Bài viết của Tinh Dũng tại Trung Quốc
[MINH HUỆ 17-6-2017] Sư phụ giảng:
“Trong chịu đựng ma nạn do cựu thế lực thêm vào mà đi cho chính hay không chính thì càng gia tăng thêm nạn, đặc biệt là đệ tử Đại Pháp tại Trung Quốc Đại Lục, trong ma nạn bức hại thì mỗi suy nghĩ mỗi ý niệm đều rất then chốt. Chư vị làm được tốt hay không tốt, chư vị có thể bị bức hại hay không, chư vị làm được chính hay không chính, bức hại đến mức độ nào, đều có quan hệ trực tiếp với con đường chư vị tự mình đi, và vấn đề mà tư tưởng chư vị suy xét.” (“Thế nào là Đệ tử Đại Pháp”)
Tôi từng tin rằng mình hiểu ý nghĩa lời giảng của Sư phụ trong đoạn Pháp trên cho tới tận khi tôi bị kết án tù. Trong tình huống đó, những cảm nhận do nhất tư nhất niệm của bản thân đem đến khiến tôi hiểu rõ ràng hơn về ý nghĩa và tầm quan trọng của những điều Sư phụ đã giảng.
Mỗi từng suy nghĩ của tôi cần phải hoàn toàn thuần tịnh. Sự thuần tịnh đó là tiêu chuẩn bắt buộc đối với mỗi học viên Pháp Luân Đại Pháp. Nó sẽ giảm bớt mức độ nghiêm trọng của những khảo nghiệm và khổ nạn của chúng ta, giúp chúng ta tiêu diệt hoàn toàn các nhân tố của cựu vũ trụ.
Bài chia sẻ này phản ánh thể ngộ cá nhân tại tầng thứ hiện tại của tôi. Nếu có điều gì không phù hợp, xin các đồng tu từ bi chỉ rõ.
Bảo trì kiên định và bình tĩnh khi đối mặt với bức hại
Một buổi sáng, khi tôi chuẩn bị đi làm, mấy người đột nhiên xông vào nhà tôi và có người nhanh chóng còng hai tay tôi ra sau lưng.
Tôi tự nhủ với bản thân rằng mình phải bình tĩnh. Tôi là một đệ tử Đại Pháp và tôi phải bảo trì được trạng thái bất động tâm. Tôi luôn có Sư phụ và Đại Pháp bên cạnh. Không ai có thể động đến tôi được! Tôi cũng đã phát chính niệm mạnh mẽ để thanh trừ cựu thế lực ở các không gian khác.
Tôi đã cố gắng suy nghĩ một cách thanh tỉnh về những chấp trước đã dẫn bản thân mình đến sự việc này.
Sau đó, tôi nhớ ra rằng mọi thứ chỉ là giả tướng mà cựu thế lực tạo ra. Tôi phải phủ nhận nó. Bất kể là tôi đã sai sót ở đâu. Bất kể là tôi đã có sơ hở nào. Điều quan trọng bây giờ là cần phát chính niệm và giảng chân tướng cho những người vừa xông vào nhà tôi về Pháp Luân Đại Pháp và cuộc bức hại.
Tôi đã tự hỏi bản thân: “Mình có sợ không hay đã sẵn sàng nói với họ chưa?”
Tôi quan sát những người đã xông vào nhà tôi. Đa số họ là những sỹ quan cảnh sát trẻ. Tôi tươi cười với họ và đề nghị họ xuất trình giấy tờ xác minh, đồng thời nói với họ: “Các bạn trẻ, các bạn biết tôi không phải là người xấu. Tại sao chúng ta không cùng ngồi xuống và nói chuyện.”
Một người trong số họ đã lấy một cái ghế cho tôi ngồi. Bởi vậy, trong khi một số người đang bận lục soát căn hộ của tôi thì những người khác lắng nghe tôi nói.
Tôi đã nói với họ về sự tốt lành của Pháp Luân Đại Pháp, và về những lợi ích về thể chất và tinh thần mà tôi thụ ích được thông qua tu luyện, về việc những người thân, bạn bè và đồng nghiệp của tôi đã chứng kiến sự huyền diệu của Đại Pháp mà tôi đã trải qua như thế nào. Vừa nói chuyện với họ, tôi vừa phát chính niệm.
