Tu Đại Pháp, sinh mệnh tái sinh, gặp tai nạn xe, bình an vô sự
Bài viết của đệ tử Đại Pháp ở Đại lục (đồng tu chỉnh lý)
[MINH HUỆ 04-09-2025] Năm 1996, khi ấy tôi hơn 40 tuổi, may mắn gặp được Đại Pháp, đến nay đã tu luyện 29 năm, cũng hơn 70 tuổi rồi. Cảm tạ Sư phụ đã dạy tôi cách làm người, phân biệt chính-tà, thiện-ác, khiến tôi từ một người tàn phế bệnh tật quấn thân, trở thành một người tốt, thân thể nhẹ nhàng, khỏe mạnh. Sau đây, tôi muốn chia sẻ một số câu chuyện kỳ diệu mà tôi đã trải nghiệm khi mới đắc Đại Pháp.
1. Thân thể đầy bệnh tật đã khỏi
Trước khi tu luyện Đại Pháp, tôi mắc đủ thứ bệnh, tuy lúc đó mới hơn 40 tuổi nhưng trông không còn ra hình người nữa, còn xuất hiện triệu chứng bán thân bất toại: Cánh tay phải không giơ lên được, vai phải rất nặng, chân phải cũng yếu, đầu gối đau, đi lại rất vất vả. Ngay cả tai phải cũng không nghe rõ, chứng đau nửa đầu cũng ở bên phải. Ranh giới giữa bên trái và bên phải của cơ thể rất rõ ràng, bên trái thì đổ mồ hôi nhiều đến mức không mở mắt ra được, còn bên phải thì khô, không đổ giọt mồ hôi nào. Bác sỹ nói là rối loạn chức năng thần kinh, căn bệnh này còn phiền phức hơn cả hội chứng Meniere (rối loạn tai trong, ảnh hưởng đến khả năng nghe và giữ thăng bằng, chóng mặt dữ dội, ù tai, giảm thính lực).
Ngoài những bệnh đó, tôi còn bị say xe nghiêm trọng, cùng với di chứng sau sinh, và cả bệnh dạ dày, đau lưng. Mỗi sáng thức dậy, tôi đều cảm thấy rất khó chịu, cổ họng lúc nào cũng như thiếu hơi. Khi đó, mặt tôi vàng như sáp, da dẻ lỏng lẻo, quầng mắt thâm đen, môi tím tái, hai má hóp lại, người rất gầy yếu, cơ bản không làm được việc nặng gì. Ngày nào cũng chau mày khó chịu, cảm giác như không biết mình sẽ ra đi lúc nào. Không còn cách nào khác, tôi thường xuyên đến bệnh viện, khám Tây y rồi lại đến Trung y, còn tìm cả thầy cúng, tìm các bài thuốc dân gian, khí công, nhưng đều không có kết quả.
Sau khi tu luyện Đại Pháp được khoảng một tháng, bệnh tật trên thân tôi đều biến mất, khỏi hẳn lúc nào không hay. Cánh tay đã giơ lên được, chân cũng khỏe, có thể đi lại bình thường, toàn thân có sức lực vô hạn.
Từ nhỏ tôi đã có một ý nghĩ muốn tu luyện, thích đọc những câu chuyện về thần tiên. Vì vậy, khi vừa gặp được Đại Pháp, tôi vô cùng vui mừng, một cảm giác không thể diễn tả thành lời, cuối cùng tôi đã tìm được Pháp để tu luyện, cuối cùng đã tìm được rồi. Đó là một ngày vào năm 1996, tôi thấy có người đeo huy hiệu Pháp Luân, trông rất đẹp. Tôi hỏi: “Đó là gì vậy?” Cô ấy nói: “Tôi luyện Pháp Luân Công, đây là huy hiệu Pháp Luân, công pháp này rất tốt.” Tôi nói: “Vậy tôi cũng luyện.” Cô ấy đã giới thiệu sơ lược cho tôi về năm bài công pháp, còn nói sẽ mang sách cho tôi đọc. Hôm đó về nhà, tôi tự mình ngồi trên giường đất (bắt chước theo động tác), song bàn, tay kết ấn. Vừa nhắm mắt lại, thiên mục đã mở, hình ảnh hiện lên là lập thể, rất rõ ràng, nhưng khi mở mắt ra thì không còn nữa. Lúc đó tôi vô cùng xúc động, chỉ mong cô ấy mau mang sách đến.
