Bài viết của một học viên ở Trung Quốc

[MINH HUỆ 31-12-2012] Cha tôi là một phụ đạo viên được kính trọng ở trong vùng chúng tôi. Ông đã qua đời vào tháng 03 năm 2012. Ông ra đi rất đột ngột – ông cảm thấy buồn ngủ và không bao giờ tỉnh dậy nữa. Cái chết của ông đã làm nổi lên một làn sóng bàng hoàng giữa các học viên và nhiều người trong số họ cảm thấy bối rối bởi việc đó. Tôi cũng suy nghĩ về nguyên do dẫn đến sự ra đi của ông. Ông dường như tín Sư tín Pháp và khá là kiên định trong khi gánh chịu nghiệp lực nhưng tôi biết rằng ông có chấp trước mạnh mẽ vào danh, lợi và tình. Ví dụ, ông sống một cuộc sống xa hoa.

Tại thời điểm cha tôi qua đời, tình trạng của mẹ tôi cũng rất tệ. Bà không thể cầm lòng và không thể ăn uống được, dường như bà đang ngấp nghé cửa tử. Tôi nhắc bà hãy tín Sư tín Pháp trong mọi lúc. Hằng ngày tôi ở bên cạnh bà và khích lệ bà đọc Pháp.

Mẹ tôi đã bị mất thính giác ở một bên tai còn thính giác ở bên tai kia thì rất kém. Khi tôi muốn nói với bà điều gì, tôi phải viết lên một tờ giấy và dùng những từ mà bà có thể hiểu được.

Tôi nói với bà: “Mẹ phải khỏe lại. Chúng ta phải theo con đường mà Sư phụ an bài cho chúng ta!”

Dần dần, mẹ tôi ngày càng trở nên khá hơn. Tôi đã lấy ra một loạt kinh văn của Sư phụ “Giảng Pháp tại Pháp hội” và khích lệ mẹ tôi đọc chúng. Mẹ tôi hành xử như thể là bà chưa bao giờ đọc những kinh văn này trước đây. Tôi lúng túng và nghĩ rằng chắc hẳn bà đã quên mất là bà đã từng đọc chúng.

Lời nghiêm chính thanh minh muộn màng

Một ngày, tôi mang một bài kinh văn mới của Sư phụ là “Tuyển Trạch” về cho mẹ tôi rồi đi chuẩn bị bữa tối. Hai mươi phút sau, tôi thấy rằng bà vẫn đang đọc bài đó. Bà hỏi tôi: “Làm sao mẹ lại không thể hiểu được bài viết của Sư phụ nhỉ? ‘Con người chớ chọn lựa sai phương hướng/Thỏa theo nhóm chính trị tà ác sẽ lọt vào thành ma quỷ’ là như thế nào?” Tôi chia sẻ những hiểu biết của mình với bà và bà trở nên trầm tư.

Tôi nhắc bà rằng đã đến lúc phát chính niệm. Sau khi phát chính niệm, tôi mời bà xuống ăn tối. Bà vẫn trầm ngâm suy nghĩ. Tôi vỗ vào vai bà. Như vừa thức tỉnh, đột nhiên bà nói với tôi: “Mẹ đã tu luyện hơn 10 năm. Làm sao mẹ lại chọn sai phương hướng cơ chứ?!”

Những lời sau của bà khiến tôi bị sốc: “Sau ngày 20 tháng 7 năm 1999, cha con trở nên sợ hãi và muốn đốt sách Đại Pháp của chúng ta. Mẹ không đồng ý nhưng ông ấy nói chúng ta sẽ bị hủy hoại nếu họ [chính quyền cộng sản] đến lục soát nhà chúng ta. Mẹ cũng sợ vì vậy cuối cùng mẹ đã đồng ý. Mẹ đã giúp ông ấy xé và đốt rất nhiều sách và kinh văn của Sư phụ. Cha con cũng đã viết một tuyên bố bảo đảm cho Phòng 610 và hứa sẽ không luyện Pháp Luân Công nữa. Trong nhiều năm, Sư  phụ vẫn luôn bảo hộ cho mẹ. Vấn đề ở chân của mẹ là do di chứng sau một cơn đột quỵ nhưng Sư phụ quá từ bi đã giúp mẹ không bị méo mồm, bị run tay và mẹ trông vẫn như bình thường. Hôm nay, sau khi học xong bài “Tuyển Trạch” mẹ đã biết là mình đã sai. Mẹ đã làm nhiều việc xấu đối với Đại Pháp. Và cha con đã thỏa theo nhóm chính trị tà ác!” Bà khóc nức nở.