Tôi tiếp tục nói với họ về việc Giang Trạch Dân – cựu Lãnh đạo của Đảng cộng sản Trung Quốc đã phát động chiến dịch tuyên truyền phỉ báng và cuộc bức hại đối với Pháp Luân Công như thế nào, về sự phát triển của Pháp Luân Công ở nước ngoài cũng như việc pháp môn đã được người dân khắp thế giới đón nhận ra sao. Một số người đã đưa ra các câu hỏi và tôi đã cố gắng hết sức để trả lời họ.
Khi họ đưa tôi xuống cầu thang, một người cảnh sát đã đặt một chiếc áo khác lên vai tôi và vừa nói thầm vào tai tôi: “Tôi sẽ khoác cho chị cái áo này để mọi người không biết là tay chị bị còng.”
Bảo trì thanh tỉnh khi bị thẩm vấn
Tôi đã phải trải qua hàng loạt cuộc thẩm vấn tại đồn cảnh sát. Một nhóm cảnh sát chửi mắng và quát tháo tôi, rồi lại có một nhóm khác tiếp quản, dùng lời nói ngon ngọt, vừa đấm vừa xoa, hòng lấy tin từ tôi.
Một nhóm khác tìm cách dụ dỗ tôi, hứa hẹn rằng nếu hợp tác thì tôi sẽ được thả ngay lập tức và có thể về nhà để chăm sóc gia đình.
Tôi đã từ chối không chịu khuất phục trước bất cứ hành vi lừa dối nào, và quyết tâm không hợp tác với họ hay phản bội các đồng tu.
Sau 30 giờ thẩm vấn, tất cả những gì họ nhận được là một tập gọi là hồ sơ thẩm vấn nhưng không có một chữ ký nào của tôi và một danh sách liệt kê các thứ lấy từ nhà tôi.
Trong toàn bộ thời gian tôi ở đồn cảnh sát, bất cứ khi nào tôi gặp một người lạ nào, tôi đều tự nhủ rằng đó là một người nữa cần được cứu.
Tôi tiếp tục phát chính niệm để loại bỏ tất cả các nhân tố của cựu vũ trụ và để thanh lý môi trường trong đồn cảnh sát.
Khi nhận ra rằng họ không thể lay động được ý chí của tôi, họ đã chuyển tôi đến một trại tạm giam địa phương. Từ sâu thẳm trong tâm, tôi tin rằng Sư phụ và các chính Thần sẽ ở đó bảo hộ tôi.
Tôi phải khám sức khỏe tổng quát ở trại tạm giam. Sư phụ đã an bài để các bác sỹ phát hiện rằng huyết áp tôi tăng rất cao. Các bác sỹ đã khuyên các cảnh sát đưa tôi đến đó lập tức báo cho cấp trên của họ vì trại tạm giam sẽ không muốn giữ những người trong tình trạng như tôi.
Họ đã gọi cấp trên của họ ở đồn cảnh sát và trao đổi ít nhất 15 phút đồng hồ. Kết quả là họ quyết định buộc tôi phải tiếp tục ở lại trại tạm giam. Tôi vẫn tin vào Sư phụ và sự an bài của Ngài và bảo trì trạng thái bất động tâm. Có lẽ ở đó có những chúng sinh mà tôi cần phải cứu.
Lính canh đã đến phỏng vấn tôi và đưa tôi đến một văn phòng. Tôi nghĩ: “Đây chính là người đầu tiên mà tôi cần giảng rõ chân tướng và tôi cần phải tận dụng thật tốt cơ hội này.”
Tôi lập tức phát chính nhiệm thanh lý tất cả các nhân tố cực thế lực đang kiểm soát anh ta. Sau đó, tôi đã nói với anh ta rằng tôi muốn nói chuyện với anh. Sau khi hỏi mấy thông tin cá nhân và ghi lại câu trả lời, anh ta đã ngồi lại và đợi tôi nói chuyện.
Tôi bắt đầu bằng cách nói cho anh ấy về sự tốt lành của Pháp Luân Công và những lợi ích pháp môn đã đem lại cho người tu luyện nói riêng và xã hội nói chung. Tôi nói với anh ấy về những nỗ lực của Giang Trạch Dân nhằm tiêu diệt môn tu luyện này.
Tôi nói: “Là một học viên Pháp Luân Công, tôi luôn cố gắng hành xử theo nguyên lý Chân – Thiện – Nhẫn để trở thành một người tốt hơn. Thật sai lầm khi coi tôi như một tội phạm. Các học viên Pháp Luân Công đều cố gắng trở thành người tốt hơn, do đó giúp nâng cao tiêu chuẩn đạo đức của toàn xã hội. Cấm họ tu luyện cũng tương đương với việc gây hại cho người dân và đất nước.”
