Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp ở tỉnh Cát Lâm, Trung Quốc

[MINH HUỆ 28-7-2016] Tôi là một người hướng nội, có xu hướng dễ phục tùng, do đó tôi luôn tin rằng mình đã tu luyện khá tốt, đặc biệt là đối với Nhẫn. Mặc dù, có nhiều lúc tôi vẫn không đo lường bản thân theo tiêu chuẩn của Pháp, gây ra can nhiễu và tổn thất cho tu luyện của bản thân.

Tôi muốn chia sẻ kinh nghiệm của mình trong việc đối mặt với nghiệp bệnh nặng và những bài học tôi rút ra từ đó, để tôi có thể suy ngẫm về những thiếu sót của bản thân và vì tôi hi vọng các học viên khác sẽ không mắc phải sai lầm tương tự.

Một kế hoạch “thông minh”

Sau dịp Tết Nguyên đán năm 2015, tôi đột nhiên bắt đầu sụt cân. Tôi trở nên yếu ớt và bơ phờ.

Sáu tháng sau, tôi xuất hiện các triệu chứng của bệnh khó tiêu. Tôi không thể ăn nhiều, bị đau dạ dày và thường xuyên có cảm giác mình sắp bị ốm.

Đến tháng 11, tình trạng càng trở nên tồi tệ hơn. Tôi thường xuyên đi ngoài nhưng rất khó khăn.

Chồng của tôi và những thành viên khác trong gia đình quyết định đưa tôi tới bệnh viện. Tôi thậm chí còn không nghĩ tới việc phản đối, vì tôi không nhận thức đầy đủ về Pháp. Thay vì phản đối mọi người bằng cách từ chối điều trị y tế, tôi lại nghĩ ra điều mà tôi xem là một kế hoạch hành động “thông minh” và đúng đắn.

Ngay cả khi được chẩn đoán bị ung thư, tôi đã nghĩ, điều đó cũng có ý nghĩa gì đâu? Khi việc điều trị của bác sỹ không có hiệu quả, tôi sẽ chỉ cho họ thấy những gì Pháp Luân Đại Pháp có thể làm được.

Tôi tin rằng điều đó có thể chứng thực Pháp cho mọi người xung quanh. Tôi không nhận ra rằng tôi đang đi trên con đường do cựu thế lực an bài và làm điều ngu xuẩn nhất. Tôi đã đi một đoạn đường vòng dài trên con đường tu luyện của mình. Tôi chắc chắn sẽ nằm liệt giường và không thể làm tốt ba việc, đó không phải là điều mà Sư phụ muốn cho các đệ tử của Ngài.

Nhiều bệnh tật dẫn đến việc một bên dạ dày của tôi bị cắt bỏ, tuyến tụy trừ đoạn cuối và lá lách của tôi cũng bị lấy bỏ đi. Đáy bụng của tôi cũng có hai khối u ung thư ở giai đoạn cuối.

Các bác sỹ ở bệnh viện Bắc Kinh nói với gia đình tôi rằng họ không nghĩ tôi sẽ sống được đến năm 2016. Họ không nói với tôi điều này và tôi cũng không bao giờ hỏi.

Tôi đã trải qua bốn lần hóa trị liệu và hai lần sinh học trị liệu. Sau đó, các bác sĩ nói rằng tôi quá yếu không thể tiếp tục điều trị. Tuy nhiên, họ tiêm thuốc pethidine (thuốc giảm đau) cho tôi trong thêm năm ngày để giảm cơn đau ở phần bụng và lưng dưới.

Chồng tôi bảo với gia đình và họ hàng của chúng tôi rằng cần chuẩn bị hậu sự cho tôi.

Tôi tình cờ phát hiện ra điều này khi đọc được những tin nhắn trong máy điện thoại di động của chồng tôi. Việc đó xảy ra vào khoảng cuối tháng 5 năm 2016.

Biến kế hoạch thành hành động

Tôi quyết định rằng đã đến lúc phải biến kế hoạch của mình thành hành động. Ngày hôm sau, tôi muốn rời khỏi bệnh viện để học Pháp và luyện công ở nhà một học viên.

Gia đình tôi phản đối Đại Pháp vì trước đó tôi đã bị bức hại nhiều lần và sẽ không lắng nghe khi tôi cố gắng giảng chân tướng về Đại Pháp cho họ. Nhưng khi tôi nói với họ rằng tôi muốn ở cùng một học viên một lúc, họ không phản đối, họ nghĩ rằng đó là đang đáp ứng tâm nguyện cuối cùng của tôi.

Thông qua học Pháp, chia sẻ kinh nghiệm với các học viên và xin Sư phụ giúp đỡ, cuối cùng tôi đã học được cách hướng nội thực sự và từ từ phát hiện ra các vấn đề của mình.

Tìm ra những chấp trước

Tôi sống trong một đại gia đình và chúng tôi luôn hòa thuận. Chúng tôi quan tâm đến nhau và thực sự chăm sóc cho nhau. Việc thường xuyên [ở trong] tình yêu thương và sự quan tâm chăm sóc của gia đình đã dẫn đến việc tôi có chấp trước mạnh mẽ vào họ.

Chấp trước này rất nghiêm trọng đối với một học viên, nhưng trong một thời gian dài, tôi xem nó rất nhẹ đến nỗi nó đã trở thành nguyên nhân gốc rễ của những vấn đề sức khỏe của tôi.

