Bài viết của phóng viên báo Minh Huệ ở tỉnh Sơn Đông, Trung Quốc

[MINH HUỆ 09-06-2025] Ông Vũ Tế Cường, cư dân 63 tuổi ở thành phố Duy Phường, tỉnh Sơn Đông đang kháng cáo bản án 4,5 năm vì tu luyện Pháp Luân Công, một pháp môn tu luyện cả tâm lẫn thân đã bị chính quyền cộng sản Trung Quốc bức hại từ năm 1999.

Ngày 12 tháng 3 năm 2025, ông Vũ bị cảnh sát của Đồn Công an đường Tân Hoa bắt giữ vì nói với mọi người về Pháp Luân Công. Ông bị giam giữ tại Trại tạm giam thành phố Duy Phường. Tòa án Khuê Văn đã kết án ông 4,5 năm tù vào ngày 18 tháng 4 năm 2025. Ông đã kháng cáo lên Tòa án Trung cấp thành phố Duy Phường, tòa án này đã lên kế hoạch cho phiên tòa xét xử vào giữa tháng 6 năm 2025.

Đây không phải là lần đầu ông Vũ bị cầm tù vì kiên định đức tin. Trước đây, ông từng bị kết án 3 năm lao động cưỡng bức vào năm 2001 và bị kết án 5 năm tù vào năm 2002. Ông đã suýt chết trong thời gian thụ án lao động cưỡng bức và được trả tự do sau đó 9 tháng.

Bắt đầu tu luyện Pháp Luân Công

Ông Vũ, sinh tháng 6 năm 1962, là một tài xế xe buýt của Sở Tài chính thành phố Duy Phường. Ông bị chấn động não nặng trong vụ tại nạn ô tô vào tháng 4 năm 1987. Ông đã bị đau đầu kéo dài và không thể ngủ được vào ban đêm. Ông đã tìm kiếm nhiều phương pháp điều trị khác nhau, nhưng tình trạng của ông tiếp tục xấu đi và thuốc mà ông sử dụng đã gây các loại bệnh về dạ dày.

Tháng 3 năm 1997, ông Vũ bắt đầu tu luyện Pháp Luân Công và ông nhanh chóng hồi phục sức khỏe. Ông tràn đầy năng lượng và không còn bất kỳ vấn đề gì liên quan tới giấc ngủ nữa. Cân nặng của ông cũng tăng từ 56kg (123 lbs) lên 79kg (174 lbs).

Cưỡng bức dùng thuốc tại bệnh viện tâm thần và gần 6 năm cầm tù

Ngày 20 tháng 7 năm 1999, ngày cuộc bức hại bắt đầu, ông Vũ và vợ là bà Phan Quế Hoa đã tới Bắc Kinh để thỉnh nguyện cho quyền tu luyện Pháp Luân Công. Họ bị bắt giữ tại Thiên Tân và bị đưa về Duy Phường. Ông Vũ bị giam giữ tại nhà khách của cơ quan làm việc hơn 10 ngày. Ông đã tuyệt thực để phản đối và sau đó được trả tự do.

Ông Vũ và bà Phan đã quay lại Bắc Kinh lần nữa vào cuối tháng 9 năm 1999. Ngay khi bước vào Văn phòng Kháng nghị Trung ương, họ đã bị bắt giữ và bị đưa tới Văn phòng Liên lạc thành phố Duy Phường ở Bắc Kinh. Họ đã bị đưa về Duy Phường vào 2 ngày sau đó. Ông Vũ bị đưa tới Trại tạm giam thành phố Duy Phường để tạm giam hình sự một tháng và sau đó bị chuyển tới trại tạm giữ. Ông đã bị giam giữ tổng cộng 4 tháng và cuối cùng được trả tự do vào ngày 4 tháng 2 năm 2000.

Tháng 4 năm 2000, ông Vũ đến Bắc Kinh lần thứ 3 để thỉnh nguyện. Ông bị đặc vụ của Văn phòng Liên lạc thành phố Duy Phường ở Bắc Kinh bắt giữ và tạm giam hình sự một tháng tại Trại tạm giam thành phố Duy Phường. Lính canh đã cưỡng bức ông lao động mà không được trả công. Một tháng sau, ông bị đưa tới nhà giam. Ông đã tuyệt thực để phản đối và bị đưa tới Bệnh viện Tâm thần Xương Lạc sau đó 4 ngày.

Tại bệnh viên tâm thần, ông Vũ bị cưỡng bức uống một nắm thuốc không rõ nguồn gốc mỗi ngày. Ông từ chối uống thuốc sau vài ngày. Bác sỹ đã trói ông lên giường và tiêm cho ông những loại thuốc không rõ nguồn gốc. Sau đó, ông cảm thấy rất yếu, không thể ăn uống và liên tục chảy nước bọt. Vợ, mẹ vợ và chị dâu ông đã tới nơi làm việc của ông nhiều lần để yêu cầu trả tự do cho ông, nhưng thay vì thả ông cơ quan này lại đe dọa sẽ sa thải vợ và chị dâu ông. Cuối cùng khi ông Vũ được trả tự do sau 50 ngày, ông yếu đến mức không thể tự đi lại được.

Trước khi hồi phục hoàn toàn, ông Vũ lại bị bắt giữ lần nữa sau đó vài tháng vào tháng 9 năm 2000 và bị kết án 3 năm lao động cưỡng bức. Ban đầu, ông thụ án tại Trại Lao động Cưỡng bức Lạc Xương và sau đó bị đưa tới Trại Lao động Cưỡng bức Vương Thôn. Sức khỏe của ông tiếp tục suy giảm và cuối cùng ông đã mất khả năng lao động. Sau đó 9 tháng, ông được trả tự do vào tháng 6 năm 2001 nhờ nỗ lực không ngừng nghỉ của gia đình để giải cứu ông. Ông tiếp tục tu luyện Pháp Luân Công và đã hồi phục.

Ngày 18 tháng 7 năm 2002, ông Vũ bị trình báo vì nói với mọi người ở trên phố về Pháp Luân Công và bị cảnh sát của Đồn Công an thị trấn Bạc Lý bắt giữ. Ngày hôm sau, ông bị đưa tới Trại tạm giam Giao Nam và bị giam giữ một năm tại đây. Ông lại lần nữa bị cưỡng bức làm việc mà không được trả công. Tòa án địa phương đã kết án ông 5 năm tù vào tháng 7 năm 2003. Ông đã thụ án tại Nhà tù Duy Bắc và được trả tự do vào ngày 18 tháng 7 năm 2007.

Những năm sau đó, ông Vũ bị bắt giữ thêm vài lần nữa vì nâng cao nhân thức về cuộc bức hại.

Ngoài bắt giữ và giam cầm, nơi làm việc còn đình chỉ lương, đình chỉ đóng góp quỹ hưu trí và chăm sóc sức khỏe cho ông kể từ khi cuộc bức hại bắt đầu. Ông được trợ cấp 500 nhân dân tệ mỗi tháng vào năm đầu tiên (1999-2000), nhưng sau đó không được trợ cấp nữa. Tổng thiệt hại tài chính lên tới 700.000 nhân dân tệ. Sau khi ông mất khả năng lao động và không thể làm việc do bị cưỡng ép dùng thuốc trong bệnh viện tâm thần, gia đình bốn người của ông đã phải dựa vào 100 nhân dân tệ thu nhập hàng tháng của vợ để trang trải cuộc sống.

Bản quyền © 1999-2025 Minghui.org. Mọi quyền được bảo lưu.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2025/6/9/495905.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2025/6/10/228447.html