Bài viết được chỉnh lý theo lời thuật của một học viên Pháp Luân Đại Pháp tại tỉnh Hắc Long Giang, Trung Quốc

[MINH HUỆ 27-07-2024] Tôi năm nay 67 tuổi và đã tu luyện Pháp Luân Đại Pháp được hơn 20 năm. Cảm ân Sư tôn đã bảo hộ trong suốt hành trình, tôi mới có thể bước tới ngày hôm nay. Trong bài viết này, tôi xin chia sẻ trải nghiệm phục hồi từ giả tướng nghiệp bệnh của mình, hy vọng sẽ có ích cho các học viên khác.

Sư phụ tịnh hóa thân thể cho tôi

Hơn 10 năm trước, tôi sống ở một lâm trường trên núi, sinh sống bằng việc trồng nấm. Khi bận rộn, mỗi ngày tôi chỉ có thể học một bài giảng trong cuốn Chuyển Pháp Luân, đôi khi, tôi không thể luyện đủ năm bài công Pháp. Do buông lơi trong tu luyện, cơ thể tôi xuất hiện các giả tướng nghiệp bệnh như thoát vị đĩa đệm, mệt mỏi, đau đầu, nằm trên giường không thể dậy nổi.

Chồng tôi giục tôi đến bệnh viện điều trị, họ có các thiết bị xoa bóp cho tôi, nhưng càng xoa bóp thì bệnh càng nặng hơn.

Tôi hỏi bác sỹ: “Việc xoa bóp này có tác dụng gì?” Bác sỹ đáp: “Nó mở toàn bộ kinh mạch”.

Câu trả lời của bác sỹ nhắc tôi nhớ rằng tôi có Sư phụ, và chỉ bằng cách luyện công mới có thể thực sự khai thông kinh mạch. Vì vậy tôi đã xuất viện về nhà.

Chồng tôi lại giục tôi uống thuốc, nhưng tôi nghĩ: “Mình là một học viên Đại Pháp, mọi thứ đều phó thác cho Sư phụ!”

Cơn đau hành hạ khiến tôi không thể ngủ được, tôi đã ngồi dựa vào tường suốt ba ngày ba đêm. Sư phụ thấy tôi quyết tâm kiên định tu luyện nên đã gia trì cho tôi. Sáng ngày thứ tư, tôi đã có thể xuống đất đi lại. Vì vậy, tôi chống gậy đến nhóm học Pháp vào buổi tối. Một số đồng tu lâm trường ngồi vây quanh tôi học Pháp và phát chính niệm. Chín ngày sau, trong một buổi học Pháp như vậy, tôi cảm thấy như thể cáo, chồn và những linh thể xấu khác được thanh trừ khỏi đầu tôi.

Tôi nói với các đồng tu: “Bây giờ tôi khỏe rồi, Sư phụ đã gỡ bỏ những linh thể xấu ra khỏi thân thể tôi trong những không gian khác”.

Một lần khác, tôi xuất hiện giả tướng đau ngực, ho và nôn ra máu. Một số đồng tu ngồi xung quanh tôi học Pháp và phát chính niệm. Ba ngày sau, tôi cảm thấy rùng mình khi trông thấy ba cái mõm lợn xuất hiện trên ngực đang trượt xuống chân tôi. Tôi lập tức cảm thấy khỏi bệnh; ngực hết đau và tôi cũng hết ho. Sư phụ từ bi lại một lần nữa thanh lý cơ thể cho tôi, cảm ơn Sư phụ đã gánh chịu khổ nạn cho đệ tử!

Kiên trì ngồi song bàn trong một tiếng rưỡi

Khi nhà chúng tôi cải tạo, tôi chuyển đến một nơi không có mấy học viên và phải tu luyện một mình. Tôi lại xuất hiện giả tướng gai xương cột sống thắt lưng, khiến tôi phải ngồi vẹo người đi. Hai chân tôi đau nhức, còn đầu gối thì bị trật khớp đến mức có thể nhét một ngón tay vào. Bác sĩ chẩn đoán bị viêm màng hoạt dịch. Hai chân tôi không thể gập lại được.

Khi ấy, một đồng tu tên C đã học Pháp cùng tôi. Phải duỗi thẳng chân khiến tôi cảm thấy hổ thẹn. Tôi đã tu luyện hơn 20 năm mà giờ không thể ngồi được song bàn.

Đồng tu C sau đó cũng vượt quan nghiệp bệnh và không thể tiếp tục học Pháp cùng tôi. Tôi cảm thấy vô vọng.