Ngày hôm sau, nhận được quyển sách quý “Chuyển Pháp Luân”, tôi đã thức cả đêm, đọc xong một lượt chỉ trong một ngày. Vừa mới đắc Pháp, tôi rất vui mừng, rất thích luyện công. Hễ tôi đả tọa liền có thể nhập định, vô cùng thoải mái. Sau khi nhập định, tôi có thể nhìn thấy đủ mọi cảnh tượng, nhìn thấy rồng, phượng. Tôi nhìn thấy Pháp thân của Sư phụ, tóc Ngài màu xanh lam, xoăn xoăn, giống như tóc của Phật Như Lai.
Lúc đó tôi không biết mệt là gì, mỗi sáng ba, bốn giờ là đến điểm luyện công để luyện công. Nhà tôi đông người, tôi phải giặt giũ, nấu nướng, dọn dẹp nhà cửa, còn phải trông coi việc kinh doanh của gia đình. Đến đêm, sau khi làm xong việc, tôi tự học “Chuyển Pháp Luân”. Khi học Pháp, tôi có thể thấy các chữ màu đen trên sách như được lật lên, bên dưới là các chữ màu đỏ.
2. Gặp tai nạn xe cộ, bình an vô sự
Vào khoảng năm 1998, tôi gặp một vụ tai nạn xe cộ. Tôi đang đạp xe đến nhà đồng tu để học Pháp, vừa ra khỏi con hẻm nhà mình, thì một chiếc xe máy ba bánh từ ngoài đường lớn lao tới, cuốn tôi vào gầm xe. Tài xế sợ hãi vội vàng xuống xe, toàn thân run rẩy, hỏi tôi có sao không? Chúng ta đến bệnh viện nhé. Tôi liền bò dậy, nói: Không sao, không cần đến bệnh viện, tôi là người luyện Pháp Luân Công, tôi có Sư phụ bảo hộ, không sao cả, anh đừng sợ, cũng không cần anh bồi thường. Tôi nói tiếp: Anh lấy chiếc xe của tôi ra, giúp tôi sửa lại là được. Lúc đó, tay lái xe đã bị cong, cả trục của bánh xe và tấm chắn bùn đều bị cuốn méo. Anh ấy bẻ thẳng lại tay lái, vuốt lại tấm chắn bùn, nó cũng thẳng lại, không hề ảnh hưởng đến việc đạp xe. Tôi đứng dậy cũng có thể đi được, liền đạp xe đến nhà đồng tu học Pháp.
Sau khi học Pháp xong, chỗ chảy máu đã hình thành một lớp màng bảo vệ. Đồng tu nói: Chị có biết chị đã tiêu một khối nghiệp lớn thế nào không? Việc này tương đương với trả một mạng người đó!
Tôi nhớ ngày hôm sau vụ tai nạn, chân tôi thâm đen, màu như vỏ cà tím. Chồng không tu luyện, mắng tôi ngốc, ngay cả số điện thoại của người ta cũng không lưu lại, có chuyện gì cũng không có cách nào liên lạc. Anh ấy nói có một người trong nhà máy bị người ta tông phải, còn nhẹ hơn tôi, phải nằm viện, vết máu bầm không tan, còn phải phẫu thuật. Tôi nói: Không sao đâu, nếu có chuyện gì, tôi cũng không đi tìm người ta, đây là nghiệp lực của tự thân. Tôi bảo anh ấy: Tôi có Sư phụ quản rồi, không sao đâu, mình đừng sợ, không tin thì mình cứ xem xem. Tôi vẫn học Pháp luyện công mỗi ngày, vẫn làm việc nhà như bình thường, không bỏ sót việc gì. Vết bầm tím hơn 10 ngày là khỏi hẳn.
