Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp ở Trung Quốc

[Minh Huệ 24-4-2016] Tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp vào năm 1996, khi đó tôi đang sống ở một vùng nông thôn. Sau khi cuộc bức hại bắt đầu vào năm 1999, tôi đã mất liên lạc với các đồng tu, và không lâu sau đó tôi đã ngừng tu luyện.

Năm 2013, tôi chuyển đến nơi khác ở và đã kết nối lại được với các đồng tu. Kể từ đó tôi đã quay trở lại con đường tu luyện của mình.

Tôi có nhiều trải nghiệm thần kỳ trong những năm tu luyện Đại Pháp. Sư phụ Lý Hồng Chí, nhà sáng lập Pháp Luân Đại Pháp, đã ban cho tôi tất cả những phước lành này.

Nói với cảnh sát tại sao mọi người phải thoái ĐCSTQ

Đầu năm nay, tôi đi đến một khu chợ cùng với một số đồng tu để nói với mọi người về Đại Pháp và cuộc bức hại đối với môn tập an hòa này. Cảnh sát nhanh chóng xuất hiện. Khi họ bao vây chúng tôi lại để đưa chúng tôi đến đồn cảnh sát, tôi đã hỏi họ: “Tại sao các anh muốn bắt chúng tôi? Chúng tôi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp để trở thành người tốt, và điều đó không hề vi phạm pháp luật.” Lúc đó, cảnh sát đã không trả lời câu hỏi của tôi.

Tại đồn cảnh sát, một viên cảnh sát bắt đầu đọc một danh sách gồm các tên hóa danh trên một tờ giấy nhỏ mà họ thu của chúng tôi. “Đây là cái gì? Số 123, Lí Hạnh Phúc, Vương Bình An. Là loại tên gì vậy?” Tôi nói với họ rằng đó là danh sách những người đã đồng ý thoái Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) và các tổ chức liên đới của nó. Tôi còn nói thêm rằng khi người dân Trung Quốc thoái Đảng, đôi khi họ sử dụng bí danh để tránh bị sách nhiễu hoặc bị bắt giữ.

“Hơn 230 triệu người Trung Quốc đã thoái Đảng,” tôi nói thêm. “Họ muốn đảm bảo một tương lai tươi sáng cho mình. Nghề cảnh sát có thể gây nguy hại cho các anh. Thẳng tay đàn áp tín ngưỡng và các học viên Đại Pháp là một hành động vô lương tâm và chắc chắn sẽ phải gặp ác báo.”

Một cảnh sát khác đối chất tôi: “Chị có biết công việc của tôi là gì không?”

Tôi trả lời: “Tôi không quan tâm, tôi chỉ muốn nói cho các anh biết sự thật.”

Giúp hai viên cảnh sát hiểu rõ chân tướng

Có một viên cảnh sát tại đó đang sử dụng WeChat, một ứng dụng nhắn tin trên mạng Internet. Con trai 8 tháng tuổi của anh ấy đang bị sốt cao mà vẫn chưa khỏi mặc dù đã sử dụng nhiều biện pháp y tế khác nhau.

Tôi khuyên anh ấy chân thành niệm “Pháp Luân Đại Pháp hảo”. Tôi nói với anh ấy rằng Sư phụ của chúng tôi sẽ giúp con anh mau chóng phục hồi.

Tôi chắp tay trước ngực và trong tâm cầu xin Sư phụ: “Sư phụ, con muốn cứu viên cảnh sát này. Con xin Sư phụ cứu giúp con trai của anh ấy!”

Viên cảnh sát tỏ ra tò mò trước hành động của tôi và hỏi: “Chị bị đau bụng à?” Tôi nói với anh ấy những gì tôi đang làm. Anh ấy im lặng một lúc lâu.

Có lẽ lòng từ bi của tôi đã chạm tới trái tim của viên cảnh sát đó. Khi đồ ăn nhẹ được mang đến cho các tù nhân vào tối hôm đó, tôi đã được cho thêm khẩu phần ăn. Sau đó, viên cảnh sát lén lút đến nói với tôi: “Niệm ‘Pháp Luân Đại Pháp hảo’ thực sự rất hiệu quả. Con trai tôi đã khỏi rồi.”

Một cảnh sát khác đến gần tôi và nói: “Chúng tôi biết các học viên Đại Pháp là những người tốt, nhưng tại sao các chị không tu luyện lặng lẽ ở nhà?”

Tôi trả lời: “Chúng tôi hàng ngày luyện công, đọc sách Đại Pháp, và không ngừng quy chính lại những hành vi của mình cho đúng đắn. Như thế có gì là sai? Tại sao ĐCSTQ lại bức hại chúng tôi? Chúng tôi luôn cố gắng làm tất cả mọi thứ theo nguyên lý Chân-Thiện-Nhẫn. Nếu tất cả người dân Trung Quốc đều hành xử theo các nguyên lý này thì xã hội sẽ tốt hơn rất nhiều.” Khi tôi nói vậy, viên cảnh sát đã im lặng lắng nghe.

