Bài viết của Li Yan, một học viên Đại Pháp ở Trung Quốc đại lục

[MINH HUỆ 19-05-2012] Tôi bắt đầu tập Pháp Luân Đại Pháp vào năm 1998. Khi còn nhỏ, tôi sống nội tâm và không thoải mái với các mối quan hệ xã hội, và khi tôi lớn lên, tôi cảm thấy rằng cuộc sống thật mệt mỏi và nhàm chán. Chuyển Pháp Luân đã thay đổi toàn bộ thái độ của tôi. Khi đọc cuốn sách này, mục tiêu của cuộc sống trở nên rõ ràng với tôi.

Ngay cả sau khi Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) bắt đầu cuộc đàn áp Pháp Luân Công vào ngày 20 tháng 07 năm 1999, việc tu luyện Đại Pháp của tôi vẫn kiên định. Chồng tôi cũng không cố gắng ngăn tôi ngừng tập luyện Đại Pháp. Tuy nhiên, tháng 06 năm 2001, tôi đã bị bắt giam trái phép trong một tuần vì tôi đi Bắc Kinh thỉnh nguyện công lý cho Đại Pháp. Sau khi tôi được thả, chồng tôi bắt đầu chống lại môn tu luyện của tôi vì sợ hãi. Để lấy lại sự ủng hộ của anh ấy và giúp anh tạo bớt nghiệp cho bản thân, tôi quyết định nói chuyện thật lòng với chồng tôi.

Đó là vào tháng 11 năm 2001, trong vài đêm liên tục chúng tôi đã nói chuyện cho tới tận khuya. Tôi đã nói về mẹ tôi, người đã từng bị huyết áp cao và bệnh tim. Bà ấy ốm đến mức bà không thể ra khỏi giường bất cứ khi nào bà buồn phiền về một điều gì đó. Tuy nhiên, ngay khi bà bắt đầu tập luyện Đại Pháp, bà nhanh chóng lấy lại sức khỏe. Bà đã gần 70 tuổi mà lái xe máy giống như một người trẻ tuổi. Tôi cũng nói với anh ấy rằng các học viên Đại Pháp sống theo các nguyên lý Chân-Thiện-Nhẫn. Tôi nói với anh rằng ĐCSTQ đã bịa đặt thông tin sai lệch như thế nào để bức hại Pháp Luân Công. Tôi bảo anh xem các đĩa DVD về việc dàn dựng vụ tự thiêu và vạch trần nhiều lời dối trá khác của ĐCSTQ.

Thực tế, chồng tôi đã biết hầu hết những điều tôi nói với anh ấy. Tuy nhiên, các cuộc nói chuyện kéo dài của chúng tôi đã làm anh vô cùng xúc động. Cuối cùng, anh đã hoàn toàn hiểu sự thật về cuộc đàn áp này, anh đã thay đổi thái độ của mình và đồng ý với sự tu luyện của tôi. Anh ấy cũng đã đồng ý để cho tôi chuyển các thiết bị mà tôi sử dụng để làm tài liệu giảng rõ sự thật Đại Pháp về nhà, bởi vì tôi đã từng phải thuê một nơi để làm các tài liệu liên quan đến Đại Pháp. Tôi và đồng tu của tôi chuyển về nhà hai máy photocopy và một ổ ghi đĩa DVD. Khi chồng tôi nhìn thấy máy photocopy lớn của chúng tôi, anh ấy đã kêu lên đầy ngạc nhiên, “Em có một cái máy lớn nhỉ!” Sau đó anh ấy không nói thêm bất cứ điều gì khác nữa. Trong vài năm sau, anh ấy luôn luôn giúp chúng tôi trong việc in ấn các tài liệu Đại Pháp.

