Bài viết của Quy Chân, một học viên Pháp Luân Đại Pháp tại Trung Quốc
[MINH HUỆ 11-10-2024]
Với lòng cảm ân vô hạn đối với Sư phụ, tôi xin chia sẻ một số chặng đường tu luyện của mình để chứng thực uy lực phi thường của Pháp Luân Đại Pháp, sự vĩ đại của Sư tôn, và ân cứu độ từ bi vô lượng của Ngài.
Cơ duyên đắc Pháp
Tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp vào tháng 7 năm 1998, khi ấy tôi 50 tuổi. Vào ngày hôm đó, một người bạn tốt của tôi nhìn thấy tôi mặt mày ủ rũ nên đã giới thiệu Pháp Luân Đại Pháp cho tôi. Anh ấy kể cho tôi nghe công pháp này tốt ra sao và có khả năng trừ bệnh khỏe thân kỳ diệu như thế nào. Vậy là tôi đã bước vào tu luyện Đại Pháp và tham gia học Pháp nhóm để trừ bệnh.
Ngày đầu tiên tôi đến nhóm học Pháp là để xem băng giảng Pháp của Sư phụ tại thành phố Tế Nam. Khi nhìn thấy Sư phụ, tôi cảm thấy đặc biệt hạnh phúc và rất tin tưởng. Sao Sư phụ giảng hay thế nhỉ?. Mặc dù không thể nhớ Sư phụ đã giảng những gì, nhưng tôi rất thích nghe.
Tôi còn nhìn thấy quanh thân Sư phụ được bao bọc bởi thứ gì đó giống như ánh lửa, quanh các ngón tay của Ngài cũng là ngọn lửa. Mỗi khi Ngài nói, ánh lửa lại lóe lên. Tôi tưởng ai cũng nhìn thấy như thế, nhưng sau đó tôi có hỏi các đồng tu, thì họ bảo họ không nhìn thấy gì cả và nhận xét rằng căn cơ của tôi rất tốt. Tôi cảm thấy thật may mắn khi có một Sư phụ như vậy trong đời. Lúc đó, tôi đã quyết tâm theo Sư phụ tu luyện đến cùng.
Bởi vì trình độ học vấn của tôi có hạn, phương ngữ lại rất nặng nên việc đọc Pháp với tôi rất khó khăn. Khi các đồng tu học Pháp, tôi thường chỉ lắng nghe, vậy mà thế giới quan, nhân sinh quan của tôi đã thay đổi hoàn toàn. Mặc dù chưa hiểu tu luyện là gì, nhưng tôi biết Sư phụ là tốt, Đại Pháp là tốt. Sau khi tôi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp được khoảng một tháng, Sư phụ đã tịnh hóa thân thể cho tôi. Tôi đã thoát khỏi đủ loại bệnh tật mà tôi từng tốn biết bao tiền bạc để chữa trị chúng. Tôi cảm thấy vô cùng thoải mái và tràn đầy năng lượng. Không ngôn từ nào có thể diễn tả được niềm hạnh phúc và biết ơn của tôi đối với Sư phụ.
Trước khi tu luyện, tôi luôn rầu rĩ, ai nói chuyện với tôi cũng thấy áp lực. Sau khi bắt đầu tu luyện, mặt mày tôi trở nên rạng rỡ, tôi cười suốt ngày. Tôi hạnh phúc từ tận đáy lòng. Đôi khi tôi tỉnh giấc với nụ cười vui cho dù vẫn còn lơ mơ ngủ. Những người biết tôi đều nói rằng tôi như một người khác vậy. Đại Pháp quả thật phi thường!
Tuy nhiên, chưa đến một năm sau khi tôi bắt đầu tu luyện, Đảng cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) bắt đầu bức hại Đại Pháp. Do vậy, chúng tôi mất đi môi trường học Pháp nhóm. Tôi cảm thấy thật chua xót. Khi Sư phụ nhìn thấy tâm kiên định tu luyện của tôi, Ngài đã an bài cho tôi học Pháp với hai đồng tu nữ mà tôi không quen, điều đó khiến tôi rất vui.
