Bài viết của Lý Ngộ, đệ tử Pháp Luân Đại Pháp tỉnh Hồ Nam, Trung Quốc
[MINH HUỆ 07-09-2024] Tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp vào năm 1998. Không lâu sau khi tôi bước vào tu luyện, Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) đã phát động cuộc bức hại tàn bạo đối với các học viên Pháp Luân Đại Pháp. Tôi dần buông lơi trong tu luyện nên sức khỏe của tôi giảm sút rõ rệt và các bệnh cũ lại tái phát. May mắn thay, Sư phụ đã nhiều lần điểm hóa giúp tôi tỉnh ngộ. Tôi cảm nhận được sâu sắc rằng Sư phụ đã không bỏ rơi tôi. Đến năm 2004 tôi mới chân chính tu luyện. Kể từ đó, tôi và gia đình đã được Đại Pháp triển hiện rất nhiều thần tích.
Người chỉ đường bỗng dưng xuất hiện rồi lại đột nhiên biến mất
Vào một đêm tháng 7 năm 2011, tôi và vợ (cũng là đồng tu), đến một thị trấn mới để phát tặng tài liệu giảng chân tướng, treo các biểu ngữ có in thông điệp chân tướng. Thị trấn này cách nhà tôi khá xa, cần phải trèo đèo lội suối mới tới được đó. Chúng tôi cùng hướng tới mục tiêu và đã thực hiện công việc của mình một cách thuận buồm xuôi gió.
Xong việc lúc đó đã là 3 giờ 30 phút sáng và chúng tôi chuẩn bị về nhà. Nhưng trên đường về nhà, chúng tôi đã bị lạc đường, không sao thoát ra khỏi những con đường núi quanh co. Trong khi lo lắng, chúng tôi đột nhiên nhớ đến rằng: chúng tôi là đệ tử Đại Pháp, chúng tôi có Sư phụ quản.
Chúng tôi đã cầu xin Sư phụ chỉ dẫn cho chúng tôi về nhà. Ý niệm này vừa phát xuất, trước mắt chúng tôi lập tức xuất hiện một người đàn ông đẩy xe ba gác. Tôi đã nhờ ông ấy chỉ đường, và ông ấy đã bảo chúng tôi đi theo ông. Đi được một lúc, ra tới quốc lộ thì bỗng nhiên chúng tôi không thấy ông đâu nữa, chúng tôi nhìn xung quanh nhưng không thấy chút tung tích nào. Bỗng nhiên, chúng tôi ngộ ra rằng đó là Sư phụ đã giúp chúng tôi. Nếu không, vào lúc nửa đêm thế này sao bỗng nhiên lại xuất hiện một người đàn ông đẩy xe thần bí như vậy được chứ? Đó quả thực là triển hiện kỳ diệu của Pháp Luân Đại Pháp!
Chiếc xe điện thần kỳ
Vào một buổi sáng tháng 6 năm 2017, lúc 6 giờ 20 phút, tôi lái một chiếc xe điện chở một số đồng tu tới một khu chợ ở thị trấn để giảng chân tướng. Khi đến nơi, chúng tôi chia ra thành nhóm nhỏ để giảng chân tướng, khuyên tam thoái. Chớp mắt đã tới 10 giờ sáng và chúng tôi bắt đầu quay về.
Trên đường về, khi còn cách nhà khoảng 10km nữa thì chiếc xe điện đột nhiên dừng lại, không thể nào khởi động được. Chúng tôi kiểm tra thì hóa ra là xe bị hết điện. Mọi người bắt đầu lo lắng, phải làm sao đây? Chúng tôi đang ở ngoài đường, sạc điện cũng không phải là trong một chốc một lát mà có thể sạc đầy được, huống hồ chúng tôi còn không mang theo sạc.
Trong lúc mọi người đều cảm thấy không thể làm gì được thì tôi lập tức tôi nhớ đến rằng: Chúng tôi là đệ tử Đại Pháp, chúng tôi có Sư phụ quản, gặp khổ nạn có thể thỉnh cầu Sư phụ giúp.