Một ngày nọ, tôi gọi cho đồng tu C và hỏi liệu cô ấy còn học Pháp hay không. Cô ấy nói rằng có bà A và em gái cô ấy đang học Pháp cùng cô ấy. Tôi thấy thật chua xót. Đồng tu C có em gái và bà A học cùng, còn tôi thì không có ai. Sau đó, một hôm tôi đến nhà cô C và gặp bà A ở đó. Bà ấy hỏi liệu bà ấy có thể đến nhà tôi học Pháp được không? Tôi rất mừng, cuối cùng, tôi đã có người học Pháp cùng!

Khi học Pháp, bà A ngồi song bàn, hai tay nâng sách ngang ngực. Chúng tôi cùng nhau học một bài giảng trong một tiếng và bà ấy giữ nguyên tư thế song bàn không nhúc nhích. Học Pháp xong, chúng tôi phát chính niệm. Sau đó, tôi phàn nàn với bà ấy về những đồng tu khác. Bà A im lặng, không nói một câu nào.

Trong ba ngày liên tiếp, bà ấy chỉ lắng nghe tôi nói. Khi tôi tiếp tục phàn nàn, bà A chỉ tôi hãy hướng nội, hỏi xem tâm chấp trước nào khiến tôi bực bội như thế. Bà ấy nói rằng gặp chuyện phải sửa chính mình mới có thể đề cao. Dần dần, tôi đã học được cách hướng nội.

Sau đó, gặp được em gái của đồng tu A, tôi đã xin lỗi cô ấy vì tôi từng trách cô ấy trong lòng rằng cô ấy phối hợp với chị mà không quan tâm đến tôi, tôi đã sai rồi.

Nhờ hướng nội, thân thể tôi trải qua sự biến đổi to lớn. Bất cứ khi nào gặp chuyện khó chịu, tôi sẽ cầm cuốn Chuyển Pháp Luân lên và học, tôi liền cảm thấy tâm mình nhẹ nhõm hơn rất nhiều. Sau khi học cùng bà A trong hơn 10 ngày, sức khỏe của tôi cải thiện rất lớn, vì vậy tôi lại lên núi làm việc. Tuy nhiên, công việc chưa xong, triệu chứng đau lưng lại tái phát, tôi lại nằm trên giường, không thể xuống đất được.

Tôi gọi cho bà A. Khi bà đến, tôi nói: “Em không thể dậy nổi. Lưng em đau đến mức không ăn được”. Bà ấy đáp: “Đừng nói với tôi như vậy, tôi không thừa nhận nó và cô sẽ nhanh chóng ngồi dậy được thôi”. Chỉ một lúc sau, tôi đã ngồi dậy được. Tôi sửng sốt vì chỉ mới ngay trước đó, chồng tôi thậm chí còn không thể kéo tôi dậy, tôi đau đến mức cứ phải kêu lên. Chính là nhờ sự gia trì của Sư phụ và chính niệm của bà A đã khiến tôi ngồi dậy được. Tôi thực sự đã chứng kiến sức mạnh phi thường của Đại Pháp!

Khi bà A ra về, bà ấy bảo tôi tiễn bà. Tôi thực sự đã có thể ra khỏi giường mặc dù còn run rẩy. Bà ấy nói với tôi: “Sáng mai, cô học Bài giảng thứ sáu một mình nhé. Buổi chiều, chúng ta sẽ học Bài giảng thứ bảy”.

Ngày hôm sau, sau khi chúng tôi học Pháp, bà ấy nói: “Hôm nay, cô có thể mở cửa cho tôi, chắc hẳn cô đã đề cao tâm tính và tu luyện bản thân”. Tôi đáp: “Sáng nay khi em đang học Bài giảng thứ sáu, lạn quỷ can nhiễu mạnh đến mức khiến em không mở nổi mắt. Em nghĩ ‘Lạn quỷ kia, ngươi không muốn cho ta học, nhưng ta quyết tâm học bằng được’. Vậy là em mở to mắt và tập trung học hết bài giảng”.

Chứng kiến những cải biến lớn trên thân thể tôi, bà A nói: “Chúng ta sẽ học hai bài giảng mỗi ngày nhé?” Tôi đồng ý và chúng tôi bắt đầu học hai bài giảng mỗi ngày. Bà A luôn ngồi trong tư thế song bàn, tay nâng sách trước ngực, học hai bài giảng trong hai tiếng đồng hồ luôn một tư thế, không động đậy. Lòng tôn kính của bà ấy với Sư phụ và Pháp khiến tôi vô cùng cảm động.

