Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp ở Hàn Quốc
[MINH HUỆ 19-11-2024] Con xin kính chào Sư phụ! Xin chào các đồng tu!
Tôi đến từ Gimhae, Gyeongnam, Hàn Quốc và đã làm nghề giáo viên được 39 năm rưỡi. Tôi vừa nghỉ hưu vào tháng Hai. Đến tháng 11 năm 2024 là tròn 20 năm tôi tu luyện trong Pháp Luân Đại Pháp.
Trong Kinh văn “Giảng Pháp tại Pháp hội Singapore”, Sư phụ đã giảng:
“Chư vị đã tu luyện [vậy] sự việc này là ở vị trí thứ nhất, như vậy bất kể chuyện gì cũng không thể can nhiễu nó.”
Khi bước vào tu luyện, tôi đã quyết định rằng để việc tu luyện của mình không chịu bất kỳ can nhiễu nào, tôi phải xem việc ấy là ưu tiên nhất và sẽ làm theo an bài của Sư phụ một cách vô điều kiện.
Giới thiệu Pháp Luân Đại Pháp cho các học sinh
Tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp ở tuổi 42. Đại Pháp đã thay đổi cuộc đời tôi. Ngay từ thuở đầu, tôi luôn tập trung tu luyện thật tốt và nghĩ cách để nói với người khác về Đại Pháp. Vào mỗi học kỳ, tôi đều dạy các học sinh của mình luyện công. Các em cũng niệm “Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân-Thiện-Nhẫn hảo”. Tôi nghĩ rằng ngay cả khi các em không kiên trì tu luyện, thì ít nhất cũng nên ghi nhớ “Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân-Thiện-Nhẫn hảo”.
Tôi nói với các em về Thần Phật và vô cùng biết ơn khi không ai phàn nàn hoặc trình báo tôi. Rất ít học sinh của tôi mắc bệnh hoặc gặp những vấn đề nghiêm trọng như bị chấn thương.
Sư phụ đã chấn chỉnh thói quen xấu của tôi là hay nổi nóng với học sinh. Không lâu sau khi tôi bắt đầu tu luyện, Sư phụ đã khảo nghiệm xem liệu tôi có thể giữ bình tĩnh hay không và tôi đã vượt qua khảo nghiệm. Khi trở về nhà tối hôm đó và đọc Chuyển Pháp Luân, tôi nhận ra đây là một quyển Thiên Thư. Vào năm cuối cùng trước khi tôi nghỉ hưu, như thể để tiêu trừ tất cả những món nợ nghiệp tôi còn thiếu, có nhiều học sinh của tôi rất quậy phá và ngày nào các em cũng gây chuyện. Tôi thường xuyên hướng nội và cố gắng khống chế bản thân, nhưng không hề dễ dàng.
Khi một học sinh nói tục với tôi, tôi vô cùng tức giận. Tuy nhiên, tôi nhớ lại điều Sư phụ đã giảng:
“Tuy nhiên chúng tôi đã giảng rằng, là một người luyện công, thì cần làm được ‘đả bất hoàn thủ, mạ bất hoàn khẩu’, dùng tiêu chuẩn cao mà yêu cầu bản thân.” (Bài giảng thứ tư, Chuyển Pháp Luân)
Vì vậy, tôi nén cơn giận và gọi học sinh đó đến. Ngay khi tôi chuẩn bị la mắng em ấy, các cơ mặt của tôi đột nhiên giãn ra và tôi mỉm cười. Tôi lập tức nhận ra rằng Sư phụ đang điểm hoá tôi ngừng nổi giận với các em học sinh và không tạo nghiệp nữa. Tôi đã cười và nói chuyện với em ấy. Sau đó, các em đã cư xử tốt hơn và tôi không còn nổi cáu nữa.