Tôi vốn ít chữ, còn hai đồng tu kia đều học cao. Họ đọc Pháp trôi chảy và hiếm khi mắc lỗi. Còn tôi thì thường xuyên thêm từ, bỏ sót từ, thậm chí còn nhầm hàng nữa. Cả hai đều kiên nhẫn sửa lại cho tôi. Tôi cảm thấy không biết làm cách nào để ngộ Pháp, và rất lo lắng. Nhưng càng lo lắng, tôi càng mắc nhiều lỗi hơn. Tôi đã bị hư vinh dẫn động và chấp trước vào việc giữ thể diện. Tôi chịu áp lực rất lớn và nghĩ đến việc từ bỏ, và tôi đã chia sẻ suy nghĩ này với họ.
Hai đồng tu đều rất tốt, họ không chỉ khuyên tôi đừng rời bỏ nhóm, mà còn khích lệ tôi không nên nóng vội, cần phải nỗ lực. Họ nói: “Chỉ cần cô dụng tâm, Sư phụ sẽ quản cô, và nhất định cô sẽ đọc tốt thôi!”
Tâm vị tha của đồng tu làm tôi cảm động sâu sắc. Tôi không còn muốn rời xa họ nữa. Đặc biệt vào thời gian đó, việc tìm được một nhóm học Pháp không hề dễ dàng. Tôi bèn đổi ý và tiếp tục học cùng họ.
Sau một thời gian nỗ lực cố gắng, với sự gia trì của Sư phụ và sự giúp đỡ kiên nhẫn của các đồng tu, khả năng đọc Pháp của tôi ngày càng tốt hơn và về cơ bản tôi đã có thể hòa nhập với mọi người. Chính là nhờ sự gia trì của Sư phụ cùng sự bao dung và giúp đỡ vị tha của các đồng tu, tôi mới có thể đi được đến ngày hôm nay.
Vứt bỏ chấp trước vào lợi ích
Tháng 3 năm 2001, mẹ của chị nuôi tôi phải nằm viện. Vì thị giác của chị ấy không tốt, nên tôi đã nhận chăm sóc cho mẹ chị ấy vào ca đêm. Anh trai của chị là chủ một công ty và rất bận rộn. Anh ấy mấy lần thấy tôi chăm mẹ mình nên đã đưa tôi 1.000 Nhân dân tệ, nói rằng tôi có thể dùng để đi lại. Tôi không thể từ chối nên đành nhận.
Ngày hôm sau, tôi thức giấc vào nửa đêm bởi cơn đau dữ dội. Tôi cảm thấy như nhiều mũi kim nhọn đang đâm vào bên trái ngực mình, cơn đau ngày một dữ dội hơn. Tôi không thể nằm được nữa. Tôi bắt đầu cảm nhận sự nghiêm trọng của vấn đề, và tôi bắt đầu luyện công. Sau khi luyện xong bài công pháp thứ nhất, thứ ba và thứ tư, cơn đau có phần dịu bớt. Khi tôi đang luyện bài công pháp thứ hai, tôi nghĩ: “Hẳn là mình có vấn đề rồi. Nhưng mình đã làm sai ở đâu nhỉ?”
Tôi nghĩ đi nghĩ lại, và đột nhiên nghĩ đến khoản tiền 1.000 tệ kia. Tôi có nên nhận số tiền đó không? Người tu luyện giúp đỡ người khác không cần báo đáp, tôi làm như vậy chẳng phải là cầu hồi báo sao? Hơn nữa, tôi giúp chị nuôi là để hồi đáp lòng tốt của chị ấy. Tôi đã sai rồi, tôi không nên nhận số tiền đó. Lúc tôi nhận ra điều này, khi tôi đang chuẩn bị thực hiện động tác phúc tiền bão luân thì “soạt” một cái, cảm thấy như một bát nước lạnh đang dội xuống bên trái ngực mình. Thật dễ chịu biết bao! Trong tâm tôi cảm thấy vô cùng thoải mái. Sự nhẹ nhàng của việc ôm bão luân vô cùng huyền diệu. Tôi biết mình đã tìm ra vấn đề, và Sư phụ đang khích lệ tôi.