Gần 90 tuổi, mẹ tôi đã sống dưới cái bóng của cha tôi và chỉ biết phục tùng. Mặc dù cha tôi đã làm rất nhiều việc bất kính với Sư phụ và Pháp nhưng bà không dám ngăn cản ông. Bà đã che dấu những sai lầm của mình bằng cách cố gắng quên chúng. Sư phụ đã dùng bài “Tuyển Trạch” để thức tỉnh bà, ban cho bà một cơ hội để ăn năn và sửa chữa những lỗi lầm của mình. Tôi khuyên bà nên đăng một bản Nghiêm chính thanh minh và bà nói bà sẽ làm việc đó. Tôi viết nó ra cho bà và bảo bà đọc nó trước hình Sư phụ.

Đến lúc quá muộn để Nghiêm chính thanh minh

Cha tôi từng là một phụ đạo viên tại một điểm luyện công ở trong vùng của chúng tôi. Trước ngày 20 tháng 07 năm 1999, hàng chục học viên đã đến nhà của chúng tôi để học Pháp nhóm hàng tuần. Khi cuộc bức hại bắt đầu vào ngày 20 tháng 07 năm 1999, các viên chức Phòng 610 đã đến nói chuyện với cha tôi. Ông trở nên sợ hãi và viết tuyên bố bảo đảm, hứa sẽ ngừng luyện Pháp Luân Công.

Sau đó, cha tôi đã viết một Nghiêm chính thanh minh để chính lại những hành động sai trái của mình. Tuy nhiên, để giữ thể diện, ông chỉ đề cập một cách nhẹ nhàng về hành động của mình rằng đã bất kính với Sư phụ và Đại Pháp và thanh minh của ông đã bị trang Minh Huệ từ chối. Người học viên mà đã giúp ông gửi lời thanh minh đã bị tà ngộ và đã không bảo cha tôi viết lại lời thanh minh. Trong những năm đó, cha tôi dường như rất kiên định trong việc tu luyện Đại Pháp trên bề mặt nhưng trên thực tế, nỗi sợ hãi ẩn sâu bên trong ông rất mạnh.

Sau khi tôi bắt đầu vận hành một điểm sản xuất tài liệu giảng chân tướng vào năm 2006, tôi đưa cho cha mẹ tôi ba bộ kinh văn của Sư phụ để khích lệ họ học Pháp nhiều hơn. Gần đây, mẹ tôi nói với tôi rằng cha tôi đã không cho phép mẹ tôi đọc chúng. Do sợ giữ các sách Đại Pháp trong nhà, họ đã mang chúng đi hay tiêu hủy chúng.

Khi cha tôi ở trong tình trạng nguy kịch vào năm 2005, Sư phụ đã điểm hóa cho tôi đến sống cùng cha mẹ tôi. Tôi mang con theo và không ngừng phát chính niệm cho cha tôi. Tình trạng của ông đã được cải thiện một cách đáng kể trong một tuần. Tuy nhiên, hai tháng sau ông đã lái xe đưa tôi về bởi vì tôi rất tiết kiệm và điều này trái ngược với cuộc sống xa hoa của ông. Cha tôi đã bị đầu độc một cách sâu sắc bởi văn hóa Đảng.

Để giúp cha mẹ mình loại bỏ các chấp trước của họ vào lối sống xa hoa, tôi đến nhà họ để học Pháp vào buổi trưa từ thứ Hai đến thứ Sáu. Tôi chỉ ăn món bánh bao đạm bạc mà tôi mang theo, cố gắng để họ thấy rằng các học viên nên đoạn tuyệt với chấp trước vào khẩu vị và tận dụng thời gian để học Pháp. Tuy nhiên, họ không nghe và cười tôi vì quá tiết kiệm.

Khi tôi đang ở cùng cha mẹ tôi, một viên chức Phòng 610 đến sách nhiễu chúng tôi. Tôi nói với ông ta: “Pháp Luân Đại Pháp là Chính Pháp. Chúng tôi tu luyện Chân – Thiện – Nhẫn.” Nhờ chính niệm của tôi, viên chức đó nói rằng ông ta sẽ không đến đó nữa. Sau đó, mẹ tôi thổ lộ rằng các viên chức Phòng 610 đã đến gặp cha tôi rất nhiều lần. Có lẽ do cảm xúc của mẹ tôi và muốn giữ thể diện, lúc đó bà đã không nói cho tôi rằng cha tôi viết tuyên bố bảo đảm.