Chồng tôi không được học hành nhiều và anh ấy cũng không quá phức tạp. Tuy nhiên, anh ấy tốt bụng và rất biết đồng cảm, anh khóc bất cứ khi nào anh nhìn thấy người khác khóc. Khi anh ấy nhìn thấy người nghèo trên đường phố, anh sẽ cho người ta hết cả tiền trong túi của mình, ngay cả khi anh chỉ có mười nhân dân tệ trên người. Anh sẵn sàng cho bạn bè và gia đình vay khi họ cần tiền cho các trường hợp khẩn cấp.

Những năm đầu sau năm 1999 là giai đoạn mà ĐCSTQ bức hại Pháp Luân Công tàn bạo nhất. Để bảo vệ tôi được an toàn, chồng tôi đã nhận công việc đi vào thị trấn để lấy đĩa CD. Trong thời gian đó, cảnh sát theo dõi các tuyến đường giao thông rất chặt chẽ. Chồng tôi hút thuốc lá và sử dụng lối nói thô tục, vì thế không ai nghi ngờ anh ấy là một học viên Pháp Luân Công. Anh mang về nhà một cách an toàn một lượng lớn các đĩa CD mỗi khi anh đi vào thị trấn. Ngoài ra, có lần anh ấy đã bảo vệ các bạn đồng tu ở địa phương khác. Một lần, chồng tôi nói với tôi rằng một ngày nọ sau khi anh lên xe buýt trở về nhà, vài cảnh sát đã lên xe buýt để chất vấn hành khách. Hai hành khách khác cũng có các va li lớn, trông mặt họ tử tế, không hút thuốc cũng không nói chuyện, và như lời của chồng tôi thì: “Họ trông như một trong số bọn em”. Vậy nên anh ấy chỉ vào hai hành khách nói với cảnh sát: “Chúng tôi đi cùng nhau”. Các cảnh sát viên thấy rằng chồng tôi không giống như một học viên Pháp Luân Công, do đó họ không làm phiền hai hành khách kia.

Chồng tôi cũng mua thiết bị cho điểm in ấn của chúng tôi và giúp tôi vận chuyển tài liệu Đại Pháp.

Tháng 09 năm 2003, tôi bị báo cáo với các cơ quan có thẩm quyền. Cảnh sát gõ cửa nhà tôi lúc 3 giờ sáng. Tôi không có ở nhà. Chồng tôi vội vàng che đậy các máy móc và giấu những gì cần phải giấu. Ban công của chúng tôi đầy các hộp đĩa CD trống, do vậy anh đã nhanh chóng lèn đầy chúng và ra mở cửa. Chồng tôi dùng sự sáng suốt của mình để nói chuyện với cảnh sát. Họ không tìm thấy bất cứ điều gì và cũng không kiểm tra ban công. Họ đưa chồng tôi tới đồn cảnh sát cùng với họ. Chồng tôi lấy lý do đi vệ sinh để gọi điện cho tôi và bảo tôi lánh đi một thời gian. Anh ấy thường hay thích đùa nên tôi đã không nghe anh một cách nghiêm túc. Anh ấy lo lắng và tìm các lý do khác để gọi và nhắn tin cho tôi. Sau đó tôi đã nhận ra mức độ nghiêm trọng của tình hình. Công an không thể tìm thấy bất cứ điều gì chống lại chồng tôi nên anh ấy đã được thả ra. Ngay khi anh ấy được thả ra, anh đã tìm một người bạn đáng tin cậy và nhờ anh ta chuyển tất cả các thiết bị in ấn khỏi nhà của chúng tôi. Tôi và các bạn đồng tu của tôi tìm một nơi để thuê và thành lập trung tâm in ấn của chúng tôi một lần nữa.

Mùa đông năm 2005, một đồng tu mà chúng tôi có liên lạc đã bị bắt, trung tâm in ấn của chúng tôi cần phải được di dời. Tuy nhiên, chúng tôi vừa mới in 3.000 bản Cửu Bình về Đảng Cộng sản, và lúc đó chỉ có tôi và một đồng tu lớn tuổi. Việc di chuyển những cuốn sách kia, các tài liệu khác và các thiết bị của chúng tôi là rất khó khăn. Tôi nhờ chồng tôi giúp đỡ. Ngay lập tức anh ấy mượn một chiếc xe máy có gắn một cái rơ moóc. Cái rơ moóc thậm chí còn không có cửa ở phía sau, chỉ có một mảnh vải như một bức màn che. Chúng tôi đã sử dụng cái xe gắn máy này và di chuyển tất cả mọi thứ cần di dời.