Sau đó, khi luyện bài tọa thiền, tôi có cảm giác giống như được mô tả trong Chuyển Pháp Luân, như thể tôi đang ngồi trong vỏ trứng gà và tôi cảm thấy vô cùng thoải mái, vô cùng mỹ diệu. Cả cánh tay và chân tôi đều rất nhẹ và được năng lượng bao quanh. Tôi biết mình đã ngộ đúng rồi, và Sư phụ đang gia trì cho tôi.
Nhờ điểm hóa này, tôi biết mình cần chính lại sai lầm bằng cách trả lại tiền. Khi trời rạng sáng, tôi kể cho chồng tôi nghe chuyện đã xảy ra và quyết định của tôi. Chồng tôi rất ủng hộ. Sau khi dùng bữa tối xong, vợ chồng tôi cùng đến bệnh viện và đưa tiền cho mẹ anh ấy. Sau đó, cơn đau ở ngực tôi hoàn toàn biến mất.
Tiêu nghiệp, đề cao trong Pháp
Một buổi sáng nọ sau khi dùng xong bữa sáng, tôi xem đồng hồ mới có 6 rưỡi, lúc đó còn quá sớm để đi làm nên tôi ngồi song bàn trên ghế sofa để học Pháp, và định học đến 7 giờ 30. Nhưng tôi đã quên mất thời gian. Đến lúc tôi nhìn đồng hồ thì đã gần 8 giờ rồi. Tôi vội tháo chân ra, đứng dậy, và chuẩn bị đi làm. Nhưng tôi chưa kịp đứng vững thì thấy “cạch” một tiếng rồi ngã xuống. Khi ngồi dậy tôi thấy bàn chân trái của mình bị trẹo, khiến tôi rất sốc.
Ngay lập tức, lời giảng của Sư phụ lóe lên trong tâm trí tôi:
“Chúng ta giảng rằng, tốt xấu xuất tự một niệm của người ta, sai biệt ở một niệm ấy đưa đến hậu quả khác nhau.” (Bài giảng thứ tư, Chuyển Pháp Luân)
Tôi nghĩ là người tu luyện, tôi có Sư phụ bảo hộ và sẽ ổn thôi. Vậy là tôi ấn mạnh bàn chân xuống và nó đã thẳng trở lại.
Tôi đứng dậy xem thế nào, thì thấy khi bàn chân chạm đất không đau nhiều nữa mà chỉ hơi tê tê. Tôi nhanh chóng xuống lầu và đạp xe đi làm. Mười phút sau, tôi đã đến chỗ làm. Nhưng chân tôi bắt đầu đau và ngày càng sưng lên, đi lại có chút khó khăn nên tôi quyết định về nhà. Khi về đến tòa nhà, tôi phải bám vào tay vịn cầu thang, và cố lắm mới lên được tầng tư nơi tôi sinh sống.
Ngay khi bước vào căn hộ nhà mình, tôi nghĩ: Liệu có ảnh hưởng đến việc luyện công của mình không? Tôi nhanh chóng ngồi lên giường ở thế song bàn. Chân tôi không đau tẹo nào. Sau khi luyện được một lát, tôi cảm thấy một thứ gì đó giống như luồng khí đang chạy từ bắp đùi trái đến các đầu ngón chân, và khí lạnh chạy từ đầu các ngón chân trái bài xuất ra ngoài. Tôi tin rằng Sư phụ đang dùng hình thức đó để tiêu nghiệp cho tôi. Tôi cảm thấy rất vui. Tôi đả tọa trong một giờ đồng hồ, chân tôi không đau nhiều nữa, ngoại trừ có một vết bầm trên mu bàn chân.