Bởi vì cha tôi đã viết tuyên bố bảo đảm, cựu thế lực đã lợi dụng sơ hở của ông. Trạng thái tu luyện của ông rất kém. Ông không từ bi, ông đã giết động vật để làm thức ăn, ông không tu khẩu và ông bị chấp trước vào đồ ăn, ông có tâm oán hận, ông thích khoe khoang, ông không thể ngồi song bàn trong khi đả tọa, ông cảm thấy buồn ngủ trong khi phát chính niệm và ông không thể học Pháp.

Những năm qua, tôi đã cho cha tôi xem những bài viết của những học viên khác về việc không viết Nghiêm chính thanh minh và đã bị cựu thế lực lợi dụng. Tôi nhắc ông công bố tất cả những sai lầm hay bất kỳ việc xấu nào mà ông đã làm đối với Đại Pháp.

Hai tuần trước khi cha tôi qua đời, Sư phụ đã điểm hóa cho tôi trong giấc mơ về việc “làm thanh minh” nhưng tôi không thể ngộ được đó là gì. Thấy rằng tôi không thể ngộ được điểm hóa, sau đó Sư phụ đã điểm hóa cho tôi trực tiếp hơn về việc bảo cha tôi viết Nghiêm chính thanh minh. Tôi kể cho cha tôi về việc đó nhưng ông nói rằng ông chưa bao giờ làm bất kể điều gì xấu đối với Đại Pháp. Bây giờ tôi biết rằng ông đã ở trong tình trạng vô cùng nguy hiểm vì cựu thế lực đang có kế hoạch lấy mạng của ông.

Giờ đây, vì cha tôi đã qua đời, ông không thể viết Nghiêm chính thanh minh và đã quá muộn. Qua Thiên Mục của mình, tôi thấy cha tôi đang bị tra tấn bởi một dụng cụ nào đó giống như một chiếc đinh ở trong lưỡi của ông và thân thể ông bị treo lên giống như một bộ quần áo đang phơi. Tôi không dám nói chuyện đó cho mẹ tôi bởi vì tôi biết bà vẫn còn tình cảm với ông.

Trong nhiều năm, tôi thường được nhắc nhở trong giấc mơ rằng cha tôi không dựa trên Pháp. Tôi cố gắng nhờ các đồng tu giúp đỡ cha tôi nhưng họ có xu hướng đo lường những vấn đề giữa tôi và cha tôi bằng cách dùng những nguyên lý của người thường và nghĩ rằng tôi không làm tròn bổn phận với ông. Ví dụ, một đồng tu mà biết những quan niệm tiêu cực của cha tôi đối với tôi thường nói với tôi: “Cha của cháu rất kiên định đối với Đại Pháp.” Tôi nhắc bà ấy không nên nhìn mọi thứ một cách hời hợt bề ngoài nhưng bà ấy nghĩ rằng tôi đang oán hận cha mình.

Sự kính trọng nhầm lẫn của các đồng tu đối với cha tôi đã tạo nên rất nhiều áp lực đối với ông và khiến ông không có can đảm để thừa nhận những việc làm sai trái của mình. Ngoài ra, bởi vì các đồng tu đã không khởi được tác dụng chân chính trong việc hỗ trợ cho hoàn cảnh của gia đình tôi, rất nhiều áp lực cũng tác động đến tôi  và khổ nạn của tôi đã bị thổi phồng lên. Tại sở làm, khối lượng công việc của tôi nhiều lên và các viên chức Phòng 610 bám theo tôi và sách nhiễu tôi. Tôi tự hành xử theo Chân – Thiện – Nhẫn trong mọi hoàn cảnh và cuối cùng một viên chức đã nhận xét: “Cô thật sự là một người tốt.”

Tôi viết ra điều này để nhắc nhở các đồng tu hãy biết trân quý cơ hội tu luyện quý giá vốn vạn năm không gặp này. Bởi vì Sư phụ từ bi đã ban cho chúng ta cơ hội để viết Nghiêm chính thanh minh, hãy nhanh chóng sửa sai lỗi lầm của bạn nếu việc đó liên quan đến bạn! Những gì xảy đến cho cha tôi là một bài học!


Bản tiếng Hán:https://www.minghui.org/mh/articles/2012/12/31/谈谈父亲同修的离世-267230.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2013/1/27/137259.html

Đăng ngày 14-03-2013; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share