Bài viết của học viên Pháp Luân Đại Pháp tại Đài Loan

[MINH HUỆ 31-10-2024]

Con xin kính chào Sư phụ tôn kính!

Kính chào các đồng tu!

Đã 17 năm kể từ khi tôi đắc Pháp, trong tâm tôi ngập tràn niềm cảm ân Sư phụ. Tu luyện Đại Pháp là quyết định đúng đắn nhất trong đời mà tôi đã chọn. Pháp Luân Đại Pháp đã tịnh hóa cả thân lẫn tâm tôi và chỉ dẫn tôi trở thành một người tốt, cấp cho tôi một chiếc thang để hồi thiên.

Cơ duyên đắc Pháp

Năm 2001, tôi xuất giá vào một gia đình tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Lúc đó tôi mới 20 tuổi, vẫn còn là một đứa trẻ ham chơi. Nghe theo lời khuyên của các bậc cao niên, tôi đã tham gia một lớp học chín ngày và đọc Chuyển Pháp Luân. Tuy nhiên, tôi không hoàn toàn hiểu được nội hàm của Đại Pháp, không biết vì sao mình nên tu luyện, và không có nhiều động lực để tiếp tục tu luyện. Nhưng Pháp của Sư phụ đã phần nào bén vào tâm tôi.

Sau đó, chúng tôi dọn khỏi nhà bố mẹ chồng và ra ở rêng. Trong vòng chưa đầy một năm, đứa con trai 6 tháng tuổi của tôi đã phải nhập viện vì nhiễm khuẩn đường ruột. Cháu khóc ròng rã suốt ngày đêm trong bệnh viện. Chồng tôi bận công việc nên không thể giúp được gì, khiến tôi thường xuyên rơi nước mắt khi chăm con. Khi một người nhà tu luyện Pháp Luân Đại Pháp tới thăm hai mẹ con tôi, cô ấy khuyên, “Chị có thể đọc Pháp cho cháu nghe” và để lại cho tôi một cuốn Chuyển Pháp Luân. Trước đây, tôi đã từng đọc “Chuyển Pháp Luân” nên vẫn còn một chút ấn tượng. Lúc này, một câu trong Chuyển Pháp Luân chợt hiện lên trong tâm trí tôi:

“Một người luyện công, người khác có lợi ích” (Bài giảng thứ sáu, Chuyển Pháp Luân)

Tôi nhận ra sự khác biệt khi sống trong một gia đình có nhiều người tu luyện Đại Pháp và đã đề nghị bác sỹ cho xuất viện sớm. Sau khi trở về nhà, tôi bắt đầu tu luyện Đại Pháp vì sức khỏe của con trai mình.

Tham gia nền tảng RTC giảng chân tướng, cứu chúng sinh trên toàn cầu

Sau khi đắc Pháp, tôi mất vài năm trong trạng thái tu luyện nửa vời. Một hôm, nghe một đồng tu nói về nền tảng gọi điện giảng chân tướng khuyên mọi người thoái Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ), tôi liền tham gia. Sau khi vào phòng phát sóng trực tiếp và lắng nghe các đồng tu thay phiên nhau chia sẻ kinh nghiệm giảng chân tướng lần đầu tiên, tôi đột nhiên xuất ra một niệm, rằng tôi muốn tham gia gọi điện thoại cùng các đồng tu để nhiều chúng sinh hơn ở Trung Quốc Đại lục có thể biết được chân tướng về Đại Pháp, làm tam thoái và có một tương lai tốt đẹp. Lúc đầu, tôi không biết phải bắt câu chuyện thế nào, nhưng với sự chỉ dẫn tận tình của các đồng tu, tôi đã dần vượt qua được tâm sợ hãi và học được cách làm.

Tôi còn nhớ lần đầu tiên tôi nhấc điện thoại lên để giảng chân tướng cho chúng sinh, tôi đã mất kiểm soát, người run rẩy và toàn thân đổ mồ hôi, không thể đọc bản thảo một cách trôi trảy. Tuy nhiên, chúng sinh dường như bị chế ước và kiên nhẫn lắng nghe những gì tôi nói. Cuối cùng, anh ấy cũng đồng ý thoái ĐCSTQ. Ngày hôm đó, tôi gọi năm cuộc và thuyết phục thành công hai người tam thoái. Các đồng tu nói với tôi rằng đó là Sư phụ đang khích lệ tôi. Từ đó trở đi, tôi thường xuyên tham gia giảng chân tướng cứu người trên nền tảng RTC.

Thời gian tôi mới bắt đầu, có nhiều người không bắt máy hoặc la mắng tôi. Là một người có tính tự giác cao, ngay từ khi còn nhỏ tôi đã hiếm khi bị mắng. Thất bại này là một đòn giáng mạnh vào tôi, và tôi đã muốn bỏ cuộc. Tuy nhiên, ngay khi sắp bỏ cuộc, hai đồng tu đã động viên và khuyên tôi không nên từ bỏ. Tôi tu luyện Chân- Thiện-Nhẫn, ngoài việc chân thành, nghiêm túc và từ bi đối với hết thảy chúng sinh, tôi nhận thấy mình phải bền gan vững chí để hoàn thành sứ mệnh. Tôi thầm nhủ mình phải kiên trì và không được bỏ cuộc một cách dễ dàng!

