Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp ở Philadelphia
[MINH HUỆ 30-10-2024]
Kính chào Sư phụ!
Xin chào các bạn đồng tu!
Con đường tu luyện của tôi rất gập ghềnh; từ lúc bắt đầu tôi đã bị mắc kẹt, và không thể đột phá khỏi tâm hổ thẹn, oán hận và bất mãn. Gần đây tôi ngộ ra rằng có lẽ trở ngại lớn nhất trong hành trình tu luyện của tôi là không tin tưởng Sư phụ.
Tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp vào năm 2001. Một học viên đã đề nghị tôi thử tập Pháp Luân Đại Pháp do tôi thường xuyên bị đau đầu và mắc nhiều chứng bệnh, vậy nên lúc đầu tôi tập trung chủ yếu là được khỏi bệnh nhờ Đại Pháp. Lúc mới bắt đầu tu luyện, tôi có hai lần trải nghiệm cảm giác vô bệnh. Lần thứ nhất là khi tôi đang được quán đỉnh và lần thứ hai là khi tôi đang học Pháp trong một nhóm học Pháp nhỏ.
Mỗi lần kéo dài khoảng 30 giây. Tôi rất ngạc nhiên và cho rằng sau này tôi sẽ lại trải nghiệm điều này và sẽ không bao giờ mắc bệnh nữa. Sau khi bị sẩy thai, tôi ngừng tu luyện trong hai năm. Trong thời gian đó tôi trải qua một số liệu pháp điều trị chuyên sâu để hồi phục sức khỏe. Tôi phải thực hiện chế độ ăn kiêng nghiêm ngặt vì cơ thể tôi không thể chuyển hóa chất béo và đường. Tôi sụt rất nhiều cân, đến mức không có kinh nguyệt trong bốn tháng.
Một hôm tôi tình cờ gặp một học viên và cô ấy thấy tôi có vẻ rất yếu ớt. Chúng tôi trò chuyện và tôi được truyền cảm hứng tu luyện lại từ đầu và lần này là chân tu. Tôi tưởng mình đã loại bỏ chấp trước vào sức khỏe nhưng tôi thực ra chỉ để nó qua một bên.
Tôi cảm thấy tốt hơn khi thực sự bước vào tu luyện nhưng một số vấn đề vẫn còn tồn tại. Sau nhiều tuần, nhiều tháng rồi đến nhiều năm trôi qua mà tôi vẫn chưa có thai. Tôi vẫn còn chịu thống khổ nghiệp bệnh. Tâm oán hận đối với Sư phụ không ngừng tăng lên nhưng tôi không nhận ra. Tôi biết mình có tâm oán hận—cùng tâm tật đố và tâm bất mãn và tôi cố gắng loại những nhân tâm này. Nhưng với trở ngại nghiêm trọng này, tôi đã không tiến bộ được bao nhiêu.
Thực ra, một trong những chấp trước của tôi là nỗi sợ bị bỏ rơi và từ chối, đau buồn vì không có con, oán hận vì nghiệp bệnh cứ dai dẳng, chồng thì thất nghiệp, tất cả dường như xuất phát từ quan niệm tôi cô đơn và không được quan tâm. Đằng sau điều này là quan niệm Sư phụ không quản tôi và không chăm sóc cho tôi. Nhưng là học viên Pháp Luân Đại Pháp, làm sao điều này lại có thể xảy ra?
Bước đột phá
Trong Hội nghị Cấy ghép Nội tạng Hoa Kỳ vào tháng 6 năm nay, tôi đột nhiên ngộ ra khi một ý niệm xuất ra trong tâm trí tôi: “Bạn đã không để Sư phụ giúp bạn”.
Tôi ngộ ra điều này ngay sau khi bắt đầu nhẩm Pháp trong sách Chuyển Pháp Luân cho một học viên từ nơi khác đến, người đang tham gia cùng tôi trong hội nghị. Anh ấy đề nghị tôi nhẩm Pháp cho anh ấy nghe vì anh ấy ấn tượng việc tôi có thể ghi nhớ được rất nhiều trang. Tôi không ngừng nói tôi cảm thấy không thoải mái, tôi đang bị nghiệp bệnh nặng và không thể nhẩm Pháp được. Nhưng vài ngày sau, tôi quyết định thử nhẩm Pháp. Tôi ngừng lại sau hai đoạn. Đầu não tôi trống không và tôi cảm thấy tự ti.