Vì vậy, vợ tôi liền câu thông với chiếc xe: “Việc mà hôm nay chúng ta làm là cứu độ chúng sinh, là việc thần thánh nhất. Ngươi cũng cần phối hợp cho tốt, hãy hiển thần tích, đưa chúng ta trở về nhà thuận lợi”. Sau đó, mọi người cùng hô lớn: “Pháp Luân Đại Pháp hảo! Chân-Thiện-Nhẫn hảo!” Sau đó, tôi lấy chìa khóa mở máy, trong nháy mắt màn hình ở xe hiển thị pin đã đầy. Chúng tôi khởi động xe và chiếc xe bon bon chạy về nhà. Một lần nữa chúng tôi lại được trải nghiệm sự thần kỳ của Đại Pháp.
Cảnh báo về hiện thế hiện báo
Tôi và vợ sinh ra ở cùng một huyện. Khi trưởng thành, chúng tôi làm việc ở một huyện khác. Sau khi nghỉ hưu, chúng tôi quay trở lại quê nhà để sống một cuộc sống yên bình hơn.Tuy nhiên, vào ngày 15 tháng 9 năm 2022, một nhóm gồm 16 người, trong đó có người của Ủy ban Chính trị và Pháp luật của cả hai huyện và giám sát hành chính ở nơi tôi công tác, đã xông vào nhà chúng tôi và tiến hành khám xét vô lý. Vợ tôi đã kiên định nói lý với họ: “Là các viên chức nhà nước, các anh tự xông vào nhà dân như vậy là phạm pháp, không có văn bản giấy tờ mà tiến hành khám xét là phạm pháp, xâm phạm quyền chân dung cũng là phạm pháp. Các anh là những người chấp pháp mà lại phạm pháp sao, sao không lấy pháp trị quốc?” Họ tự thấy đuối lý, á khẩu không nói được gì. Cuối cùng, tất cả mọi người đều chán ngán rời đi, ngoại trừ người của Phòng 610 và giám sát hành chính nơi tôi làm việc.
Sau đó, giám sát hành chính nơi tôi làm việc yêu cầu tôi từ bỏ tu luyện và bảo tôi ký tên vào biên bản “chuyển hóa”. Lúc này, Pháp của Sư phụ vang lên bên tai tôi:
“Vô luận trong hoàn cảnh nào cũng không hề theo yêu cầu, mệnh lệnh hay chỉ thị của tà ác.” (Chính niệm của đệ tử Đại Pháp có uy lực – Tinh Tấn Yếu Chỉ II)
Tôi nói với họ: “Tôi không thể ký được, tôi không ký là vì muốn tốt cho các anh. Bức hại chính tín là phạm tội, và trong tương lai, khi tà Đảng sụp đổ thì những tội ác kia đều phải bị truy cứu. Nếu tôi ký thì các anh lại phải chịu thêm một tội, các anh làm công việc này, bản thân đó đã là phạm tội rồi”.
Phó giám đốc nơi tôi làm việc nói: “Hôm nay tôi là làm theo chỉ đạo của cấp trên, vậy cấp trên sẽ chịu trách nhiệm”. Tôi nói: “Đến ngày đó, cấp trên của anh cũng đang trên đài phán quyết mà bị truy cứu, bản thân còn khó đảm bảo, thì ai còn có thể đảm bảo được cho anh đây? Anh sẽ phải gánh chịu báo ứng thôi”.
Tôi còn chưa dứt lời thì phó giám đốc đã ngã phịch xuống sàn. Những nhân viên đi cùng vội vàng đưa ông tới bệnh viện nhưng bệnh viện từ chối tiếp nhận và bảo họ mau đưa ông về nhà.
Nhân viên Phòng 610 sau khi tận mắt chứng kiến cảnh này lập tức không còn dáng vẻ bệ vệ ngạo mạn kia nữa. Phó trưởng Phòng 610 khiếp đảm, hỏi: “Phó giám đốc của anh sao tự nhiên lại ngã quỵ xuống đất như thế?” Tôi trả lời: “Đó là Thần cảnh báo các anh, bảo các anh hãy bỏ ác theo thiện, nếu không thì hôm nay là ông ấy, ngày mai có thể là chính các anh”. Phó trưởng Phòng 610 mặt trở nên trắng bệnh, bàng hoàng lo sợ, cả nhóm người lẳng lặng rời khỏi nhà tôi.
Bản quyền © 2024 Minghui.org. Mọi quyền được bảo lưu.
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2024/9/7/481614.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2024/10/4/221108.html
Đăng ngày 06-11-2024; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.