Trong suốt cuộc gọi giảng chân tướng, âm thanh được bật to lên và các đồng tu có thể nghe thấy toàn bộ cuộc trò chuyện giữa người gọi và chúng sinh. Điều này khiến tôi nổi lên tâm sợ hãi, tôi sợ mình nói điều gì đó không đúng và xấu hổ trước các đồng tu. Tôi cũng sợ bị mất mặt nếu chúng sinh từ chối những gì tôi nói. Tôi còn có tâm so bì, muốn thể hiện mình làm tốt hơn người khác, sợ mình nói kém hơn đồng tu, và nhiều chấp trước khác lần lượt phơi bày. Trong quá trình này, tôi ngộ ra rằng trước tiên tôi cần phải phóng hạ hết thảy chấp trước thì mới có thể làm tốt việc cứu chúng sinh. Bất cứ khi nào trạng thái của tôi trở nên kém, tôi đặt máy điện thoại xuống và tự hỏi mình còn chấp trước nào chưa buông trong suốt cuộc gọi điện ngày hôm đó không? Tôi có tâm hoàn thành công việc cho xong không? Tôi có đang cố gắng chứng thực bản thân không? Tôi ngộ được rằng nếu không có tâm thuần tịnh, tâm từ bi không đạt tiêu chuẩn thì không cách gì có thể cứu độ chúng sinh.

Một hôm, sau khi một người phụ nữ nghe tôi giảng chân tướng, đồng ý làm tam thoái và nhận phần mềm vượt tường lửa, cô ấy đột nhiên hỏi tôi: “Pháp Luân Công là gì? Chị cũng tu luyện à?” Tôi trả lời: “Tôi có tu luyện. Pháp Luân Công tu Chân-Thiện-Nhẫn và dạy mọi người trở nên tốt hơn. Từ khi bắt đầu tu luyện, tâm tính của tôi đã thay đổi rất nhiều và sức khỏe của tôi tốt hơn…”. Cô ấy im lặng lắng nghe tôi nói trong gần nửa giờ. Cuối cùng, tôi nói với cô ấy: “Chị đã thoái rồi, hãy cố gắng thuyết phục người nhà và bạn bè của mình thoái nhé, để mọi người có thể cùng nhau tránh được thảm họa một cách an toàn.” Cô ấy bảo sẽ nói với gia đình. Mấy ngày sau tôi gọi lại cho cô ấy, bạn bè cô ấy đã nhanh chóng đồng ý tam thoái“. Tôi rất mừng khi thấy họ đã chọn cho mình một tương lai tốt đẹp. Con xin cảm tạ Sư phụ đã gia trì!

Học Pháp và hướng nội tìm

Tháng 5 năm ngoái, các đồng tu ở trạm phụ đạo đã hỏi xem liệu tôi có muốn đảm nhận công việc điều phối ở khu vực mình không. Sau khi cân nhắc đến kinh nghiệm làm điều phối trước đây và nhiệt huyết được phục vụ các đồng tu, tôi đã đồng ý mà không chút do dự.

Có lần khi khu vực chúng tôi tổ chức buổi học Pháp và chia sẻ thể hội cho các điều phối viên, một đồng tu chỉ ra rằng điểm luyện công do tôi phụ trách giống như rắn mất đầu. Tôi không đến luyện công cùng mọi người mà chỉ làm các việc hành chính lặt vặt. Sau khi nghe đồng tu chỉ ra những thiếu sót của mình, tôi cảm thấy rất khó chịu. Quả là tôi đã làm không tốt, không nghiêm túc đối đãi với việc tu luyện. Người điều phối cần duy trì một môi trường tu luyện tốt, nhưng tôi đã không làm được. Đây thực sự là một gậy cảnh tỉnh đối với tôi. Có lẽ Sư phụ đang dùng lời của đồng tu này để nhắc nhở tôi!

I subsequently broke out of my comfort zone and started going to the practice site for morning exercises. When I discussed the cultivation situation in our area with other coordinators, I realized that there were practitioners who did not fully understand the Fa or who did not rely on the Fa to guide them when they faced problems. Therefore, I reached a consensus with other district coordinators to implement experience sharing sessions after group exercise practices and Fa study sessions. At the start, not many took the initiative to speak up, and those who did so only provided status reports on ongoing activities. I viewed this as a test for the coordinators, who have the responsibility of guiding practitioners. So I took the initiative to share with everyone my experience of looking inward.