Người lính canh chăm chú lắng nghe, và chất vấn điều này điều khác. Tôi đã cố hết sức trả lời anh ta sao cho anh ấy có thể hiểu được. Tôi thực tâm hy vọng anh ấy sẽ lựa chọn một tương lai tươi sáng cho chính bản thân mình.
Thời gian trôi qua rất nhanh. Chúng tôi đã nói chuyện được khoảng nửa giờ thì một người xuất hiện trước cửa để xem chúng tôi đã nói chuyện gì mà lâu như vậy.
Trước khi bị đưa đi, tôi nhắc lại với anh: “Hãy cố gắng đối xử tử tế và đúng mực với các học viên vì tất cả chúng tôi đều là những công dân tuân thủ pháp luật đang bị đối xử bất công, bị bắt, bị giam giữ phi pháp. Lúc nào anh không quá bận, cứ đến gặp tôi và chúng ta có thể nói chuyện thêm”.
Anh ta gật đầu.
Đề cao trong khi bị giam giữ
Chỉ sau vài giờ trong buồng giam, phản ứng trực tiếp nhất của tôi là cảm thấy rằng có rất nhiều điều mà tôi cần phải rốt ráo điều chỉnh.
Đây không phải là môi trường mà tôi có thể học Pháp, luyện công hay lập trưởng để phát chính niệm.
Tôi nhận ra rằng tôi hề không thích một môi trường như vậy nếu có lựa chọn. Tôi đã trang trọng hứa rằng tôi sẽ nghiêm túc thay đổi ngay khi được tự do.
Tôi bắt đầu triệt để, nghiêm khắc phủ nhận và thanh lý cựu thế lực ở các không gian khác và để tâm giảng chân tướng bất cứ khi nào cơ hội xuất hiện. Bất cứ khi nào có thể, tôi đều cố gắng hết sức nhẩm lại bất cứ đoạn Pháp nào mà tôi có thể nhớ được. Tôi cũng tìm cách hay phương tiện tạo cho mình một môi trường để có thể luyện công và phát chính niệm.
Trạng thái tinh thần của tôi phải là trạng thái bình hòa và tĩnh lặng. Đó là ưu tiên hàng đầu nếu tôi muốn giúp mọi người hiểu được chân tướng về Đại Pháp và thoái xuất khỏi ĐCSTQ. Tuy nhiên, trở ngại và can nhiễu lớn nhất chính là tôi phải điều chỉnh rất nhiều để loại bỏ các chấp trước của mình.
Cuộc sống, thức ăn và những thứ mà tôi tiếp xúc trong thời gian bị giam giữđều vô cùng hạn chế. Thậm chí xung quanh tôi không có một học viên nào khác. Ngày nào tôi cũng bị hành hạ vì phải chứng kiến việc buôn bán ma túy, sử dụng ma túy, đánh nhau, chửi bới, trộm cắp và những thứ tương tự.
Thể trạng tôi bị ảnh hưởng nặng nề và bị rối loạn. Sau khi trải qua tất cả những điều đó, tôi đã nhận thức đầy đủ những chấp trước mạnh mẽ của bản thân vào sự dễ chịu và thoải mái, coi thường những người không may mắn, cho rằng họ là những người bần tiện, thấp kém, cũng như ước muốn mạnh mẽ được thả và trở lại với cuộc sống mà tôi từng biết.
Đây đều là biểu hiện của cái tình mà chúng ta phải loại bỏ. Tôi đã mất hơn hai tuần để từ từ chính lại nhữngphương diện cần điều chỉnh, cả về thể chất và tinh thần. Trong thời gian đó, tôi đã trải nghiệm được sự kỳ diệu đến kinh ngạc của việc chân chính tu luyện.
Lấy việc ăn uống làm ví dụ. Ban đầu, vừa thấy bánh bột ngô là dạ dày tôi liền cuộn lên. Tôi không thể chịu được khi thấy loại bánh này, chứ chưa nói gì đến nuốt vào, cuối cùng tôi không ăn cái nào. Nhưng khi được phát bánh bao, tôi lại ăn được hơn một cái.
Lúc đầu, tôi cứ tưởng mình thông minh khi có tính kén chọn và khảnh ăn. Nhưng sau đó, tôi nhận ra rằng mọi con mắt trong tam giới đều đang quan sát tôi, dõi nhìn tôi với sự chê cười. Tôi đã ôm giữ quan niệm con người và dục vọng thật mạnh mẽ!
