Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp người Tây phương ở Hoa Kỳ
[MINH HUỆ 14-12-2024] Cuộc bầu cử tháng 11 năm 2024 là một sự kiện quan trọng trong nền chính trị Hoa Kỳ, vậy nên kênh truyền thông của chúng tôi muốn đăng tải về nội dung này. Tôi được mời tham gia vào chương trình và chủ trì một phần riêng trong buổi phát sóng vào đêm bầu cử. Tôi đã nhận lời. Sau nhiều buổi tập duyệt cùng với rất nhiều sự chuẩn bị của đội ngũ sản xuất, Ngày Bầu cử cuối cùng đã đến.
Khảo nghiệm của tôi xảy ra vào ngày hôm đó, bắt đầu từ khoảng 4 giờ chiều, khi tôi chuẩn bị đến văn phòng để cho buổi phát sóng trực tiếp.
Khảo nghiệm bắt đầu
Trong khi thay đồ cho buổi ghi hình, tôi cảm thấy thế giới của mình đột nhiên thay đổi. Tôi cảm giác như thể mình đang đóng một vai diễn trong một bộ phim. Lựa chọn trang phục và quyết định mặc đồ gì là một cảm giác đầy hoài niệm, như một cảnh quay sống động và kịch tính trong phim khi nhân vật đang lựa chọn trang phục cuối cùng cho mình trước khi chết.
Cảm giác này rất mãnh liệt. Tôi lên chuyến tàu hoả và bắt đầu đọc Hồng Ngâm.
Tuy nhiên, một cách đường đột và dường như hết sức ngẫu nhiên, tôi có trải nghiệm kỳ lạ (và có lẽ là) mãnh liệt nhất trong đời. Tim tôi cảm giác như một chiếc túi nilon bị bóp chặt đến mức không khí bên trong bị vón lại thành một khối và nó tiếp tục bị bóp chặt cho đến khi nổ tung.
Cảm giác như một trong các van tim của tôi có vấn đề. Nó bị bóp chặt và sau đó đột ngột nổ tung. Ngay lập tức, tôi nghĩ rằng: “Ôi, trời ơi, không ổn rồi.” Giây phút sau đó, thân thể tôi thấy ngày càng lạnh và ẩm ướt. Tôi nghĩ: “Ôi, đây có phải là cảm giác mất máu bên trong không?”
Sau đó, tôi nếm thấy vị máu trong miệng và nghĩ rằng: “Ôi, không ổn rồi. Thật sự không ổn rồi.”
Vào lúc đó, tôi nhìn xung quanh khoang tàu hoả và nhận ra rằng tôi đã được an bài sẽ chết ở đây. Tôi cảm nhận một cách mạnh mẽ rằng dường như có một sự an bài từ trước, rằng tôi sẽ quỵ xuống ở khoang tàu hoả này và phải nhập viện hoặc chết đi.
Tôi cố gắng lấy lại thị lực, tập trung và tiếp tục nhẩm Hồng Ngâm nhưng không thể được. Tất cả những suy nghĩ kia ập vào đầu tôi, đại loại như: “Ôi, ngươi rõ ràng đang bị nhồi máu cơ tim.”
Nhưng sau đó, thật may mắn thay, Sư phụ đã có an bài từ trước.
Vào trước ngày hôm đó, tôi đã học mục “Tẩu hoả nhập ma” trong Bài giảng thứ sáu của Chuyển Pháp Luân, và có đoạn Pháp này gây ấn tượng với tôi:
“Sau đó bịt mắt anh ta lại, rồi vạch một cái lên cổ tay của anh này (hoàn toàn không làm anh ta chảy máu); rồi mở vòi nước sao cho anh này nghe thấy tiếng [nước] nhỏ giọt. Anh ta tưởng rằng chính là máu của mình đang nhỏ giọt xuống, một lúc sau cá nhân này chết. Kỳ thực hoàn toàn không làm anh ta chảy máu, chỉ có nước chảy thôi; tinh thần của cá nhân này đã dẫn đến cái chết của mình.” (Bài giảng thứ sáu, Chuyển Pháp Luân)
Vì tôi đã học đoạn Pháp này vào trước ngày xảy ra khảo nghiệm, nên nó triển hiện mạnh mẽ trong tâm trí tôi. Tôi bắt đầu nhẩm đi nhẩm lại đoạn Pháp này. Khi tôi liên tục nhẩm Pháp, những suy nghĩ liên tục ập vào tâm trí tôi, như: ngươi biết là ngươi cảm thấy máu đang trào ra kia mà. Ngươi nếm được vị máu. Đừng lừa dối bản thân. Ngươi biết đây là chuyện gì mà. Ngươi chỉ cần nghiêng người ra và yêu cầu những người có mặt trên tàu giúp đỡ ngươi thôi.