Sau buổi hôm đó, tôi đã đột phá tâm an dật và buổi sáng, bắt đầu tới điểm luyện công để luyện công. Khi trao đổi về tình hình tu luyện trong vùng của chúng tôi với các đồng tu điều phối khác, tôi nhận thấy một số đồng tu có nhận thức chưa đầy đủ về Pháp, hoặc khi gặp các vấn đề cụ thể thì không dựa vào Pháp mà cân nhắc. Vậy nên, chúng tôi thống nhất với nhau rằng sau khi kết thúc buổi luyện công và học Pháp nhóm trong quận, sẽ tổ chức giao lưu chia sẻ trải nghiệm về quá trình tu luyện và đề cao tâm tính. Lúc đầu, không có nhiều người chủ động chia sẻ, nếu có chia sẻ thì chỉ đơn thuần là cung cấp thông tin về các hoạt động đang diễn ra. Điều này càng xảy ra thì việc duy trì một môi trường tu luyện tốt càng trở nên quan trọng. Tôi coi đây là một khảo nghiệm đối với các điều phối viên, những người có trách nhiệm dẫn dắt các học viên. Vì vậy, tôi đã chủ động chia sẻ với mọi người thể hội về việc hướng nội tìm.

Tôi đã chia sẻ một câu chuyện nhỏ. Hai vợi chồng tôi cùng làm về các công trình thủy điện. Có một quãng thời gian, chúng tôi đột nhiên nhận được một loạt công trình chống rò rỉ, điều mà chúng tôi chưa từng gặp trước đây. Trong lần đầu tiên xử lý tình huống rò rỉ, chúng tôi có thể nhanh chóng tìm ra chỗ rò rỉ và xử lý được ngay. Tuy nhiên, đến trường hợp thứ tư thì tình huống trở nên phức tạp. Chúng tôi đã thử đủ mọi cách, đào tường, dùng hóa chất, cắt đường ống, mà vẫn không tìm thấy chỗ rò. Chúng tôi mất 2 đến 3 tuần để cố gắng tìm ra chỗ rò rỉ nhưng vẫn không thể. Vì mất quá nhiều thời gian, nên vợ chồng tôi ngày càng bị áp lực. Chồng tôi bất lực thốt lên: “Bực thật, anh bắt đầu nghi ngờ khả năng của mình, đoạn ống đã tìm được và cắt đi rồi, sao vẫn bị rỉ chứ”. Đột nhiên tôi nhận ra rằng không phải ngẫu nhiên trong một tháng chúng tôi gặp tới 4 vụ rò rỉ, chắc hẳn trong tu luyện của tôi có lậu. Sau khi trở về nhà, tôi bắt đầu hướng nội.

Tôi tiếp tục hướng nội và phát hiện ra khá nhiều vấn đề. Trong thời gian đó, việc học Pháp và điều phối sau giờ tan sở của tôi đều chạy theo hình thức. Ngoài ra, tôi còn tìm thấy tâm ngạo mạn ẩn sâu ở mức vi quan, cho rằng chồng tôi kỹ thuật vượt trội, tài trí hơn người. Tôi tin rằng chúng tôi có thể xử lý những trường hợp mà người khác không thể giải quyết, điều này khiến tôi nảy sinh tâm tự mãn. Tôi vô tình đặt công việc thường ngày của mình lên hàng đầu, việc tu luyện xuống thứ yếu. Sau khi nhận ra điều này, tôi bắt đầu điều chỉnh trạng thái và tu tâm. Ngày hôm sau, chúng tôi tìm được vị trí rò rỉ tại một điểm sâu hơn trong tường. Xác định được vị trí rò rỉ rồi, chúng tôi nhanh chóng hoàn thành việc sửa chữa và xử lý xong vấn đề trong vòng ba ngày.

Dần dần, các đồng tu cũng bắt đầu học cách hướng nội. Từ chỗ không biết hướng nội, hoặc thậm chí không biết hướng nội tìm là gì, giờ đây ngày càng có nhiều đồng tu mở lòng giao tiếp, thậm chí còn chủ động chia sẻ những trải nghiệm của mình khi vượt quan và khảo nghiệm tâm tính. Nhìn thấy sự thay đổi ở các đồng tu, tôi nhớ đến một đoạn Pháp của Sư phụ:

“Sư phụ bảo chư vị này, chư vị là người phụ trách thì cần đưa các học viên vùng sở tại hợp lại cùng nhau, thay Sư phụ mà đưa họ hội tụ lại, khiến họ có thể tiến lên trong tu luyện, giúp Sư phụ dẫn dắt họ cho thật tốt. Đó chính là trách nhiệm của chư vị khi làm người phụ trách địa phương.” (Giảng Pháp tại Pháp hội New York 2015)

Đoạn Pháp này đã giúp tôi nhận thức rõ tầm quan trọng và sứ mệnh của công tác điều phối.

Trên đây là những trải nghiệm tu luyện của tôi. Con xin cảm tạ Sư phụ từ bi cứu độ.

Xin vui lòng chỉ ra bất kỳ điều gì không phù hợp với Pháp.

(Bài trình bày tại Pháp hội Đài Loan năm 2024)

Bản quyền © 2024 Minghui.org. Mọi quyền được bảo lưu.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2024/10/31/484343.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2024/11/7/221545.html

Đăng ngày 28-11-2024; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share