Cuối ngày hôm đó, sau khi vị học viên này rời khỏi sân bay, tôi nhẩm bài “Cảnh giới” [trong Tinh Tấn Yếu Chỉ], hầu như mỗi đêm trước khi đi ngủ tôi đều nhẩm bài này 10 lần. Niệm đầu “Bạn đã không để Sư phụ giúp bạn” chợt hiện lên. Tôi nhận ra mình đã cố ý ngăn cản Sư phụ giúp đỡ vậy nên Sư phụ không thể làm gì được.
Sư phụ giảng:
“Tịnh hoá thân thể chỉ hạn cuộc cho những ai đến học công chân chính, những ai đến học Pháp chân chính. Chúng tôi nhấn mạnh một điểm: [nếu] chư vị không bỏ được cái tâm ấy, không bỏ được cái [suy nghĩ về] bệnh ấy, [thì] chúng tôi chẳng thể làm gì, đối với chư vị chẳng thể giúp được.” (Bài giảng thứ nhất, Chuyển Pháp Luân)
Lúc tôi còn rất nhỏ, mẹ đã ghen tỵ với tình cảm của cha dành cho chúng tôi. Bà tức giận và ngược đãi tôi. Khi tôi được ba tuổi, bà đã ngoại tình để có được sự chú ý mà bà khao khát. Hai năm sau, cha mẹ tôi ly hôn. Kể từ đó, tôi đã học được rằng tôi không thể và không nên chấp nhận tình yêu thương từ người mà mẹ tôi cho rằng không cho bà tình yêu thương mà bà cần. Thông điệp tôi tiếp nhận thậm chí còn lớn hơn thế: Tôi không được hạnh phúc hơn mẹ.
Vài năm sau khi cha tôi tái hôn, ông đã không còn yêu thương chúng tôi nữa vì e rằng sẽ xa lánh người vợ mới. Vì điều này mà tôi ghét cha, mặc dù tôi đã không nhận ra sự căm ghét này cho đến vài năm sau đó.
Trong tiềm thức, tôi sống một cuộc đời với quan niệm rằng tôi không cho phép mình được thành công và hạnh phúc. Tôi đã hủy hoại bản thân theo nhiều cách và trong nhiều năm tôi tin rằng mình có thể sẽ luôn mắc nghiệp bệnh này, chấp nhận sự an bài của cựu thế lực nhằm ngăn cản tôi chân chính tu luyện và cứu người.
Ngày hôm đó, tôi nhận ra rằng tôi đã xem Sư phụ như một người cha mà mình không thể đến gần. Ông có thể giúp đỡ mọi người, nhưng không phải tôi. Tôi đã hình thành quan niệm rằng Sư phụ từ bỏ tôi và điều này càng củng cố thêm ý niệm tôi không nên hạnh phúc và không được phép nhận được tình thương của Sư phụ. Đây là sự an bài của cựu thế lực, ngăn cản tôi hoàn toàn dung nhập vào trong Pháp.
Sư phụ đã ban cho tôi rất nhiều món quà để tôi cứu người. Nhưng thay vì nhận quà, tôi lại đi theo cựu thế lực, từ chối những món quà đó, hơn thế nữa, tôi còn oán hận Sư phụ vì cho rằng Sư phụ không cho tôi quà! Ví dụ, Sư phụ ban cho tôi một giọng hát hay nhưng vì nghiệp bệnh, tôi không thể lấy đủ hơi và điều này khiến việc ca hát gần như không thể. Sư phụ ban cho tôi khả năng ghi nhớ Pháp, nhưng chấp trước tự ngã đã ngăn cản tôi chia sẻ điều này với người khác. Nói trước công chúng cũng vậy, cho dù tại các cuộc họp chính phủ hoặc phát biểu tại các sự kiện của chúng tôi, tôi đều lo lắng vì nghiệp bệnh trước đây của mình mà tôi sẽ mắc sai lầm, không thể nghĩ ra được từ thích hợp và nói những điều ngu ngốc. Vậy nên tôi không thoải mái và không thể tu xuất tâm từ bi đối với những người tôi cố gắng tiếp cận.