Nhưng tôi chỉ liên tục nhẩm Pháp, và khi làm như vậy, tôi nhận ra đoạn Pháp này bắt đầu vận hành như một công năng. Hình ảnh mà tôi nhìn thấy trong đầu là ở một không gian khác, một cựu thần đang rê ngón tay trỏ xung quanh trái tim tôi. Tôi có thể cảm nhận chính xác chỗ mà ngón tay hắn đang chạm vào tim tôi. Hắn muốn dùng ngón tay của mình đâm xuyên tim tôi ở không gian đó sang không gian này. Nếu như hắn thành công, thì tôi có lẽ đã bị đột quỵ thật rồi.
Tất cả những gì hắn cần là tôi thừa nhận quan niệm kia là đúng, và hắn sẽ thành công. Nếu như tôi thừa nhận quan niệm mà hắn cố gắng đả nhập vào đầu tôi là thật, thì ngón tay hắn có lẽ sẽ thật sự tiến nhập vào không gian này và làm tôi bị đột quỵ.
Nhưng vì trong đầu tôi nhớ đến đoạn Pháp này, những gì tôi chứng kiến là đoạn Pháp này thật sự ngăn cản bất kỳ chuyện gì xảy ra. Chỗ mà ngón tay của cựu thần kia có thể đâm vào tim tôi đã bị Pháp chặn đứng lại như một tấm khiên bảo vệ.
Khi khảo nghiệm đang diễn ra, tôi còn xuất hiện những suy nghĩ người thường khác. Cựu thế lực liên tục lẩn vào trong những suy nghĩ ấy, như: “Nếu mình chết đi, con của mình sẽ lớn lên mà không có cha.”
Với suy nghĩ đó, tôi lập tức phản bác: “Đừng nghĩ về việc đó. Con trai ta có an bài riêng cho cuộc đời của nó. Đó không phải lý do vì sao ta ở đây. Cuộc đời của ta là dành để cứu người.”
Cuộc chiến này kéo dài trong một thời gian rất lâu. Tôi kiên định được một hồi, phản lại đòn tấn công và cho rằng mình đã vượt qua rồi. Tuy nhiên, một “tư tưởng thứ hai” lại đến. “Tư tưởng thứ hai” này chấp nhận an bài theo một cách kỳ quái và khác lạ: “Ôi, hay quá. Khảo nhiệm qua rồi, nhưng tim của mình có vấn đề.”
Những “tư tưởng thứ hai” này rất khó phủ định, vì chúng trông giống như tư tưởng thật sự của tôi vậy. Nhưng thật ra chúng là giả. Tôi phải phủ định chúng và nhắc nhở bản thân rằng: “Không, ngay cả việc đó cũng là giả. Không có gì xảy ra cả. Đây chỉ là một an bài hoàn toàn giả tạo. Thực tế thì không có gì bị tổn thương cả.”
Khi tàu dừng ở trạm kế tiếp, tôi nghĩ rằng mình rất khát nước. Tôi cảm thấy như sắp chết khát đến nơi nhưng lại không mang theo nước.
Tôi nghĩ đến việc xuống tàu để mua một ít nước. Nhưng sau đó, tôi nhận ra rằng đây cũng là một an bài của tà ác, vì nếu tôi xuống tàu thì sẽ đến trễ giờ cho buổi ghi hình.
Tôi tiếp tục ngồi ở đó. Cửa tàu đóng lại và chuyến tàu tiếp tục đi đến trạm dừng tiếp theo. Thời gian dường như bất tận và trận chiến liên hồi giữa tôi với cựu thế lực lại tiếp diễn.