Chồng tôi có một công việc liên quan đến kinh doanh. Năm 2004, anh ấy muốn mở một nhà máy của riêng  mình. Chúng tôi lấy tất cả tiền tiết kiệm của chúng tôi, mượn thêm một số tiền và mở một nhà máy chỉ có giá trị thực khoảng vài chục nghìn nhân dân tệ. Vào thời điểm đó, chúng tôi thiếu 10.000 nhân dân tệ, vì vậy tôi đã hỏi các bạn đồng tu của tôi xem họ có thể cho chúng tôi mượn một số tiền không. Ngay lập tức họ cho chồng tôi vay tiền. Chồng tôi đã rất xúc động. Anh ấy biết rằng dưới sự đàn áp của ĐCSTQ, không ai trong số các bạn đồng tu của tôi có điều kiện tốt về mặt kinh tế, tuy nhiên, họ đã cho anh ấy vay tiền khi anh cần sự giúp đỡ. Tôi nhớ sau khi chúng tôi rời khỏi nhà một bạn đồng tu với số tiền vay, chồng tôi lái xe gắn máy và hô to lên trên các đường phố: “Pháp Luân Đại Pháp Hảo! Pháp Luân Đại Pháp Hảo!” Anh ấy hô to nhiều lần mà không có chút sợ hãi nào.

Gần chín năm trôi qua, giá trị tài sản của chồng tôi đã tăng từ vài chục nghìn nhân dân tệ lên đến hơn vài trăm triệu nhân dân tệ. Sự thay đổi là không thể tưởng tượng được. Chỉ có một vị Thần mới có thể làm một phép màu như vậy xảy ra. Cách đây vài năm, chồng tôi mua một nhà máy đã bị phá sản với giá 10 triệu nhân dân tệ. Ba năm sau, chỉ riêng mảnh đất đã có giá 70 triệu nhân dân tệ. Đầu năm nay anh ấy dự tính mua một bộ phận của thiết bị dây chuyền sản xuất. Giá thị trường là 2 triệu nhân dân tệ, nhưng anh ấy đã mua chính thiết bị đó chỉ với 250 nghìn nhân dân tệ thông qua một cuộc đấu giá. Thiết bị mới được thử nghiệm chứ chưa thực sự được sử dụng trong sản xuất. Chồng tôi hiện đang sở hữu vài nhà máy.

Sư Phụ từ bi đã từng nói rằng một người thường sẽ được ban phúc lành chỉ đơn thuần bằng cách nói to “Pháp Luân Đại Pháp Hảo!” Những người thường bảo vệ các đệ tử Đại Pháp và ủng hộ Pháp Luân Đại Pháp sẽ được ban phúc. Thông qua trải nghiệm của chồng tôi, cá nhân tôi đã trải nghiệm lòng từ bi của Sư Phụ và Đại Pháp.

Chồng tôi có sự hiểu biết tốt, và biết rằng chính Đại Pháp đã giúp anh ấy trong công việc kinh doanh của mình. Bởi vì chồng tôi hỗ trợ vợ của anh ấy, một học viên Đại Pháp cũng như ủng hộ Đại Pháp, nên anh ấy được các sinh mệnh cao tầng hơn bảo vệ và ban phúc.

(Lưu ý: để bảo vệ sự an toàn cho người chồng của tác giả, nơi cư trú của họ không được tiết lộ trong bài viết)

___________________________________

Bản tiếng Hán:https://www.minghui.org/mh/articles/2012/5/19/【征稿选登】从几十万元到资产过亿-256811.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2012/5/25/133599.html

Đăng ngày 27-6-2012. Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share