Bởi vậy, tôi buộc bản thân mình không được phân biệt gì và phải ăn bất cứ thứ gì được chia cho. Thật ngạc nhiên, chỉ sau hai ngày, tôi thậm chí đã không thể phân biệt được sự khác nhau giữa hai loại bánh đó!
Tiếp đó, là vấn đề về chỗ ngủ mà tôi được phân. Tôi được phân cho ngủ ở chỗ ngay dưới quạt trần. Tôi lúc nào cũng lo sức khỏe bị ảnh hưởng vì bị không khí lạnh thổi thẳng vào cả đêm và phải ngủ trên hai tấm đệm mỏng trên sàn nhà ẩm ướt.
Sau đó, tôi nhận ra rằng đó là quan niệm của con người. Tôi đang trên con đường thành thần, điều gì có thể làm tôi tổn thương được đây? Điều đó có thể khiến tôi không thoải mái, nhưng có thể là cần như vậy.
Khi tôi điều chỉnh suy nghĩ của mình, một tù nhân cùng phòng đã cho tôi một chiếc áo khoác bông đủ to để lót chỗ ngủ cũng như ga trải giường.
Tù nhân phụ trách buồng giam của chúng tôi là một thiếu gia ăn chơi, nổi tiếng trong giới chính trị thế hệ thứ hai. Anh ta sợ tôi sẽ nói với mọi người về Pháp Luân Đại Pháp và gây rắc rối cho anh ta nên đã quy định rằng tôi không được nói với ai về Đại Pháp cũng như các chủ đề liên quan.
Tôi đã phát chính niệm và tìm cơ hội để nói chuyện riêng với anh ấy.
Sau nhiều nỗ lực, môi trường của tôi đã dần dần được cải thiện và tôi đã có thể nói chuyện với nhiều người, mặc dù chỉ có ba người đồng ý thoái xuất khỏi ĐCSTQ. Tuy nhiên, một vài người trong số họ muốn tìm hiểu thêm về Pháp Luân Công sau khi được thả.
Khoảng nửa tháng sau, tôi đã học cách hướng nội. Bất cứ khi nào gặp điều gì bất lợi, tôi sẽ nghiêm túc hướng nội để cố gắng tìm ra nguyên nhân gốc rễ của vấn đề. Dần dần, tôi đã có thể buông bỏ được nhiều chấp trước và quan niệm con người.
Mỗi khi minh bạch được một chút, tôi có thể cảm nhận được các chấp trước của mình tan biến và tâm tính của tôi được đề cao. Đó là một cảm giác mà trước đó tôi chưa từng trải qua.
Trong môi trường ở trại tạm giam, tôi thực sự rất biết ơn sự chăm sóc và từ bi vô hạn của Sư phụ.
Suy ngẫm về tu luyện của bản thân
Khi các học viên Đại Pháp ra khỏi trại giam thì cần phải đối chiếu, tổng kết và phân tích các sự việc xảy ra để khảo nghiệm tâm tính của chúng ta. Quá trình này rất quan trọng để có thể nhận thức sâu sắc hơn về Pháp và những thệ nguyện tiền sử để trợ Sư chính Pháp của chúng ta.
Tôi cũng thấy mừng vì bản thân đã buông bỏ được nhiều dục vọng và quan niệm của con người. Tuy nhiên, chấp trước vào tình của người thường vẫn khiến tôi chật vật một thời gian. Chấp trước vào tình cảm mẹ con, vợ chồng rất khó buông bỏ. Chấp trước vào sự thoải mái, những món ăn ưa thích và mọi loại truy cầu đều là cái tình của con người.
Càng ngày tôi càng nhận thức được rằng tình là gốc rễ của mọi thống khổ của con người. Dần dần, tôi thấy minh bạch về một số vấn đề và nhận ra rằng tình chỉ tồn tại trong tam giới. Đó là cách cho con người hưởng phúc phận. Đó cũng là một phương tiện mà các sinh mệnh cao tầng hơn dùng để tiêu giảm nghiệp lực cho con người.
Cảm xúc của con người
Khi người ta có cảm giác vui vẻ, dễ chịu là họ đang hưởng phúc báo đổi từ đức của chính mình. Khi đau buồn là người ta đang phải trả nợ và tiêu giảm nghiệp lực của bản thân.