Thiện giải với vị hiệu trưởng
Tôi biết rằng mọi thứ mình có được là do Sư phụ an bài. Tiêu chuẩn thăng tiến ở Hàn Quốc được hạ thấp và đột nhiên tôi được thăng lên chức phó hiệu trưởng ở một trường học nọ. Tôi vừa mới bắt đầu tham gia vào một hạng mục Đại Pháp và chịu trách nhiệm hiệu đính bản dịch. Hàng ngày sau giờ làm việc, tôi dành nhiều tiếng đồng hồ để đọc kiểm tra lỗi.
Việc thăng tiến lên chức phó hiệu trưởng cho tôi rất nhiều thời gian. Tuy nhiên, khi nghĩ đến việc đi dạy ở một ngôi trường xa cách nhà hơn 80 km, tôi tự hỏi vì sao mình lại bị chuyển đến một ngôi trường ở xa như vậy. Tuy nhiên, tôi nhận ra rằng Sư phụ an bài hẳn là có lý do. Sau một vài ngày, tôi cảm nhận được giữa tôi và vị hiệu trưởng có tồn tại một mối quan hệ nhân duyên đặc biệt nào đó. Tôi đã quyết định rằng bất kể điều gì xảy ra, tôi sẽ làm tốt công việc và cứu độ chúng sinh.
Các giáo viên nói rằng vị hiệu trưởng này vô cùng hà khắc và khắt khe. Họ đều e sợ ông ấy. Tuy nhiên, sau khi làm việc với tôi khoảng 2 tuần, ông ấy đã tin tưởng tôi và trở nên thân thiện.
Tôi đã hồng Pháp cho người lao công của trường và dạy bà ấy luyện công. Thỉnh thoảng, chúng tôi luyện công ở khuôn viên trường và vị hiệu trưởng đã nhìn thấy. Ông ấy nói rằng tôi nên dạy tất cả giáo viên và học sinh trong trường luyện công. Vì thế, hàng ngày tôi đều dành 20 phút nghỉ giải lao để tập hợp hơn 70 học sinh và giáo viên ở khu sảnh nhỏ để dạy họ luyện công. Sau một vài tháng, ông ấy nhờ tôi đến phòng y tế ở gần đó vào mỗi trưa ngày thứ Tư để dạy những người già luyện công.
Vào cuối năm, tôi đề xuất rằng trường học nên mua vé Thần Vận cho học sinh và giáo viên. Vị hiệu trưởng đã chấp thuận. Kết quả là, các viên chức, học sinh và giáo viên đều đến xem Thần Vận. Tuy nhiên, vị hiệu trưởng không đi vì tinh thần ông ấy không được tốt.
Ở Hàn Quốc, ban giám hiệu nhà trường phải chuyển công tác sau 18 tháng. Tuy nhiên, sau đợt trình diễn của Thần Vận ở địa phương năm đó, quy định đột ngột thay đổi thành một năm đối với chức phó hiệu trưởng, hết kỳ hạn đó là tôi có thể nộp đơn chuyển công tác sang một trường học khác. Sự thay đổi đột ngột trong quy định chuyển công tác làm tôi nhận ra rằng Sư phụ đang cố gắng điểm ngộ cho tôi và yêu cầu tôi quay trở lại thành phố Gimhae. Mặc dù vị hiệu trưởng muốn tôi ở lại thêm một năm nữa, tôi vẫn nộp đơn xin chuyển công tác ngay lập tức.
Khoảng 2 tháng trước khi chuyển công tác, trong khi đang thiền định, tôi đột nhiên nhìn thấy tiền kiếp của mình với vị hiệu trưởng này. Cũng như trong kiếp này, kiếp sống kia rất ngắn ngủi và bi thương. Tôi không thể ngừng khóc. Một vài ngày sau, ông ấy gửi cho tôi một bức thư điện tử để xin lỗi và giải thích rằng lý do ông ấy không đi xem Thần Vận là vì ganh tỵ với việc trong tâm tôi chỉ có Sư phụ và Đại Pháp.