Vào lúc này, tôi nhận ra rằng ngoài việc nhắm đến một mình tôi, thì an bài này còn là nhắm vào quá trình sản xuất buổi phát sóng đêm bầu cử. Tôi nhận ra nếu như mình bất tỉnh trên tàu, chương trình sẽ bị ảnh hưởng và họ sẽ phải lên kế hoạch lại cho rất nhiều sự việc. Nếu như tôi nhập viện thì sẽ tạo ra thêm gánh nặng cho mọi người.
Khi nhận ra phần này của an bài, tôi đã gia cường ý chí của mình. Tôi làm rõ ý định rằng tôi không muốn can nhiễu những người đã nỗ lực hết mình cho chương trình. Tôi không muốn can nhiễu đến quá trình sản xuất theo bất kỳ cách nào hết.
Cuối cùng, chuyến tàu đi đến trạm dừng chót. Tôi xuống tàu, bước đến văn phòng, thay đồ và ghi hình cho phần của mình như thể chưa có gì xảy ra.
Những thể ngộ của tôi
1. Theo quan điểm của, rốt cuộc thì khảo nhiệm này chính là kiểm tra tín tâm của tôi vào Pháp. Miễn là tôi kiên định với Pháp, thì không gì có thể làm tổn hại đến tôi. Tuy nhiên, tôi cần phải ghi nhớ Pháp trong tâm. Nếu như Pháp không được khắc ghi trong tâm tôi, thì sẽ rất khó phân biệt được những suy nghĩ được đả nhập vào đầu tôi là giả. Không có Pháp làm tiêu chuẩn, thì không điều gì có thể giúp tôi phân biệt thật giả.
2. Những suy nghĩ ban đầu của tôi là suy nghĩ người thường. Đây là kết quả của việc giải đãi học Pháp. Nếu như những suy nghĩ đầu tiên của tôi là sự phủ định mạnh mẽ đối với an bài kia, thì sẽ không cần phải trải qua một khảo nghiệm như vậy.
3. Sau khi suy ngẫm về trải nghiệm này, tôi đã có thể ngộ sâu sắc hơn về công năng mà Sư phụ đề cập đến trong Bài giảng thứ bảy:
“Mỗi một loại bệnh đều có một loại công năng trị liệu nhắm vào bệnh ấy; chỉ riêng về các công năng trị bệnh, tôi nói rằng có trên nghìn loại, có bao nhiêu bệnh thì có bấy nhiêu công năng để trị.” (Bài giảng thứ bảy, Chuyển Pháp Luân)
Ở tầng thứ của mình, tôi có thể nhìn thấy một “cơn nhồi máu cơ tim” triển hiện ở không gian khác là một sinh mệnh tại không gian đó đang cố gắng can nhiễu thân thể chúng ta ở không gian người thường này. Cái công năng được tạo ra để chống lại nó, chính là giống như một tấm khiên chặn ngón tay của cựu thần kia đâm vào tim tôi. Tôi thực sự cảm thấy điều ấy. Nó triển hiện ra trong đoạn Pháp ấy và có hình tượng như một chiếc khiên ngăn chặn “bệnh tật”.
Suy ngẫm sâu hơn, tôi nghĩ rằng sau khi một học viên đã đạt đến cảnh giới La Hán, thì người ấy sẽ không còn trải qua quan nghiệp bệnh nữa. (Đây là thể ngộ hữu hạn của tôi dựa trên đoạn Pháp ấy.)
4. Lý do mà tôi muốn chia sẻ trải nghiệm này với mọi người là vì, khi tôi ở trên tàu và trải qua khổ nạn ấy, tôi đã nhớ đến rất nhiều chia sẻ của các học viên khác về việc vượt qua những khảo nghiệm tương tự. Và mặc dù tôi không nhớ chính xác chi tiết tình huống của họ, tôi vẫn nhận được chút khích lệ khi nghe chia sẻ của họ. Tôi hy vọng rằng bài chia sẻ của tôi sẽ giúp ích cho ai đó trong tương lai.
Xin cảm ơn tất cả mọi người!
Bản quyền © 2024 Minghui.org. Mọi quyền được bảo lưu.
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2024/12/14/486086.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2024/12/17/222105.html
Đăng ngày 10-01-2025; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.