Chẳng phải tất cả điều này là kết quả của việc không tin tưởng Sư phụ và chấp nhận sự an bài của cựu thế lực sao? Nếu tôi tin Sư phụ, tôi sẽ không lo lắng về việc mình xuất hiện trước mặt người khác như thế nào. Nếu không quá coi mình là trung tâm, tôi sẽ có thể có chính niệm và từ bi cần thiết để cứu chúng sinh. Vị tư là sản phẩm của cựu thế lực! Tôi là một vị Thần, được cấu thành bởi Chân-Thiện-Nhẫn.
Tôi nhận thấy khi tư tưởng của mình không phù hợp với Pháp và quên mất mình là ai, thay vào đó tôi ngập chìm trong tâm hổ thẹn, oán hận hoặc các chủng tâm vị tư khác, tôi không nghe phản hồi từ chúng sinh mà tôi cố gắng tiếp cận từ các hạng mục, hoặc tôi nghe được những tin không tốt từ họ—nhưng ngay khi tôi quy chính lại tư tưởng của mình, tôi nghe được phản hồi và thường nghe những điều rất tích cực.
Tôi thường nghĩ rằng tôi kìm hãm chồng vì tâm oán hận của mình. Anh ấy không vui, khó chịu, xa lánh và khép kín với mọi người. Khi tôi tu xuất tâm từ bi đối với chồng và buông bỏ tâm oán hận, anh ấy trở nên vui vẻ và lạc quan.
Sư phụ giảng:
“Nhưng khi chư vị thật sự dùng chính niệm và cứu độ họ, [thì] chân niệm của họ là phân biệt rõ ràng, cũng sẽ không bị hãm vào trong cái ‘tình’ của người thường.” (Giảng Pháp tại Pháp hội Los Angeles)
Cách đây vài tháng, một học viên chống chọi với nghiệp bệnh lâu năm, đã gửi cho tôi một đoạn Pháp của Sư phụ:
“…hôm hay chư vị đã là sinh mệnh hạnh phúc nhất trong vũ trụ, chư vị đã là học viên Đại Pháp rồi, ngay cả Thần trên thiên thượng cũng ganh tỵ với chư vị, vậy chư vị còn tự ti gì nữa.” (Giảng Pháp tại Pháp hội Australia)
Tôi vô vàn biết ơn Sư phụ và cảm nhận được vô lượng từ bi khi tôi nhẩm đoạn Pháp này. Tôi đã nhẩm nó được vài lần trong tuần nhưng mục tiêu của tôi là nhẩm nhiều lần trong ngày.
Tôi rất may mắn khi được trở thành một học viên Pháp Luân Đại Pháp. Tôi sẽ tin tưởng Sư phụ và biết rằng Ngài bên cạnh tôi, giúp đỡ tôi trong suốt hành trình. Sao tôi có thể thấy cô đơn khi Sư phụ luôn bên cạnh tôi? Sao tôi có thể tin cựu thế lực mà không phải là Sư phụ?
Tôi vô cùng biết ơn tất cả các đồng tu đã giúp đỡ tôi trong con đường tu luyện. Tôi xin được gửi lời xin lỗi đến những ai mà tôi đã tỏ ra khó chịu và thiếu kiên nhẫn. Các bạn đã giúp tôi rất nhiều. Tôi không muốn chấp nhận sự an bài của cựu thế lực nữa mà chỉ đi theo sự an bài của Sư phụ.
Cảm tạ Sư phụ!
Cảm ơn các bạn đồng tu!
(Bài viết được trình bày tại Pháp hội Philadelphia 2024)
Bản quyền © 2024 Minghui.org. Mọi quyền được bảo lưu.
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2024/10/30/484463.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2024/11/11/221606.html
Đăng ngày 07-12-2024; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.