Cùng thời điểm đó, cách thời gian tôi (bị tông xe) không bao lâu, chị dâu thứ hai bên nhà chồng cũng bị xe tông, thực ra, cú va chạm không nặng bằng tôi. Chị ấy không cho người ta đi, giữ xe lại và đòi bồi thường, đòi được 4.000 Nhân dân tệ. Kết quả là chị ấy phải nằm trên giường hai tháng, trong khi tôi chỉ hơn 10 ngày đã khỏi. Tôi nói với bạn bè và người thân: Mọi người xem Đại Pháp có thần kỳ không? Họ đều nói: Thật quá thần kỳ.
Còn một lần khác, con chó lớn của nhà hàng xóm cắn tôi, chảy cả máu. Chủ chó nói tôi phải đi tiêm vắc-xin phòng dại. Tôi nói: Không sao đâu, tôi là người tu Đại Pháp. Vậy là tôi không đi tiêm vắc-xin, cũng không đòi người ta bồi thường, sau đó vết thương tự lành, cũng không có chuyện gì xảy ra. Người hàng xóm rất cảm động, nói: Người tu Đại Pháp thật tốt, nếu là người khác thì không được đâu, không chừng phải tốn mấy nghìn Nhân dân tệ ấy chứ.
Lúc hơn 40 tuổi, tôi bệnh khắp thân, mặt mày tiều tụy, mới đến tuổi trung niên mà đã như đang chờ chết; nhưng rồi tôi đắc Đại Pháp, trong tâm chỉ nghĩ rằng được học Đại Pháp thật quá hạnh phúc, nếu người trên thế gian đều biết Đại Pháp hảo, thì sẽ có biết bao người được hưởng lợi! Điều đó sẽ mang lại phúc phận lớn biết bao cho xã hội! Lúc ấy, bức hại của ĐCSTQ vẫn chưa xảy ra. Sau này vào năm 1999, tôi đã chứng kiến cuộc thỉnh nguyện ôn hòa “Ngày 25 tháng 4” và cuộc bắt bớ quy mô lớn của ĐCSTQ vào “Ngày 20 tháng 7”, sau đó, tôi từng bị giam giữ phi pháp chỉ vì nói một câu “Pháp Luân Đại Pháp hảo”. Cuộc bức hại đã xảy ra, và tàn khốc đến vậy, nhưng sự thần thánh của tu luyện, sự từ bi và vĩ đại của Đại Pháp đã bén rễ trong tâm tôi, đã ‘tôi luyện’ nên tôi trong suốt những năm qua.
Bây giờ tôi đã hơn 70 tuổi, nhưng dung mạo hồng hào, thân thể nhẹ nhàng, đi lại nhanh nhẹn, suốt bao năm qua không uống một viên thuốc nào. Tôi cũng không còn là người nhút nhát sợ sệt như trước, gặp chuyện gì cũng có thể bình tĩnh đối đãi, giải quyết một cách ôn hòa. Người tu luyện có thiện tâm, trong đại gia đình, vào những dịp lễ Tết, bạn bè và người thân đều thích đến nhà chúng tôi, thích ăn cơm tôi nấu. Con cái tôi vì ủng hộ tôi tu luyện nên nhận được phúc báo. Cửa hàng nhỏ của nhà tôi đã sử dụng tiền chân tướng trong một thời gian dài, việc kinh doanh ngày càng phát đạt.
Trên con đường tu luyện 29 năm, lòng biết ơn của đệ tử không lời nào tả xiết, Sư phụ đã vớt chúng con lên khỏi địa ngục, tẩy tịnh, dẫn dắt chúng con đi trên con đường trở về, Ngài đã phó xuất quá nhiều vì chúng con, đã gánh chịu quá nhiều cho chúng con. Chỉ có tinh tấn thực tu, làm tốt ba việc gấp bội, mới có thể báo đáp ân Sư!
Bản quyền © 1999-2025 Minghui.org. Mọi quyền được bảo lưu.
Bản tiếng Hán: https://big5.minghui.org/mh/articles/2025/9/4/修大法生命重生-遇車禍安然無恙-497093.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2025/10/17/230953.html