Trong khi học, tôi cũng muốn ngồi song bàn nhưng không làm được. Ngay cả khi ngồi đơn bàn, chân tôi cũng sưng lên và đau thấu xương nên tôi không thể kiên trì được lâu. Sau hơn một tháng, cuối cùng tôi đã có thể ngồi song bàn nhưng chân vẫn bị trượt xuống. Sau đó, tôi lấy dây vải buộc chân, thì có thể duy trì được trong 40 phút.

Khi chồng tôi đi thăm con ở thành phố khác, tôi và bà A quyết định học ba bài giảng trong buổi sáng và hai bài giảng vào buổi chiều, cứ mỗi giờ lại phát chính niệm 20 phút. Tổng cộng mỗi ngày chúng tôi phát chính niệm ba tiếng và học năm bài giảng.

Bà A luôn ngồi khoanh chân, hai tay cầm sách trước ngực, người thẳng, suốt hơn chín giờ luôn giữ một tư thế. Chính khí, chính niệm, chính hành và sự kính Sư kính Pháp của bà A thực sự đã làm tôi cảm động. Tôi cố gắng chịu đau, ngồi song bàn không liên tục. Khi không chịu nổi cơn đau, tôi sẽ hạ chân xuống, nghỉ một lúc rồi lại ngồi song bàn.

Mặt và áo tôi đẫm mồ hôi vì đau. Buổi chiều, khi chúng tôi đang học bài giảng thứ năm, chân tôi sưng lên và đau đến mức nước mắt giàn giụa khắp mặt. Tuy nhiên, hai tay tôi vẫn nâng sách trước ngực, mặc dù tay tôi bị đau, cứng đờ và sưng to.

Bất cứ khi nào tôi không thể chịu đựng được, nhìn thấy bà A vẫn tiếp tục ngồi song bàn, tôi lại cố gắng. Khi thắt lưng và chân tôi đau đớn tột độ, tôi cảm thấy đốt sống lưng dưới cùng kêu răng rắc và cơn đau biến mất. Sau đó, từng đốt sống của tôi lần lượt kêu răng rắc và bệnh đau thắt lưng của tôi biến mất.

Bệnh thoát vị đĩa đệm và mệt mỏi kinh niên của tôi cũng đều đã khỏi! Đêm đó tôi ngủ rất ngon. Ngày hôm sau, tôi cảm thấy nhẹ nhõm và thoải mái. Kể từ hôm đó, tôi có thể ngồi song bàn trong một tiếng rưỡi.

Một bàn chân của tôi bị liệt và không có cảm giác trong nhiều năm. Tuy nhiên, một ngày nọ sau khi tôi ngồi song bàn hơn một giờ đồng hồ khi học Pháp, chân và bàn chân tôi đau dữ dội.

Đến khi tôi đọc còn một từ cuối cùng thì đột nhiên cảm thấy một tiếng ‘rắc’ ở bên chân bị liệt. Từ đó trở đi, chân tôi khỏi hoàn toàn, không còn bị liệt nữa. Sư phụ đã gỡ bỏ nghiệp lực khỏi chân tôi. Tôi thực sự cảm nhận được lòng từ bi của Sư phụ và sức mạnh phi thường của Đại Pháp!

Giảm cân sau khi cung kính học Pháp

Tháng trước, một đồng tu nói với tôi rằng cô ấy quỳ gối học một bài giảng vào buổi tối. Tôi tự nhủ: “Mình không cần quỳ, mình có thể ngồi song bàn”. Nhưng sau đó tôi nghĩ lại, thấy rằng quỳ gối học Pháp là cách bày tỏ sự tôn kính với Sư phụ. Các vị Phật, Đạo, Thần trên trời đều quỳ khi học Pháp. Do vậy, tôi quyết định cũng làm như thế. Tôi chống tay xuống giường và quỳ gối nhưng chỉ một giây sau tôi nghe thấy tiếng rạn nứt trong gối của mình, và cơn đau buốt tận xương khiến tôi lập tức ngồi trở lại.

Lần thứ hai, tôi chịu đựng cơn đau ở đầu gối và cố gắng quỳ trong năm phút. Sau đó, tôi cảm thấy toàn thân trở nên nhẹ nhàng, và chân tôi thấy dễ chịu. Đêm hôm đó, tôi quỳ trong 40 phút, liên tục đọc thuộc Luận ngữ. Mặc dù đầu gối rất đau, nhưng tôi cảm thấy tâm trạng thoải mái vui vẻ.