Tầm 1 giờ chiều chồng tôi về nhà. Thấy chân tôi như vậy, anh muốn đưa tôi đi bệnh viện nhưng tôi không đồng ý. Anh bèn ra hiệu thuốc mua một lọ thuốc nước và nói với tôi thuốc này hiệu quả thế nào. Anh để chai thuốc lại, dặn tôi tự bôi và rời đi. Sau khi chồng tôi đi khỏi, tôi bắt đầu học Pháp và luyện công. Mỗi lần luyện xong bài tọa thiền, vết bầm tím trên chân tôi lại lan rộng hơn.
Chiều tối chồng tôi về thì thấy chân tôi không những không đỡ mà còn trở nên tệ hơn. Anh cầm lọ thuốc lên định bôi cho tôi và nhận ra chai thuốc chưa được mở. Anh trở nên lo lắng và nói: “Em không muốn đi viện, cũng không muốn dùng thuốc. Em muốn chết sao?” Chồng tôi không chịu ăn cơm, chỉ nằm trên giường với vẻ tức giận.
Sau khi anh ấy bình tĩnh lại, tôi nói: “Anh đừng lo. Em biết anh muốn tốt cho em, nhưng em là người luyện công, em biết nên làm gì. Hãy cho em ba ngày. Sau đó nếu vẫn không lành, anh có thể làm bất kỳ điều gì đối với chân em.”
Tôi buông tâm xuống và giao phó số phận của mình cho Sư phụ. Tôi tăng cường học Pháp và luyện công. Chân tôi vẫn sưng và thâm tím. Tôi bèn ngồi thiền lâu hơn. Đến tối ngày hôm sau, toàn bộ bàn chân tôi sưng lên như quả cà tím, dưới lòng bàn chân và các ngón chân cũng tím bầm. Tôi thậm chí còn không xỏ được chân vào đôi dép rộng đi trong nhà. Nhưng kỳ lạ là, chân tôi hầu như không đau tẹo nào. Tôi biết Sư phụ đang gánh chịu thay mình.
Sáng sớm ngày thứ ba, chồng tôi nhìn vào chân tôi, anh không nói lên lời và đành đi làm. Buổi tối khi anh về nhà, vừa nhìn chân tôi anh thốt lên: “Ô! Chân em bình thường rồi này! Không có dấu tích nào luôn.” Anh rất kinh ngạc. Kỳ thực tôi chỉ đặt tâm vào việc học Pháp, luyện công chứ cũng không biết đến khi nào sẽ khỏi. Chồng tôi cảm động nói: “Kỳ diệu thật! Sáng nay còn sưng vù, sao có thể lành nhanh thế nhỉ? Thật quá thần kỳ!”
Bước trên con đường tu luyện của riêng mình
Theo yêu cầu của hình thế Chính Pháp, các điểm sản xuất tài liệu được thiết lập ở khắp Trung Quốc đại lục. Năm 2009, với sự giúp đỡ của các đồng tu, tôi cũng lập một điểm ở nhà mình và bắt đầu cung cấp Tuần báo Minh Huệ và các tài liệu giảng chân tướng khác cho các đồng tu lâu năm, và cho các đồng tu ở vùng nông thôn phân phát. Mặc dù bận rộn, nhưng tôi cảm thấy rất mãn nguyện.
Giảng chân tướng trực diện cho mọi người là điểm yếu của tôi. Tôi thực sự tôn trọng và khâm phục những đồng tu có thể làm tốt việc này. Theo nhu cầu của hình thế Chính Pháp, Sư phụ yêu cầu chúng ta bước ra để nói với mọi người về Pháp Luân Đại Pháp, nhưng tôi chưa bao giờ đột phá được.