Tôi nghe nói vợ anh ấy bị ung thư, và phải tiêu tốn hơn 1.000 nhân dân tệ mỗi ngày cho các dịch vụ y tế. Tôi khuyên anh ấy đọc cuốn sách Chuyển Pháp Luân, bởi nó có thể cải biến vận mệnh của vợ anh và sẽ giúp cô ấy hồi phục nhanh chóng.

Hai viên cảnh sát này đã lắng nghe những gì tôi nói, và có lẽ bản tính thực sự của họ đã được đánh thức. Tôi nghe nói rằng họ đã yêu cầu lãnh đạo cấp trên chuyển họ sang làm một công việc khác. Một trong hai viên cảnh sát đã nói: “Ngay cả làm nhân viên văn thư tại một đồn cảnh sát địa phương thì tôi cũng làm.” Còn người kia nói: “Miễn là ông cho tôi chuyển sang làm một vị trí khác, còn việc gì tôi cũng chấp nhận.”

Bài học kinh nghiệm ở trại tạm giam

Sau đó tôi bị đưa đến một trại tạm giam, nhưng các nhân viên ở đó đã từ chối tiếp nhận tôi vì hồ sơ sức khỏe của tôi cho thấy tôi có tiền sử bị bệnh tim nặng. Tuy nhiên, nhân viên Phòng 610 đã buộc họ phải giữ tôi lại. Sau việc này, tôi đã hướng nội để tìm ra thiếu sót của bản thân.

Khi tôi bị thẩm vấn, một lính canh nói với tôi rằng ông ta là một học viên Đại Pháp với thiên mục đã khai mở và rằng ông ta có công năng. Để kiểm tra, tôi đã nói với ông ta rằng hãy cho tôi biết mục cuối trong bài giảng cuối cùng của cuốn Chuyển Pháp Luân là gì. Ông ta đã không trả lời được câu hỏi đó.

Sau đó một lính canh khác hỏi tôi: “Có ai biết chị đang bị giam giữ ở đây không?” Tôi trả lời: “Tôi không cần ai biết về tình trạng của tôi. Sư phụ của tôi biết tất cả mọi thứ.”

Cả đêm hôm đó tôi không thể chợp mắt được, vì vậy tôi đã không ngừng phát chính niệm. Một vài ngày sau, một học viên khác cũng bị đưa đến trại tạm giam. Chúng tôi cố gắng động viên lẫn nhau: “Hãy kiên định tín Sư tín Pháp và duy trì chính niệm mạnh mẽ!”

Vào ngày giam thứ 30, tâm trí của tôi vẫn còn nghĩ đến chồng, con và các công việc ở nhà. Sự tĩnh tại trong tâm tôi đã bị xáo trộn. Tôi nhớ lại những gì tôi đã đọc trong bài chia sẻ kinh nghiệm tu luyện của một đồng tu: Khi đồng tu này bị bức hại, trong tâm trí của anh ấy chỉ có Pháp.

Tôi nhẩm đọc nhiều lần bài thơ của Sư phụ:

“Sinh vô sở cầu

Tử bất tích lưu

Đãng tận vọng niệm

Phật bất nan tu”

(Vô tồn, Hồng Ngâm)

Diễn nghĩa:

Không tồn

“Khi sống không có chỗ cầu

Khi chết không hối tiếc lưu luyến

Trừ sạch hết vọng niệm

Tu Phật không khó”

Khi tôi nhẩm đi nhẩm lại bài thơ này, chính niệm của tôi trở nên mạnh mẽ hơn và tâm tôi trở nên bao la hơn. Một trại tạm giam không là gì đối với một học viên Đại Pháp. Điều gì có thể ngăn trở chính niệm của người tu luyện kia chứ? Không có gì cả! Chúng ta thời thời khắc khắc đều đang tu luyện bản thân mình dù ở bất cứ nơi đâu hay trong bất kỳ hoàn cảnh nào: tại gia đình, trong xã hội, thậm chí ngay cả khi đang bị bức hại. Chúng ta nên phóng hạ mọi thứ và chỉ giữ Đại Pháp ở trong tâm.

Khi minh bạch được điều này, tâm tôi đột nhiên trở nên vô cùng tĩnh tại. Tôi chưa bao giờ bình tĩnh, tường hòa, từ bi đến như vậy. Đó là một bước tiến lớn trong tu luyện của tôi.

Vào sáng ngày thứ 34 trong trại tạm giam, tôi đã thầm nói với Sư phụ rằng giờ đây tôi đã hoàn toàn minh bạch rằng trại tạm giam không phải là nơi dành cho một học viên. Tôi đã cầu xin Sư phụ giúp tôi thoát khỏi đó.

Kỳ tích đã phát sinh! Ngày hôm sau tôi đã được thả ra vô điều kiện.

Bài chia sẻ này là để biểu đạt tấm lòng cảm ân của tôi đối với Sư phụ tôn kính!


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2016/4/24/327008.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2016/5/16/157030.html

Đăng ngày 4-7-2016; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share