Bài viết của một đệ tử Pháp Luân Đại Pháp ở Trung Quốc Đại lục

[MINH HUỆ 7-11-2016] Cha mẹ và chị gái tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp cách đây nhiều năm, do vâỵ từ lâu, tôi đã được nghe nhiều về Pháp Luân Đại Pháp và biết Đại Pháp là tốt.

Mẹ tôi mong muốn tôi cũng sẽ tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Bà mua cho tôi một cuốn Chuyển Pháp Luân, băng ghi âm và đĩa CD các bài giảng của Sư phụ, nhưng tôi đã quá mê mờ trong người thường và làm nhiều điều không tốt.

Khi chị gái tôi một lần nữa khuyến khích tôi tu luyện, chị nói: “Nếu em không bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp ngay bây giờ thì sẽ quá muộn.”

Những lời của chị đã thức tỉnh tôi. Đột nhiên tôi cảm nhận được nỗi sợ hãi, tuyệt vọng và hối hận bao trùm quanh mình. Tôi sẽ không bao giờ quên cảm giác đau khổ lúc đó.

Tôi đã bước vào tu luyện Đại Pháp như vậy.

Trải nghiệm niềm vui trong tu luyện

Vào cuối năm 2007, tôi bắt đầu tham gia nhóm học Pháp. Các đồng tu rất tốt với tôi. Thời gian đầu, tôi không biết là đệ tử Đại Pháp cần làm những gì, do vậy tôi chỉ làm theo họ. Tôi biết rằng, Pháp thân của Sư phụ sẽ bảo hộ tôi miễn là tôi tu luyện chân chính.

Các đồng tu nói rằng chúng ta phải làm ba việc theo yêu cầu của Sư phụ, do đó tôi cùng họ đi phát tài liệu và nói với mọi người chân tướng về Pháp Luân Đại Pháp.

Họ cũng nhắc tôi học Pháp thật nhiều để giữ được sự an toàn trong khi chứng thực Pháp trong các hoàn cảnh nguy hiểm. Tôi luôn mang theo cuốn Chuyển Pháp Luân và các kinh văn của Sư phụ để tôi có thể học Pháp bất cứ khi nào có thời gian, đặc biệt là kinh văn của Sư phụ, đọc không hiểu tôi vẫn ép mình phải đọc.

Bận rộn như thế một thời gian, đến một ngày tôi đột nhiên phát hiện bản thân mình đã thay đổi. Thân thể tôi trở lên nhẹ nhõm một cách khó hiểu và tràn ngập niềm vui. Cảm giác này không lời nào có thể diễn tả được.

Tôi không còn quan tâm đến sự thăng tiến, sự được mất, nỗi nhớ gia đình hay lo lắng về tương lai của các con. Tôi không sợ cất giữ sách Đại Pháp trong nhà tôi. Và nếu ai đó biết tôi là một học viên Pháp Luân Đại Pháp thì cũng chẳng sao.

Đại Pháp đã cải biến tôi mà tôi không hay biết. Tôi nghĩ đây chính là một tầng ý nghĩa của câu “Pháp luyện người” mà Sư phụ giảng. Tôi cảm thấy mình thực sự may mắn khi trở thành một học viên Pháp Luân Đại Pháp.

Mùa hè năm 2008, một học viên từ thành phố khác đến ở nhà tôi một thời gian. Tôi đã chấn động khi gặp cô ấy. Cách đây 20 năm, cô đã xuất hiện trong giấc mơ của tôi. Sau giấc mơ đó, tôi để ý những người xung quanh tôi, để tìm kiếm khuôn mặt mà tôi gặp trong giấc mơ.

Giờ đây cô lại xuất hiện trước mặt tôi. Tôi tin rằng Sư phụ đang giúp tôi.

Hàng ngày chúng tôi luyện công, học Chuyển Pháp Luân và đọc kinh văn cùng nhau. Cô đề nghị tôi đọc thuộc Chuyển Pháp Luân và phát chính niệm một tiếng một lần như cô ấy vẫn làm.