Sau đó, ông ấy gọi cho tôi và nói rằng đã đọc xong quyển sách Chuyển Pháp Luân mà tôi tặng. Khi biết tin này, tôi đã mua vé Thần Vận cho vợ chồng ông ấy. Cả hai đều nói rằng họ vô cùng xúc động trước những màn trình diễn của Thần Vận. Dưới sự an bài của Sư phụ, tôi đã hoá giải được nhân duyên với vị hiệu trưởng này và hoàn thành trách nhiệm trợ Sư chính Pháp.
Sau khi trở về Gimhae, trong vòng 3 năm rưỡi, tôi đã làm việc với ba vị hiệu trưởng khác nhau. Sau khi hoàn trả sạch nợ nghiệp cho họ, tôi đã được thăng chức làm hiệu trưởng.
Tu luyện trong vai trò là hiệu trưởng
Tháng 3 năm 2017, tôi chuyển công tác đến một trường học ở khu Yangsan để đảm nhận chức hiệu trưởng. Phụ huynh và giáo viên ở đó đều rất không vui. Là một người tu luyện, tôi luôn hành xử theo Chân-Thiện-Nhẫn, đối xử với học sinh, phụ huynh và giáo viên với tâm thái cân nhắc đến người khác trước. Mặc dù mọi người e ngại về tôi, tôi không hề để tâm tới việc đó.
Vào buổi sáng đầu tiên, vị hội trưởng hội phụ huynh học sinh đã đến văn phòng của tôi và đưa ra rất nhiều kiến nghị. Nhân viên văn phòng cũng rất lạnh lùng với tôi. Tôi cảm thấy mọi người ở đây thật thô lỗ. Tuy nhiên ngay từ ngày đầu, tôi đã hướng nội tìm, loại bỏ chấp trước vào danh lợi và tu tâm của mình. Dưới vai trò hiệu trưởng, tôi nhất tâm đối xử với mọi người bằng sự tôn trọng và giải quyết các kiến nghị của họ sớm nhất có thể.
Để tạo điều kiện cho các giáo viên chú trọng việc giảng dạy cho học sinh, tôi đã cắt giảm khối lượng công việc cho họ. Ít lâu sau, tôi nói rằng mình muốn nói chuyện với các em học sinh ở giảng đường. Tôi muốn nói với các em về Chân-Thiện-Nhẫn. Mặc dù chưa từng có tiền lệ tổ chức sinh hoạt vào buổi sáng cho học sinh, các giáo viên không hề phản đối. Thông qua việc giáo dục định kỳ hàng tháng về Chân-Thiện-Nhẫn, thái độ của các em học sinh đã trở nên rõ ràng hơn và các em thường chào hỏi tôi khi tôi đi bộ trong khuôn viên trường.
Dần dần, các giáo viên rất hài lòng. Vị hội trưởng hội phụ huynh còn cảm ơn tôi bằng cách gửi hoa lưu niệm cho nhà trường khi tôi quay về Gimhae. Vào mùa xuân năm 2018, khoảng 21 đến 25 viên chức đã xem Thần Vận.
Sau này, tôi ngộ ra rằng cũng là nhờ an bài của Sư phụ nên tôi mới đột nhiên được thăng chức làm hiệu trưởng. 3 tháng sau khi tôi nhận chức, con gái tôi, người đang làm việc trong một hạng mục truyền thông, đã bắt đầu hoạt động trên các nền tảng mạng xã hội. Hạng mục không hề dễ dàng. Có rất nhiều việc khá tẻ nhạt, từ việc lựa chọn bài chia sẻ chất lượng, biên dịch từ tiếng Anh sang tiếng Hàn, và hiệu đính bài chia sẻ. Không có học viên nào nguyện ý làm việc đó, vì thế tôi quyết định tạm ngưng công việc và giúp đỡ con gái trong hạng mục mới này.
Tôi đã nhờ ba học viên có khả năng biên dịch từ tiếng Anh sang tiếng Hàn trong khu vực chúng tôi và họ đều đồng ý. Mặc dù việc dịch thuật và hiệu đính chưa hoàn hảo nhưng họ đều làm một cách hết sức tận tâm. Không lâu sau đó, số lượng các bài chia sẻ cần hiệu đính đã gia tăng đáng kể nhưng tôi lại là người duy nhất hiệu đính chúng. Đôi khi, tôi phải hiệu đính đến 8 bài chia sẻ.