Ví dụ, em trai của tôi vi phạm pháp luật, dẫn đến việc nợ một số tiền lớn. Tôi đã vay ngân hàng 100.000 nhân dân tệ để giúp em tôi trả nợ. Kết quả là để thu xếp tài chính tôi đã phải trả chi phí tối thiểu hàng tháng bằng hai thẻ tín dụng.

Khi tôi cần cấy ghép nha khoa, một người thân của tôi thông qua các mối quan hệ của anh ấy đã sắp xếp để tôi được tham gia vào một chương trình chăm sóc sức khỏe, do đó tôi chỉ phải trả số tiền tối thiểu mà lại nhận được dịch vụ điều trị tốt nhất. Nhưng một thời gian sau khi tôi phát hiện ra việc đó, những mô cấy ấy không được bảo hiểm y tế chi trả.

Từ góc độ của người thường, dường như tôi đã được lợi nhiều. Nhưng là một học viên, tôi đã làm một việc vô cùng xấu hổ. Sau đó tôi được biết rằng chi phí cho việc cấy ghép nha khoa của tôi được tính vào chi phí dành cho điều trị khối u, do đó tôi không phải trả bất kỳ một khoản phí nào.

Điều trị nha khoa bắt đầu từ năm 2014, nhưng mãi cho tới năm 2015 khi thân thể tôi xuất hiện lỗ chỗ những triệu chứng nghiệp bệnh, tôi mới nhận ra rằng tu luyện của mình có điều gì đó không ổn.

Tôi nhận ra rằng mình đã làm sai, tôi có tâm chấp trước mạnh mẽ vào lợi và muốn ăn chẹt để đạt được lợi ích cá nhân. Điều này tuyệt đối không phải là cách hành xử của một học viên.

Lúc tôi nhận ra những sai lầm của mình, việc cấy mô nha khoa vẫn chưa xong, do đó tôi đã quyết định không tiếp tục nữa.

Việc cấy ghép đã tiêu tốn hơn 90.000 nhân dân tệ. Tôi phải trả chưa đến 20.000 nhân dân tệ, phần còn lại do bảo hiểm “chi trả.”

Tôi cũng nhận ra rằng tôi đã không tôn kính Sư phụ, vì cách hành xử của tôi không phải là cách hành xử của một người chân tu.

Đó là những chấp trước và vấn đề mà tôi đã phát hiện ra sau khi hướng nội và cẩn thận xem xét bản thân. Tôi chắc chắn rằng còn nhiều chấp trước mà tôi vẫn chưa tìm ra, nhưng tôi sẽ tiếp tục chính lại bản thân mình theo Pháp.

Mặc dù hai khối u ở khung xương chậu của tôi vẫn khiến tôi đau lưng và đau dạ dày, nhưng thực tế rằng tôi vẫn đang còn sống là bằng chứng đầy đủ về huyền năng kỳ diệu và ơn cứu độ của Đại Pháp, điều mà mọi thành viên trong gia đình tôi đều đã chứng kiến.

Chứng thực Pháp

Ngày sau khi tôi chuyển tới nhà một học viên và bắt đầu tu luyện nghiêm túc, em gái tôi nhìn thấy và cảm thấy rằng các khối u phồng lên trong dạ dày của tôi đã nhỏ lại.

Khi em gái nói chuyện đó với mọi người trong gia đình, họ không thể tin rằng Đại Pháp lại thần kỳ như vậy.

Chồng tôi vô cùng kinh ngạc khi chứng kiến tôi đã tiến bộ nhiều như thế nào sau hai ngày. Trước đó ông thấy tôi thậm chí không thể ngồi dậy trên giường hay nói chuyện được. Giờ đây ông ấy thấy tôi đang tự đi lại được và có thể trò chuyện bình thường.

Gia đình tôi bây giờ hoàn toàn yên tâm khi tôi học Pháp và luyện công cùng các học viên khác. Cuối cùng họ đã ủng hộ khi chứng kiến các học viên Đại Pháp thiện và thể hiện sự quan tâm chân thành đối với những người khác như thế nào.

Tất cả họ đều đồng ý thoái Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) và các tổ chức liên đới của nó, họ thực sự tin rằng Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân-Thiện-Nhẫn hảo!

Cũng vẫn có lúc tôi không muốn ăn và không thể luyện công được vì đau, nhưng nhờ giúp đỡ của các bạn đồng tu, tinh tấn học Pháp và thành tâm chia sẻ, tôi đã minh bạch ra lý do tại sao, mặc dù tôi đã học Pháp, tôi vẫn chưa thực sự đắc Pháp.

Không đặt Pháp lên hàng đầu, không tôn kính Sư phụ, không đo lường bản thân theo Pháp, tôi chỉ mới chạm tới bề mặt mà không nắm bắt được nội hàm của Pháp.

Tôi đã lãng phí quá nhiều thời gian đi vòng trên con đường tu luyện chân chính. Tu luyện là nghiêm túc. Không gì là nhỏ để có thể bỏ qua. Mọi thứ đều cần được đo lường dựa theo tiêu chuẩn của Đại Pháp, để xem có phù hợp với Pháp hay không.

Tôi sẽ tiếp tục tiến bộ và đề cao bản thân trong Pháp, có trách nhiệm với tất cả chúng sinh, bước đi trên con đường mà Sư phụ đã an bài, chứng thực Đại Pháp, tu luyện kiên định, đạt tới cảnh giới của từ bi mà thực sự suy nghĩ cho người khác trước và trợ Sư Chính Pháp cho tới cuối cùng.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2016/7/28/332018.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2016/8/20/158336.html

Đăng ngày 18-9-2016; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share