Cô hiếm khi nói chuyện phiếm người thường. Cô rất tốt nhưng nghiêm túc. Khi tôi lười biếng không muốn luyện công, tôi vẫn phải luyện cùng cô. Khi tôi đi làm, cô đi ra ngoài phát tài liệu giảng chân tướng và nói với mọi người chân tướng về Pháp Luân Đại Pháp. Khi tôi đi làm về, cô đã chuẩn bị sẵn đồ ăn tối cho tôi.

Trong suốt thời gian đó, ngoài công việc thì tôi dành hết thời gian cho tu luyện. Từng giây từng phút tôi đắm chìm trong niềm vui sướng. Tôi cảm thấy cơ thể nhẹ nhàng khi đi lên cầu thang để phát tài liệu. Cho dù gặp bất cứ ai ngoài hành lang đều thản nhiên mỉm cười. Một lần tôi giúp một cụ già mang giỏ hàng lên lầu.

Có đoạn thời gian tôi sợ luyện bài công pháp số năm – tĩnh công. Tôi phàn nàn với cô rằng tôi thực sự đau không chịu nổi khi ngồi song bàn. Cô nói: “Đau như vậy có chết được không? Chị hãy vượt qua nó.”

Nghe cô ấy nói tôi cũng khó chịu, nhưng cô ấy đã nói đúng. Nếu người khác làm được thì tôi cũng làm được. Tôi liền thử xem mình có thể chịu đựng được bao lâu. Sau đó tôi cũng học Pháp trong tư thế ngồi song bàn.

Lúc đầu là các cơn đau kéo đến, tiếp theo tôi cảm thấy nhức nhối và sưng lên. Tôi cứ ngồi như vậy đọc nhẩm Pháp cho đến khi không còn cảm giác về đôi chân của mình nữa.

Tôi đã nhanh chóng chế ngự được nỗi sợ hãi ngồi song bàn. Đúng là khổ tận cam lai. Tôi cũng không còn nghĩ xem nó có “đau” hay không và có thể luyện cả năm bài công pháp một cách dễ dàng, sau đó phát chính niệm. Nếu còn thời gian tôi sẽ tiếp tục học Pháp. Cảm giác vô cùng thù thắng và tuyệt vời.

Sau trải nghiệm đó, tôi ngộ ra một thực tế rằng chúng ta nên chủ động tu luyện. Theo thể ngộ của tôi về phát chính niệm, áp lực của cựu thế lực không phải là động lực cho chúng ta tu luyện. Thay vào đó, chúng ta nên chủ động để giải thể tà ác. Nếu chúng ta có thể làm như vậy thì tà ác sẽ không thể bức hại chúng ta và chắc chắn con đường tu luyện của chúng ta sẽ thông suốt.

Sau khi người học viên đó rời đi, tôi có thể tự luyện công, học Pháp, niệm Pháp và phát chính niệm một mình. Tôi làm những điều này như những điều cơ bản của tu luyện.

Sự chăm sóc và từ bi vô lượng của Sư phụ

Sư phụ an bài mọi thứ trên con đường tu luyện của tôi. Dưới đây là những trải nghiệm của tôi trong những năm tu luyện. Một học viên nói đùa với tôi rằng: “Sư phụ thật là ưu ái bạn và Ngài cho bạn bất cứ thứ gì bạn muốn.”

Tôi thì lại nghĩ rằng có thể do tôi gánh vác trách nhiệm lớn hơn ở một số hạng mục. Nếu tôi không làm tốt, tôi sẽ phụ sự kỳ vọng của Sư phụ. Sứ mệnh của một học viên Đại Pháp là giảng chân tướng và cứu người.

Là một nhân viên văn phòng, thật khó sắp xếp được thời gian cố định để đi ra ngoài giảng chân tướng cùng với các đồng tu. Vì vậy ban đầu tôi đảm nhiệm lấy tài liệu Đại Pháp từ một học viên ở thành phố khác, nhưng đôi khi tôi không có đủ tài liệu để dùng.

Người học viên lúc trước ở nhà tôi đã gợi ý tôi tự làm tài liệu. Cô thiết lập tất cả các thiết bị và hướng dẫn tôi cách vận hành chúng.