Khi số lượng người theo dõi trên các tài khoản mạng xã hội tiếp tục gia tăng, thì doanh thu quảng cáo của kênh truyền thông cũng thế. Vì vậy, để đạt mức chỉ tiêu doanh số như hãng thông tấn của người thường, kênh truyền thông đã tuyển thêm ba nhà báo. Chúng tôi nhanh chóng rút khỏi hạng mục sau khi các học viên trẻ tham gia. Tôi vô cùng hài lòng khi hạng mục truyền thông đã phát huy vai trò tích cực của nó.
Trong hơn một năm làm việc ở hạng mục truyền thông này, tôi đã đề cao rất nhiều, đôi khi còn cảm thấy như mình đang sử dụng công năng. Các học viên trong khu vực chúng tôi chưa bao giờ than phiền về công việc nặng nhọc và ai ai cũng phối hợp rất tốt. Khi nghĩ đến sự hỗ trợ vô tư của các đồng tu, tôi vô cùng cảm động và biết ơn sự giúp đỡ của họ.
Tháng 9 năm 2018, sau khi kết thúc nhiệm kỳ ở trường này, tôi được chuyển công tác đến một trường học nhỏ hơn ở thành phố Gimhae. Năm tiếp theo, một giáo viên, cũng là một học viên, đã đến công tác ở trường và được tôi chỉ định chịu trách nhiệm cho chương trình giáo dục đạo đức trẻ em. Cô ấy đã nói với các em về Chân-Thiện-Nhẫn. Nhờ sự sáng tạo và nỗ lực của học viên này, các em học sinh đã thay đổi qua từng ngày.
Vào năm thứ hai, chương trình được các phụ huynh đón nhận tích cực. Khi tôi rời trường học, các em học sinh lớp sáu đã tiễn tôi, gương mặt các em tươi tắn rạng ngời.
Tôi đã công tác tại trường học ấy khoảng 18 tháng. Khi tôi sắp chuyển công tác, một vị hiệu trưởng cấp cao đã gọi cho tôi và mời tôi đến trường của ông ấy. Mặc dù chưa từng nghĩ tới việc đến trường ấy, tôi cảm thấy hết thảy mọi thứ mình gặp phải không hề ngẫu nhiên, nên đã nộp đơn đến đó.
Sau này, một giáo viên ở trường đó bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp và chúng tôi đã lập nên một điểm luyện công gần trường học. Trong thời gian tại chức ở trường, tôi nhận được một cuộc gọi từ một người quen thời sinh viên, người mà tôi đã chia sẻ về Thần Vận nhưng ông ấy vẫn chưa đi xem. Trong lúc nói chuyện điện thoại, ông ấy nói rằng sẽ chuyển công tác tới một nơi gần trường học của chúng tôi vào tháng 1. Vì vậy, một lần nữa tôi đã nói về Thần Vận với ông và lần này ông ấy đã đi xem.
6 tháng sau khi chuyển công tác tới đây, ông ấy lại được chuyển công tác về thị trấn của mình. Từ việc này, một lần nữa tôi cảm thấy rằng tất cả những lần chuyển công tác của tôi đã được Sư phụ an bài một cách cẩn mật, và tất cả đều là để tôi kết nối với chúng sinh và hoàn thành sứ mệnh cứu độ họ.
Vì công việc ở trường học này rất thuận lợi, tôi cho rằng mình đã hoàn thành trách nhiệm ở xã hội người thường nên muốn nộp đơn nghỉ hưu danh dự sớm hai năm. Một hôm trong khi đang đắn đo, tôi đã mơ thấy có người đưa tôi hai tập hồ sơ ghi nợ. Khi tỉnh dậy và suy nghĩ về việc này, tôi cảm thấy rằng vẫn còn điều gì đó mà tôi cần phải làm trong hai năm còn lại. Vì thế, tôi lại nộp đơn chuyển công tác đến một khu vực ở Gimhae, một nơi tôi chưa từng đến công tác trước đây. Tôi muốn kết thúc sự nghiệp giảng dạy của mình ở đó.