Sư phụ giảng:
“Giảng chân tướng, cứu chúng sinh, đó chính là điều chư vị cần làm, trừ đó ra thì không có điều chư vị cần làm, trên thế gian này không có điều chư vị cần làm.” (Giảng Pháp tại Pháp hội New York 2015, Giảng Pháp tại các nơi XIII)
Sau khi đọc Pháp của Sư phụ, tôi càng cảm thấy lo lắng hơn. Sư phụ nhìn thấy tâm cứu người của tôi, vào tháng 3 năm 2018, Ngài đã an bài cho hai đồng tu có kinh nghiệm giảng chân tướng hàng ngày đi cùng với tôi. Chúng tôi học Pháp vào buổi sáng và đi ra ngoài giảng chân tướng cho mọi người vào buổi chiều, không kể nắng mưa.
Trong số đó, một đồng tu năm nay đã gần 80 tuổi. Bà đã nói chuyện trực tiếp với mọi người về Đại Pháp trong nhiều năm và có rất nhiều kinh nghiệm. Bà gặp ai liền giảng cho người ấy chứ không kén chọn. Ngoài ra, bà còn rất trí huệ và có chính niệm mạnh mẽ. Trong lúc giảng chân tướng, bà trò chuyện vui vẻ, thân mật như thể nói chuyện với người thân không gặp đã lâu. Tỷ lệ khuyên tam thoái của bà rất cao. Tôi muốn học theo bà, nhưng không hiệu quả dù tôi có cố gắng thế nào đi nữa.
Thông qua học Pháp, tôi hiểu được rằng đó là cảnh giới tu luyện của bà, và bà đã đạt được đến cảnh giới đó. Chính niệm đến từ Pháp, trí huệ cũng từ Pháp mà có được. Tôi ngộ được ra mình đang thiếu sót ở đâu. Tôi đã cố gắng bắt chước người khác, thay vì đề cao trong Pháp, điều này tuyệt đối không được phép. Tôi thường tự nhủ: “Chỉ có Pháp của Sư phụ mới là toàn năng. Mình phải học Pháp nghiêm túc và học Pháp nhiều hơn.” Với tâm thái này, tôi đã tự tin làm ba việc, và tâm tính của tôi cũng được đề cao lên.
Dần dần, tôi cũng tìm ra những phương thức cứu người khả thi theo những gì tôi ngộ được từ Pháp. Tuy rằng chưa đạt được hiệu quả như các đồng tu, nhưng tôi đã khai sáng con đường của riêng mình. Trong quá trình này, một số người đã tin những gì tôi nói, như thể họ đang chờ tôi vậy. Tôi giảng một chút họ liền thoái ngay.
Tuy nhiên, với một số người khác thì khá khó. Dù tôi nói gì, họ cũng không tin, nhưng họ không đối xử tệ với tôi. Cũng có người mắng chửi tôi, hay gọi điện báo tôi với cảnh sát. Tôi đã chạm mặt đủ loại người. Với sự bảo hộ từ bi của Sư phụ, tôi luôn về nhà an toàn.
Tôi biết mình vẫn còn nhiều chấp trước và thiếu sót. Chẳng hạn, tôi không muốn giảng chân tướng cho những người trong tiểu khu tôi ở; tôi không sẵn lòng nói chuyện với người mà tôi không thích, và tôi không dám giảng ở chỗ đông người. Tất cả những điều này đều là nhân tâm. Hiện giờ tôi vẫn còn nhiều chấp trước chưa vứt bỏ, tôi cần phải nhanh chóng đề cao trong Pháp.
Con xin cảm ân Sư phụ vì sự bảo hộ từ bi của Ngài trong suốt những năm qua.
Bản quyền © 2024 Minghui.org. Mọi quyền được bảo lưu.
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2024/10/11/478094.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2024/11/29/221870.html
Đăng ngày 11-01-2025; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.