Tôi tự phân phối hầu hết các tài liệu mà tôi sản xuất và tự mua nguyên vật liệu. Tôi chỉ tải xuống các tài liệu từ trang Minh Huệ. Hiện điểm sản xuất tài liệu của tôi vẫn đang hoạt động.

Chị gái nhắc tôi không được phát triển tâm chấp trước khoe khoang và tự mãn khi chị thấy tôi quá hài lòng về những gì mình đang làm. Tôi nghe theo lời khuyên của chị và không nói với ai về điểm sản xuất tài liệu tại nhà tôi. Bất cứ khi nào đồng tu trong nhóm học Pháp cần tài liệu, tôi cung cấp cho họ mà không nói ai đã làm. Đầu tiên tôi phát tài liệu trong nội thành, và sau đó đi bộ dọc theo các con phố để nói với mọi người chân tướng về Pháp Luân Đại Pháp.

Mặc dù người học viên đến ở với tôi đã trở về nhà, nhưng cô ấy vẫn phát chính niệm cho công việc sản xuất tài liệu của tôi. Cô đã nói cho tôi biết khi chúng tôi gặp lại nhau sau đó. Tôi nghĩ chúng tôi có mối duyên tiền định. Trong những năm đó, cô đến và giúp tôi bất cứ khi nào tôi cần cô ấy. Tôi biết là Sư phụ đang giúp tôi.

Một lần tôi gặp một phụ nữ lớn tuổi hơn và nói với chị về Đại Pháp. Chị nghĩ các nguyên lý của Pháp Luân Công là có đạo lý nhưng có chút không tin và hỏi tôi tại sao có một học viên đã nhảy lầu tự tử.

Tôi đi hỏi một học viên lâu năm về vụ việc trên và biết được rằng người học viên đó đã bị ném ra khỏi toà nhà. Thật là kinh khủng! Tôi nhất định phải giúp mọi người minh bạch chân tướng về việc này.

Hôm đó, cô bạn đồng tu của tôi lại đến và gặp tôi trên đường đi mua nguyên liệu. Cô đề nghị tôi làm một cuốn sách nhỏ về sự việc này. Cô tải tất cả các thông tin về người học viên đã bị tra tấn dã man đến chết đó. Cô cũng dạy tôi làm thế nào để viết bài gửi cho trang Minh Huệ, làm thế nào để viết các bài báo phơi bày những việc làm xấu xa trong khu vực địa phương của tôi.

Chúng tôi đã dành nhiều ngày để phát khắp thành phố thông tin về học viên bị bức hại đến chết này, trong khi các học viên bên ngoài phối hợp với nhau theo từng cặp thì những học viên khác phát chính niệm ở nhà. Sau đó, tin đồn về cái chết giảm dần. Tên của những cảnh sát tham gia vào vụ việc này cũng được công bố và sau đó những người này đã tránh mặt các học viên Pháp Luân Công.

Thành phố của tôi không lớn. Tôi nghĩ giảng chân tướng trong thành phố của tôi thì không đủ. Sau đó tôi bắt đầu mở rộng sang các làng lân cận.

Trong chuyến đi đầu tiên của tôi đến một ngôi làng gần đó, tôi ngập ngừng không mở miệng được vì sợ nhiều người dân sẽ cùng đi ra ngoài lắng nghe tôi do ngôi làng khá nhỏ và mọi người đều biết nhau.

Khi tôi đang đi quanh làng, tôi thấy một đám đông xung quanh đang lắng nghe một cán bộ. Tôi đi ngang qua và đang còn do dự. Đúng lúc đó, người cán bộ kia thấy tôi và hỏi tôi kiếm ai. Tôi cười và đưa cho ông cuốn Cửu Bình. Tôi nói: “Đây là cuốn sách dành cho anh và nó rất quý giá.”

Ông nhận và hứa sẽ đọc nó. Ông cũng nói với đám đông rằng ông có đọc các tài liệu về Pháp Luân Công và tin rằng tất cả là sự thật.

Tôi lấy tất cả các tài liệu trong túi ra để họ có thể chọn thứ mà họ muốn đọc. Tôi nhắc họ trân quý những tài liệu này. Tôi cũng nói với họ chân tướng về Pháp Luân Công. Tất cả điều này có được là nhờ Sư phụ.

Sau đó tôi gặp một học viên lâu năm, thiện lương, chất phác và thẳng thắn. Cô thường đi ra ngoài nói với mọi người chân tướng Pháp Luân Công. Khi tôi hỏi cô có muốn cùng tôi lái xe máy tới các thị trấn và các ngôi làng xa thành phố để giảng chân tướng hay không, cô đã đồng ý mà không cần suy nghĩ.

Tôi bỏ qua những gì các học viên khác nói về cô, vì tôi chỉ nhìn vào tâm muốn cứu người của cô ấy. Cô thường nói: “Tôi luôn nghe theo Sư phụ, sẽ không gặp vấn đề gì.”

Chúng tôi tôn trọng và khoan dung lẫn nhau. Cũng có lúc chúng tôi phát sinh tranh luận. Đôi khi tôi bị tổn thương nhưng tôi nghĩ có thể làm cô ấy tổn thương nhiều hơn, tôi dừng tranh cãi với cô.

Từ Pháp của Sư phụ giảng, tôi ngộ ra rằng chúng ta không thể thấy được phần đã tu luyện xong của đồng tu vì nó đã được tách khai ra rồi. Khi chúng ta nhìn thấy phần không tốt của đồng tu, nó cũng là sự nhắc nhở cho chính chúng ta tu luyện bản thân mình. Vì vậy chúng ta nên trân quý mối duyên tiền định này và cơ hội được ở bên nhau.

Chúng tôi thường nhẩm Pháp cùng nhau trên đường trở về nhà. Chúng tôi khích lệ lẫn nhau và chia sẻ thể ngộ về Pháp. Chúng tôi dành tất cả các ngày cuối tuần, ngày lễ và thậm chí là ngày Tết để giảng chân tướng.

Có một người bị lừa dối bởi những tuyền truyền của Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) đã báo cáo chúng tôi cho cảnh sát hai lần. Chúng tôi bị bắt và đưa tới đồn cảnh sát. Chúng tôi phát chính niệm và nói với cảnh sát chân tướng về Pháp Luân Đại Pháp với tâm từ bi. Chúng tôi đã được thả trong một vài giờ sau đó.

Trong mọi thời khắc, Sư phụ luôn an bài và che chở cho chúng tôi.

Một lần, vào ngày 25 tháng 4, kỷ niệm ngày các học viên Pháp Luân Công thỉnh nguyện ôn hoà lên chính quyền trung ương, hơn 20 cảnh sát và ba xe cảnh sát đã bao vây kiểm tra chúng tôi, tôi đã giảng chân tướng cho họ. Chúng tôi tâm bất động và tin tưởng vững chắc: “Sư phụ sẽ che chở cho chúng con. Họ không được bức hại chúng con.” Cuối cùng chúng tôi đã ở miệng hổ mà thoát hiểm.

Buông bỏ tâm chấp trước vào tình

Có một học viên bị bắt khi đang nói sự thật về Pháp Luân Công và bị đưa đến nhà tù.

Khi tôi nghe tin về điều này, tôi đã tự trách bản thân mình đã không thường xuyên nhắc nhở cô về vấn đề an toàn. Khi các đồng tu và tôi thử nhiều cách để giải cứu cô nhưng đều thất bại, tôi lại phàn nàn đồng tu và thậm chí mang theo tâm bất thiện trong khi biên soạn tài liệu vạch trần tà ác.

Một lần tôi đến nhà tù thăm cô, nhưng không được cho gặp. Khi tôi nghe cô đã bị tra tấn nặng nề, tôi mất chính niệm hoàn toàn và khóc giống như một người thường. Mãi đến khi đó tôi mới nhận ra là tôi đã chấp trước vào cô ấy như thế nào.

Tôi bình tĩnh lại và hướng nội. Trong toàn bộ sự tình, tôi là đang dùng nhân tâm để đối đãi. Tôi đã không tu luyện bản thân mình. Ngược lại, tôi đã gia tăng vật chất xấu lên đồng tu của mình.

Tôi phát chính niệm trong một thời gian dài và hoàn toàn phủ nhận sự bức hại của cựu thế lực. Đồng thời tôi loại bỏ tâm tật đố, tâm oán hận, tâm phàn nàn và tâm tranh đấu. Tôi nghĩ rằng nếu một học viên khác không phải cô ấy gặp phải khổ nạn này thì có lẽ tôi sẽ bình tĩnh hơn. Tôi biết rằng tôi nên loại bỏ tâm chấp trước vào tình đối với cô ấy. Nó thật là ích kỷ, là một sơ hở để cựu thế lực dùi vào.

Sau khi cô ấy được thả, tôi đi đến nhà cô để cùng học Pháp và phát chính niệm. Chúng tôi chia sẻ về kinh nghiệm tu luyện. Tôi đã nói chuyện với cô một cách bình tĩnh.

Khi nghe tin cô ấy qua đời, tôi đã sốc và cảm thấy đầy nuối tiếc. Ngay lập tức tôi nhận ra cảm xúc của mình và hướng nội để tìm tâm chấp trước.

Tôi thấy rằng tôi nuối tiếc cho bản thân tôi nhiều hơn: tôi đã không giúp cô trong khi cô còn sống; Tôi đã không giúp cô tìm ra nguyên nhân gốc rễ tạo ra khổ nạn của cô. Mọi việc tôi chỉ nghĩ cho mình.

Đó là tư tâm được ẩn giấu rất sâu. Chỉ có Đại Pháp mới có thể tẩy tịnh giúp tôi. Tại thời điểm này, tôi đạt được trạng thái tốt nhất khi ngồi tĩnh công giống như Sư phụ giảng trong Pháp về bài công pháp số năm.

Trong nhiều năm qua, có một nơi tôi không dám đụng tới trên con đường tu luyện của mình – càng không muốn nghĩ làm thế nào để giải quyết nó. Về sau, nơi này biến thành vòng xoáy và tôi đã vật lộn với nó trong đau khổ. Nếu tôi chỉ hơi buông lơi một chút tôi cũng sẽ bị nhấn chìm. Đó là chấp trước vào tình với chồng tôi.

Chồng tôi và tôi là bạn cùng lớp trong 3 năm học phổ thông. Chúng tôi kết hôn sau khi cả hai đã tốt nghiệp Đại học. Tôi đã chăm sóc tốt cho anh, nhưng tôi rất bướng bỉnh. Anh luôn cố gắng để làm hài lòng tôi, dù điều đó có khó khăn như thế nào.

Bề ngoài, tôi không có chướng ngại trên con đường tu luyện trong gia đình của mình. Anh làm bất cứ điều gì anh có thể để giúp tôi và các đồng tu. Khi cảnh sát theo dõi chúng tôi, anh lái xe đi tìm tôi ở khắp nơi mà không hề sợ hãi. Tất cả những người biết anh đều khen ngợi anh.

Tôi đã ỷ lại vào anh rất nhiều và được hưởng lòng khoan dung từ anh. Tôi hiểu rằng, là một học viên, tôi phải loại bỏ đi những chấp trước này. Nhưng tôi đã miễn cưỡng buông bỏ chúng vì tôi buồn nếu mất chúng. Những gì tôi có thể làm là cố gắng hết sức để tránh xung đột với anh.

Sau đó, tình cảm này chuyển sang hướng cực đoan. Chúng tôi có ý kiến khác nhau khi lựa chọn trường cho con. Tôi oán trách và coi thường anh. Thêm nữa, tôi nghĩ cách để lợi dụng lòng tốt của anh.

Đôi khi tôi cảm thấy bối rối và không chắc những suy nghĩ của tôi đến từ đâu. Tôi mất bình tĩnh hết lần này tới lần khác và luôn tức giận anh. Sau mỗi lần đó tôi lại hối hận. Theo thời gian nó đã trở thành một vòng tuần hoàn ác tính.