Các học sinh ở trường học này lịch thiệp và tâm tính tốt hơn bất kỳ trường học nào mà tôi từng công tác trước đây, còn các giáo viên thì rất tận tâm và có trách nhiệm. Không có điều gì đặc thù khiến tôi phải lo lắng.
Khi Bộ Giáo dục hay các lãnh đạo đến thăm trường, họ đều nói: “Trường này thật sạch và bầu không khí hết sức thoải mái!” Mỗi buổi sáng, bốn viên chức sẽ đến văn phòng tôi và thảo luận công việc như thể chúng tôi là một gia đình. Trong hai năm làm việc cùng nhau, chúng tôi chưa bao giờ tranh cãi. Khi tôi nghỉ hưu, các giáo viên đều vô cùng tiếc nuối.
Buổi tiệc chia tay dành cho hiệu trưởng rất đặc biệt. Các bữa tiệc tiễn hưu thường được tổ chức ở Gimhae, tuy nhiên khi tôi nghỉ hưu thì lại đột nhiên được tổ chức tiệc chia tay ở Xianyang. Xianyang – nơi đầu tiên mà tôi công tác khi trở thành giáo viên ở độ tuổi 21. Sự nghiệp giảng dạy của tôi đã bắt đầu và kết thúc ở Xianyang.
Tôi cảm thấy như mình đã nhận được một món quà quý giá. Trong suốt 39 năm rưỡi làm giáo viên, tôi đã chăm lo cho các em học sinh và hoàn thành trách nhiệm của mình. Sau khi bắt đầu tu luyện Đại Pháp, tôi nhớ đến sứ mệnh cứu độ chúng sinh và hồng Pháp cho những người mình tiếp xúc. Khi nghĩ về những an bài tỉ mỉ mà Sư phụ dành cho mình, mắt tôi cứ ngấn lệ.
Ban tổ chức bữa tiệc bảo tôi viết một câu mà tôi yêu thích lên tấm huy chương trao tặng. Tôi đã viết: “Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân-Thiện-Nhẫn hảo”. Vào ngày diễn ra buổi tiệc chia tay, tất cả các hiệu trưởng trong thị trấn đều có mặt và người chủ trì buổi tiệc đã đọc to “Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân-Thiện-Nhẫn hảo” rồi giải thích ý nghĩa của câu ấy. Không ngôn từ nào có thể bày tỏ lòng biết ơn của tôi với Sư phụ. Sau buổi tiệc chia tay, các hiệu trưởng nói rằng buổi tiệc này là trang nghiêm nhất và thần thánh nhất mà họ từng tham dự. Vào ngày hôm đó, tuyết rơi dày đặc trên núi Xianyang.
Mặc dù tôi vẫn còn nhiều thiếu sót trong suốt 20 năm tu luyện, dưới sự an bài cẩn mật của Sư phụ, tôi đã vượt qua một cách thuận lợi. Nếu tôi không tu luyện Đại Pháp, thì một người mắc chứng lo âu như tôi sẽ không bao giờ có thể trở thành hiệu trưởng. Một lần nữa, con xin được cảm ơn Sư phụ vì sự chăm sóc tận tuỵ của Ngài. Tôi cũng muốn cảm ơn các đồng tu đã cùng tôi trải qua 20 năm tu luyện.
Con xin cảm ơn Sư phụ! Cảm ơn các đồng tu!
(Bài chia sẻ được đọc tại Pháp hội chia sẻ kinh nghiệm tu luyện Pháp Luân Đại Pháp ở Hàn Quốc năm 2024)
Bản quyền © 2024 Minghui.org. Mọi quyền được bảo lưu.
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2024/11/19/485131.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2024/11/23/221784.html
Đăng ngày 15-12-2024; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.