Ngày thứ ba quỳ gối học Pháp, cơ thể vốn bị thừa cân của tôi đã thon thả đáng kể, đặc biệt là quanh vùng bụng béo. Sau hai ngày nữa quỳ gối học Pháp, tôi nhận thấy hông và eo đã thon gọn rất nhiều. Quần áo tôi mặc vốn chật thì giờ rộng ra.

Đêm thứ năm, tôi quỳ gối học Pháp trong 1 giờ 10 phút. Khi còn bốn trang Pháp chưa học xong, cơn đau đầu gối lên đến đỉnh điểm. Tôi tự nhủ: “Dù đau cỡ nào, mình cũng phải đọc xong”. Sau khi đọc thêm hai trang nữa, kỳ tích đã xảy ra. Tôi cảm thấy có ai đó dùng kim chọc liên tiếp vô số lần vào đầu gối phải của tôi, rồi cảm giác như có ai đó đang khâu chân phải của tôi, từ bẹn xuống đầu gối.

Tôi nhận ra rằng Sư phụ từ bi đang điều chỉnh cơ thể tôi, và triệu chứng viêm bao hoạt dịch gây phiền toái cho tôi suốt nhiều năm đã biến mất. Trước đây, mỗi khi tôi đi bộ, đầu gối tôi phát ra tiếng kêu lục cục, và các xương ở đầu gối như bị kẹt lại, hạn chế cử động của tôi. Cứ đi được vài bước là tôi lại phải nghỉ rất lâu.

Trước đây, khi tôi luyện bài công pháp thứ tư, đầu gối tôi yếu ớt và tôi không thể cúi xuống. Nhưng bây giờ tôi có thể luyện bài công pháp thứ tư một cách bình thường. Đùi tôi có thể gập lại, và tôi có thể đi bộ như thường. Sư phụ đã gỡ bỏ nghiệp lực khỏi chân tôi. Tôi đã kiên trì quỳ khi học Pháp vào buổi tối được hơn một tháng, và tôi đã được thụ ích cả về thể chất lẫn tinh thần, chứng kiến uy lực phi thường và kỳ diệu của Đại Pháp.

Thái độ của chồng tôi thay đổi

Thấy những thay đổi trong sức khỏe của tôi, chồng tôi đã bắt đầu tôn trọng Đại Pháp và ủng hộ việc tôi tu luyện. Ban đầu, khi bà A đến nhà chúng tôi, chồng tôi đã phớt lờ bà ấy. Sau khi bà A vào nhà, thấy trong phòng có đồ gì bừa bộn, bà ấy liền dọn dẹp, học Pháp xong thì chỉnh ga giường gọn gàng, khi ra về thì xếp dép lên giá, và tiện tay mang túi rác xuống lầu, ngày nào cũng như vậy. Bà A chú ý đến tiểu tiết, dùng chính hành động của mình để chứng thực Pháp.

Chồng tôi rất ấn tượng với tính cách của bà A. Vì vậy, ông ấy bắt đầu pha trà cho bà ấy và mời bà ấy ăn trái cây. Bà A mỉm cười và nói: “Cảm ơn!” nhưng không động vào trái cây. Sự chân thành và thiện lương của bà A đã khiến chồng tôi cảm động. Đặc biệt, vào giữa tháng Tư năm nay, chồng tôi đã lên núi hái hai túi lớn rau rừng để bày tỏ lòng biết ơn của mình với bà ấy.

Bà A khiêm tốn nói: “Tôi đến đây để học Pháp và tu luyện bản thân, việc này đã giúp tôi trừ bỏ nhiều chấp trước. Chúng ta có thánh duyên với nhau, và chúng ta nên giúp đỡ lẫn nhau!”

Bà A và tôi đã cùng nhau học Pháp được hơn tám tháng. Qua việc học Pháp chăm chỉ, Sư phụ đã ban cho tôi một thân thể hoàn toàn mới, và tịnh hóa toàn bộ thân thể tôi. Đệ tử vô cùng biết ơn sự bảo hộ, chỉ dẫn và gia trì của Ngài suốt chặng đường đã qua!

(Phụ trách biên tập: Lâm Nhất Bình)

Bản quyền © 2024 Minghui.org. Mọi quyền được bảo lưu.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2024/7/27/479452.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2024/9/4/219812.html

Đăng ngày 05-12-2024; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share