Từ khi sinh ra, chúng ta không ngừng tích lũy cảm xúc của con người. Tích lũy càng nhiều thì cuộc sống của chúng ta càng khó khăn hơn.
Chẳng hạn, càng hưởng thụ sự thoải mái thì ta sẽ càng truy cầu thoải mái và càng cảm thấy vô nghĩa và không thỏa mãn. Càng đắm chìm trong tình cảm gia đình, bạn bè, kể cả tình cảm với các đồng tu thì ta càng chấp trước vào vui, buồn, đau đớn, thống khổ, lo lắng và sợ hãi.
Các học viên Đại Pháp có thể chính lại bản thân mình khá dễ dàng nếu chúng ta có thể nhận thức rõ ràng về những gì đang xảy ra và chúng ta đã sai lầm ở đâu. Nếu làm được như vậy, cựu thế lực sẽ không có cớ gì để can nhiễu chúng ta được nữa. cựu thế lực không thể động đến tâm của người tu luyện chân chính. Khi chính lại bản thân mình, chúng ta có thể vượt qua được bất cứ khổ nạn nào.
Tôi vẫn nhớ rất rõ trạng thái tuyệt nhiên bình thản khi bất ngờ nghe tin được thả và ra khỏi trại tạm giam. Tôi hoàn toàn không có cảm giác phấn khích, hào hứng nào cả. Tôi không có cảm xúc nào bởi vì cuối cùng tôi đã buông bỏ được chấp trước truy cầu của mình.
Thời gian đầu ở trại tạm giam, ngày nào tôi cũng nghĩ miên man về hy vọng được thả. Nhưng tôi đã không thể nhận ra được rằng đó là một truy cầu mạnh mẽ, bởi vậy tôi cứ tự nhủ rằng: “Tôi không muốn truy cầu như vậy! Vì tôi ở đây, tôi sẽ không truy cầu điều gì khác ngoài việc tận dụng từng cơ hội để giảng chân tướng và cứu càng nhiều người càng tốt.”
Chúng ta phải chính lại từng suy nghĩ và hành vi của bản thân cho phù hợp với Pháp, bao gồm tất cả các hình thức bức hại do cựu thế lực áp đặt và những can nhiễu như trạng thái nghiệp bệnh, bất hòa trong gia đình, áp lực xã hội và các vấn đề khác.
Một vấn đề cần phải đặc biệt chú ý là chúng ta dễ rơi vào trạng thái buông lơi và nghỉ ngơi sau khi vượt qua được các hình thức bức hại và can nhiễu.
Chúng ta phải nhận thức đầy đủ rằng chứng nào cựu thế lực chưa bị tiêu hủy triệt để thì chúng sẽ vẫn tiếp tục tấn công làm suy yếu ý chí và hành động của chúng ta.
Khi chúng ta nhận thấy mình liên tục trải qua những hình thức bức hại và can nhiễu, chúng ta nên xem xét bản thân đã làm gì để dẫn đến những khổ nạn đó và nhanh chóng, nghiêm túc chính lại bản thân theo Pháp.
Chúng ta phải minh bạch rằng, khi cựu thế lực chằm chằm dõi theo chúng ta, nếu ôm giữ bất kỳ quan niệm hoặc chấp trước nào, chúng ta sẽ đặt mình vào trạng thái nguy hiểm.
Chính lại bản thân và làm thuần tịnh từng suy nghĩ và quan niệm của bản thân thì chúng ta sẽ nhận được sự trợ giúp cần thiết từ Sư phụ và các chính Thần. Đó là cách tốt nhất để phủ định cũng như loại bỏ cựu thế lực và tất cả các nhân tố của cựu thế lực.
Nếu chúng ta vẫn lo lắng rằng chúng ta không đủ mạnh để chịu đựng được áp lực nặng nề của cựu thế lực, thì chúng ta hãy an tâm rằng cho dù cuộc bức hại này có tàn nhẫn và khốc liệt đến đâu, cho dù nó vượt quá sức mạnh và khả năng chịu đựng của con người như thế nào, Sư phụ cũng sẽ trông chừng nó và chúng ta sẽ không phải chịu tổn hại thực sự nào, miễn là chúng ta thực sự tín Sư tín Pháp và hoàn toàn phủ định cựu thế lực.
Cảm tạ Sư phụ! Cảm ơn các đồng tu!
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2017/6/17/349458.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2017/7/14/164643.html
Đăng ngày 22-8-2017; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản