Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp ở Philadelphia

[MINH HUỆ 31-10-2024]

Kính chào Sư phụ! Xin chào các bạn đồng tu!

Tôi xin chia sẻ một số thể hội tu luyện của mình trong hai năm vừa qua.

Thoát khỏi nỗi buồn

Chỉ vài ngày trước Ngày của Mẹ năm 2023, mẹ tôi qua đời sau khi tim ngừng đập. Năm ngày cuối cùng, mẹ ở trong phòng chăm sóc đặc biệt (ICU) được hỗ trợ sự sống nhờ máy thở.

Suốt thời gian đó, tôi không ngừng van nài các bác sĩ đừng ngừng việc hỗ trợ sự sống của mẹ, đừng tháo máy thở, nhưng họ nhất mực rằng mẹ tôi đã chết não và chỉ những người hiến tặng nội tạng mới được tiếp tục các biện pháp hỗ trợ sự sống vô thời hạn. Những ngày đó đối với tôi như một cơn ác mộng không thể tránh khỏi. Trong một thời gian dài, trải nghiệm đó không ngừng ám ảnh tâm trí tôi và khiến tôi rất khó quên đi.

Không lâu sau khi mẹ tôi qua đời, chồng tôi nghỉ việc vì nhiều lý do. Trong một thị trường việc làm đầy khó khăn, anh ấy đã gặp phải vô số thử thách để tìm việc.

Ngày đầu tiên đi làm lại, tôi được triệu tập đến một cuộc họp. Một đồng nghiệp, không hiểu mã máy tính của tôi đã đổ thừa tất cả lỗi dự án lên tôi. Kết quả là tôi phải làm thêm giờ, cả ngày trong tuần lẫn cuối tuần, để sửa lại mã đã được nhiều người sửa đổi.

Tôi cảm thấy bị nhấn chìm trong vòng xoáy cảm xúc tiêu cực và chấp trước. Cảm giác buồn bã, thất vọng, tức giận, oán hận, và tội lỗi đè nặng tâm trí tôi.

Tôi luôn xem mẹ như một học viên tinh tấn và chưa bao giờ nghĩ một điều như vậy sẽ xảy ra. Trong thời gian mẹ ở bệnh viện, tôi cố gắng mạnh mẽ, thuyết phục bản thân rằng mọi thứ xung quanh chỉ là giả tướng. Nhưng khoảnh khắc mẹ bị tháo máy thở và ngừng thở, tất cả chính niệm của tôi đều sụp đổ trong tức khắc, khiến mọi nỗ lực trước đây của tôi dường như vô nghĩa.

Giờ đây hồi tưởng lại, tôi nhận ra đó là tâm chấp trước vào sự thoải mái và cái tình của tôi đối với mẹ khá nặng. Tôi cũng chưa thể loại bỏ chấp trước vào danh và cảm giác ghen tỵ ở công ty.

Lúc mẹ tôi ở phòng ICU, nhìn thấy nhiều loại ống được đưa vào cơ thể mẹ, tôi rất buồn. Tôi đau lòng khi nhìn thấy sự thống khổ của mẹ. Thông qua học Pháp, tôi ngộ ra rằng, mặc dù một người trải qua ma nạn rất lớn, nhưng thống khổ sẽ giúp họ loại bỏ một lượng lớn nghiệp lực.

Sư phụ giảng:

“Nếu nơi đệ tử Đại Pháp này người là không chết, đó là kỳ tích phải không? Đệ tử Đại Pháp địa phương này người sẽ không chết, mọi người nghĩ xem đó là trạng thái nào? Ai cũng sẽ tới học Đại Pháp, mê đã phá rồi, Pháp Luân Công nơi này người bất tử đó! Đó là cái ô lọng bảo hộ lớn nhất nơi nhân loại, đều tới học. Do đó cựu thế lực chúng không chịu, chúng muốn để tập thể người chư vị cũng giống người thường, giống trạng thái người bình thường, để chư vị già đi, để chư vị có biểu hiện nghiệp bệnh.” (Giảng Pháp tại Pháp hội New York năm 2016)

Sư phụ cũng giảng trong kinh văn gần đây:

“Những chủ nợ đời đời kiếp kiếp, cả những nạn nhân của những món nợ to lớn, cứ nhất định đòi chư vị trả thì làm sao đây? Pháp lý của vũ trụ cũng đang đo lường mỗi cá nhân, nên trong tu luyện sẽ có ma nạn, nên mới bị bức hại.” (Viễn ly hiểm ác)

Trong quá trình học Pháp, tôi ngộ ra rằng cuộc đời của một người tu luyện không phải để tìm kiếm hạnh phúc và cuộc sống tốt đẹp, mà là tu luyện bản thân để trở về bản tính tiên thiên của mình. Tôi không nhìn thấy quan hệ nghiệp lực, gồm những món nợ mà mẹ tôi đã mắc phải, hay sự can nhiễu của cựu thế lực.

Nhưng nếu tôi hoàn toàn tín Sư tín Pháp, tôi nên cảm thấy vui mừng cho mẹ đã có cơ hội được tu luyện Đại Pháp trong đời này. Bà không còn phải thống khổ nữa và có thể nhìn thấy triển hiện chân thực của thế giới con người. Bà ắt hẳn đang đợi ở một nơi rất đẹp.

Tôi cũng nhận ra rằng điều thực sự dày vò tôi và khó phủ nhận chính là cái tình. Tôi không cho phép bản thân bị nó thao túng hoặc bị ảnh hưởng bởi sự an bài của cựu thế lực.

Sau khi có được nhận thức về Pháp tốt hơn, tôi cảm nhận một cảm giác nhẹ nhõm đã mong đợi từ lâu, như thể những đám mây đen trên đầu tôi cuối cùng cũng tan biến. Nhiều khía cạnh trong cuộc sống của tôi cũng bắt đầu chuyển biến. Chồng tôi đã tìm được một công việc mới, và chúng tôi đã mua được nhà trong thị trường bất động sản có tính cạnh tranh cao. Chúng tôi hiện giờ ổn định trong ngôi nhà mới.

Tôi vô cùng biết ơn sự an bài của Sư phụ và sự hỗ trợ của các đồng tu, đặc biệt ngay sau khi mẹ tôi qua đời. Việc tham gia các hoạt động giảng chân tướng tại một hội chợ đường phố địa phương và gặp một nghị sĩ khiến tôi nhận ra mình không thể gục ngã trước nỗi buồn. Tôi có nhiều việc quan trọng hơn để làm. Tôi còn có sứ mệnh và trách nhiệm của mình.

Loại bỏ tâm tật đố và oán hận

Năm ngoái, tôi được chuyển sang một nhóm mới trong công ty. Ở đây tôi gặp phải một đồng nghiệp có cá tính mạnh thích lập ra nhiều quy định. Ví dụ, cô ấy đề nghị mọi người sử dụng đại từ và phản đối việc sử dụng những từ chuẩn khi đặt tên cho tập tin hoặc dữ liệu để tránh xúc phạm một số chủng tộc. Bản thân tôi không đồng ý với nhiều chủ đề mà cô ấy nêu ra có liên quan đến chủng tộc và giới tính.

Trong một cuộc họp nhóm, cô ấy nói rằng mã tôi do viết “bẩn” và không đáp ứng được yêu cầu của cô ấy. Nhận xét của cô ấy khiến tôi càng khó chịu hơn. Trong một cuộc kiểm tra chéo, cô ấy khăng khăng tôi phải điều chỉnh lại mã theo ý của cô, mặc dù kết quả tương đồng. Phương pháp điều chỉnh mà cô ấy đề xuất thì công ty không có yêu cầu hoặc nhất thiết phải tốt hơn. Khi tôi lên tiếng phản đối, cô ấy lập luận rằng chúng tôi nên cố gắng làm tốt hơn, ám chỉ rằng phương pháp của cô ấy ưu việt. Nếu tôi không làm theo đề nghị của cô ấy, cô ấy sẽ không duyệt phần công việc của tôi.

Giám sát của chúng tôi không hiểu lập trình và chưa quen với hệ thống mới. Trước khi tôi chuyển đến nhóm hiện tại, ý kiến của đồng nghiệp này thường được cả nhóm chấp thuận, và cô ấy thậm chí còn được thăng chức. Nhiều nỗ lực giao tiếp của tôi với cô ấy đều gặp phải sự phản đối và áp chế. Tôi bắt đầu xem cô ấy như vị bác sĩ đã cưỡng bức tháo máy thở ra khỏi mẹ tôi. Trong mắt tôi, cả hai đều giống như ma quỷ.

Tôi khá khó chịu trong các cuộc họp khi cô ấy phát biểu. Tôi thấy mình muốn phản bác các đề xuất của cô ấy, e rằng chúng sẽ trở thành những quy định mới. Trong các cuộc thảo luận với các đồng nghiệp khác, tôi bắt đầu lên giọng than phiền. Nhưng sau khi nói ra những bất bình của mình, tôi cảm thấy hối hận, nghĩ rằng mình nên tu khẩu. Nhưng tôi vẫn cảm thấy khá buồn bực bởi những lần tương tác của tôi và cô ấy.

Trong lúc học Pháp, tôi ngộ ra mình có tâm tật đố và tâm tranh đấu rất nặng. Tôi ganh tỵ với vị trí của cô ấy trong nhóm và coi thường cách làm việc của cô. Tôi chưa thể loại bỏ chấp trước vào danh, còn háo hức hiển thị kỹ năng và khả năng của mình trong công ty. Do ảnh hưởng của văn hoá đảng, tôi đã nuôi dưỡng tâm oán hận sâu sắc, nên thường phủ nhận mọi thứ về cô ấy nếu cô ấy mắc phải bất kỳ sai sót nào. Trong vấn đề này, tôi đã không thực hiện được: Chân, Thiện, Nhẫn.

Tôi ngộ ra rằng tôi còn cách rất xa so với yêu cầu của Sư phụ. Tôi nhận thấy mình vẫn còn vướng vào tranh luận đúng sai với người thường. Giống như vị đồng nghiệp kia, tôi cũng có cá tính mạnh và tâm hiển thị. Tôi cũng phản đối mạnh mẽ trước quan điểm của người khác. Nhiều đề xuất của các đồng nghiệp có giá trị. Khi người khác chỉ ra những sai sót và khuyết điểm của tôi, tôi nên mở lòng để lắng nghe họ. Tôi tự hỏi mình: “Có phải tất cả những thứ tôi phản đối là thực sự sai không? Có phải tất cả những thứ tôi kiên định cho là đúng thì nhất định đúng không? Có phải phản ứng của tôi do hành xử của đồng nghiệp đã kích hoạt tự ngã và chấp trước của tôi không?”

Cô ấy không bao giờ khen ngợi hay đồng ý với quan điểm của tôi mà luôn thể hiện quan điểm đối lập và thậm chí chỉ trích một số phương pháp của tôi. Vị đồng nghiệp đã đụng đến “giả ngã” của tôi, nó khao khát ca ngợi và ngưỡng mộ, trong khi tôi bám vào những tâm chấp trước như hiển thị, tranh đấu, tật đố và oán hận.

Khi tôi tin rằng một số tư tưởng và hành vi của đồng nghiệp kia khởi nguồn từ đạo đức suy đồi trong xã hội, tôi nhận ra rằng đó không phải là chân ngã của cô ấy, và tôi nên khoan dung hơn. Tôi cần nhắc nhở bản thân rằng tôi là người tu luyện có mục tiêu giảng chân tướng và cứu nhiều chúng sinh hơn. Hành vi phán xét và chỉnh đốn tôi của cô ấy đã kích hoạt và phản ánh những chấp trước mà tôi vẫn cần tu bỏ.

Bây giờ trước mỗi cuộc họp, tôi nhắc nhở bản thân phải loại bỏ nhân tâm. Tôi cũng trò chuyện với cô ấy và công nhận những ý tưởng hay của cô ấy. Khi tôi viết bài chia sẻ này, tôi nhắc nhở bản thân phải hòa hợp với những người xung quanh và cẩn trọng lời nói, luôn ghi nhớ mình là đệ tử Đại Pháp.

Hồi tưởng lại những trải nghiệm vừa qua, tôi nhận ra rằng mình có rất nhiều thiếu sót. Tôi sẽ cố gắng loại bỏ tâm chấp trước vào an dật và lười biếng, trân quý cơ duyên và thời gian còn lại dành cho tu luyện để trở thành một đệ tử Đại Pháp tinh tấn hơn.

Cảm tạ Sư phụ!

Cảm tạ các bạn đồng tu!

(Bài viết được trình bày tại Pháp hội Philadelphia năm 2024)

Bản quyền © 2024 Minghui.org. Mọi quyền được bảo lưu.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2024/10/31/484464.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2024/11/9/221579.html

Đăng ngày 28-11-2024; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share