớn: “Chạy! Chạy nhanh lên! Có động đất!” Cô vội chụp lấy chùm chìa khoá, nhanh khoá cửa nhà và chạy nhanh xuống cầu thang.

Khi đến được nơi an toàn, cô chợt nhớ ra rằng mình đang nấu ăn và thắc mắc không biết mình đã tắt bếp chưa. Cô như người mất hồn và không biết phải làm sao. Cô quyết định về nhà để tắt bếp.

Cô sống trên tầng sáu. Khi đang đi lên cầu thang thì toà nhà bắt đầu rung lắc và khó giữ thăng bằng. Cô chợt nhớ ra mình nên niệm “Pháp Luân Đại Pháp hảo! Chân – Thiện – Nhẫn hảo!“ khi gặp nguy hiểm. Cô cho biết ngay khi cô bắt đầu niệm, thì cô đã có thể dễ dàng lên cầu thang.

Cô về được nhà và tắt bếp. Tầng 1 toà nhà của cô có một nhà trẻ. Khi đang quay trở xuống cô nhìn thấy mấy đứa trẻ vẫn đang được đưa ra khỏi toà nhà. Cô đột nhiên nhớ lại điều tôi đã bảo cô về việc làm người tốt, vì thế cô chạy đến giúp họ đưa mấy đứa nhỏ đến nơi an toàn. Sau đó, khi về nhà cô đã kể cho tôi nghe rằng cô thật sự cảm nhận được Sư phụ Lý Hồng Chí, nhà sáng lập Pháp Luân Đại Pháp, đã bảo hộ cô trong lúc xảy ra tai họa.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2017/6/27/349493.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2017/8/4/164902.html

Đăng ngày 27-8-2017; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share