Một ngày khi tôi đang đóng tuần báo có nội dung giảng chân tướng, một giọng nói vang lên trong đầu tôi: “Chồng bạn đang làm một điều gì đó có lỗi.”

Tôi đã rất tỉnh táo nhưng vẫn tức giận: “Đừng nói với tôi điều này. Bất cứ ai làm điều ác sẽ phải tự trả giá. Thiện ác hữu báo là thiên lý.”

Khi chuẩn bị gọi cho anh, tôi lập tức ý thức được tôi không thể mắc lừa. Lời nói của tôi bất thiện, tôi liền bắt đầu phát chính niệm để loại bỏ sự can nhiễu. Đồng thời tôi cũng nhận ra vấn đề của mình là tôi đã tu luyện quá hời hợt bên ngoài.

Một đêm mùa hè vô cùng nóng bức. Tôi ở trong phòng mở điều hoà làm tài liệu. Khi tôi đi sang phòng anh để lấy đồ thì thấy anh đang ngủ trong trạng thái người nhễ nhại mồ hôi. Anh đã không bật điều hoà, chỉ dùng một chiếc quạt nhỏ. Tôi giúp anh bật điều hoà nhưng anh nói không cần, không muốn lãng phí điện. Trong tâm tôi trách cứ anh không hiểu cho lòng tốt của tôi, mặc kệ anh ấy.

Tôi quay trở lại phòng của mình và cảm thấy mát mẻ, thoải mái. Ngay lúc đó tôi lại nghe một giọng nói vang lên trong tâm trí tôi: “Kệ anh ta. Để cho anh ta nóng, để cho anh ta nóng.”

Suy nghĩ đó khiến tôi rất hạnh phúc, điều này làm tôi thực sự ngạc nhiên. Tôi không có ác độc như vậy. Tôi thay đổi suy nghĩ và nhận ra suy nghĩ đó không phải của tôi. Tôi nói: “Ta sẽ không nghe theo ngươi.” Tôi quay trở lại và bật điều hoà cho anh.

Đêm đó, tôi suy nghĩ rất nhiều. Tôi không nên né tránh các quan và khổ nạn trên con đường tu luyện của mình. Tâm chấp trước của tôi đối với anh đã làm ảnh hưởng lên những việc làm chân chính của tôi. Đây chẳng phải là làm ảnh hưởng đến những gì tôi đã cố gắng để chứng thực Pháp từ trước tới giờ hay sao.

Ngày hôm sau, tôi nói với chồng: “Là một học viên, nếu em sai và làm không tốt, em phải sửa chữa và thay đổi. Xin anh hãy tin và giám sát em!”

Lúc đầu, anh ngạc nhiên, sau đó anh đã cười và nói với tôi: “Có một con quỷ trong trái tim em. Anh không thích thấy nó xuất hiện mỗi em giận giữ.”

Tôi biết anh đã tha thứ cho tôi khi anh nói điều đó.

Tôi phát chính niệm để làm sạch trường không gian của mình. Tôi học Pháp nhiều hơn. Tôi chú ý đến nhất tư nhất niệm của mình bất cứ khi nào tôi tiếp xúc với chồng mình. Đôi khi tôi viết chúng ra giấy vào cuối ngày.

Nhưng theo thời gian tôi không thể giữ bình tĩnh. Bất cứ khi nào xảy ra, anh lại nhắc tôi: “Con quỷ lại đang đến!” Tôi lập tức kiềm chế bản thân mình.

Giờ đây chúng tôi giữ được mối quan hệ rất tốt. Anh cũng bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Thỉnh thoảng chúng tôi học Pháp và luyện công cùng nhau.

Con xin cảm tạ Sư phụ từ bi!

Cảm ơn tất cả các đồng tu đã gúp tôi và đi cùng tôi trên con đường tu luyện trong thời kỳ Chính Pháp này.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2016/11/7/明慧法会-在大法洪恩中成长-337158.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2016/11/17/159973.html
Đăng ngày 3-1-2017; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share