Bài viết của đệ tử Đại Pháp ở Đức

[MINH HUỆ 26-09-2024] Tôi đắc Pháp 19 năm trước, khi đó tôi 27 tuổi. Trong quãng thời gian này, tôi đã trải qua rất nhiều trắc trở. Từ đó, tôi tiếp thu bài học giáo huấn, minh bạch đạo lý, như vậy mới có thể tiếp tục bước trên con đường tu luyện Đại Pháp. Hôm nay, tôi muốn chia sẻ với mọi người, gần đây tôi vượt qua hai quan nghiệp bệnh như thế nào, trên thực tế hai quan nghiệp bệnh này là khảo nghiệm về tín Sư tín Pháp.

1. Chẩn đoán: Có lẽ là ung thư

Trong cơ thể tôi có đặt vòng tránh thai, năm ngoái tôi đến bệnh viện để lấy nó ra. Trong quá trình kiểm tra, bác sỹ phát hiện vùng bụng của tôi có rất nhiều khối u. Theo kinh nghiệm của bà, những khối u này có lẽ sẽ phát triển thành ung thư, vì vậy bà đề nghị tôi làm thêm một bước kiểm tra và hóa nghiệm. Mới đầu tôi đã đồng ý và đặt lịch hẹn. Khi rời khỏi phòng khám, tôi bị sốc và không thể tiếp nhận kết quả kiểm tra mà mình nghe được, mặc dù chưa có chẩn đoán chính xác, nhưng tôi có thể bị ung thư, điều này khiến tôi không biết nên làm sao.

Tôi nhận ra tu luyện của mình hữu lậu, tôi cần phải suy xét lại về việc tu luyện của mình và nhanh chóng đề cao bản thân. Tôi bắt đầu hướng nội tìm, phân tích hành vi của mình, tìm ra chỗ thiếu sót của mình. Đối với tôi, việc khó nhất chính là ở nhà một mình, bởi vì nghiệp tư tưởng [của tôi] rất mạnh. Khi tôi ở một mình, tôi luôn nghĩ mình sẽ chết rất nhanh. Những nghiệp tư tưởng này mạnh lắm, đến mức tôi không có sức để suy xét bằng chính niệm. Và như vậy, ba ngày đã trôi qua.

Không lâu sau, tôi kể cho một đồng tu nghe tình huống của mình. Sau khi cô nghe chẩn đoán của bác sỹ, cô rất kinh ngạc, và đề nghị tôi đến bệnh viện. Tôi nhận ra, tôi chỉ có thể dựa vào chính mình để ứng phó với tình huống này — chỉ có nghiêm khắc làm theo yêu cầu của Sư phụ, thì tôi mới có thể thoát khỏi hoàn cảnh khó khăn.

Ba ngày sau, tôi bình tĩnh hơn một chút. Tôi gọi điện thoại cho bác sỹ, và hủy lịch hẹn. Bởi vì tôi biết, ngoài Sư phụ ra, không có người nào có thể giúp mình, thuốc cũng không thể giúp được.

Sư phụ giảng:

Tuy ngôn tu luyện sự
Đắc khứ tâm trung chấp
Cát xả phi tự kỷ
Đô thị mê trung si
Tạm dịch:
Tuy nói việc tu luyện
Phải buông chấp trong tâm
Cắt bỏ không phải mình
Đều là si trong mê
(Khứ Chấp, Hồng Ngâm II)

Khi tôi bắt đầu hướng nội tìm, tôi đã tìm thấy chấp trước ở một số phương diện như sau.

Hai năm trước, tôi bắt đầu tiếp nhận chương trình đào tạo. Khi tôi còn học ở trường đại học và chưa kiếm được tiền, vấn đề trong gia đình đã xuất hiện. Một loạt yêu cầu khó khăn ập đến với tôi. Ngoài ra, trường học và công ty cách nhà rất xa, tôi đặt việc học hành lên hàng đầu, mỗi ngày một rời xa Đại Pháp hơn. Khi về nhà, tôi rất mệt, gần như không học Pháp, không luyện công, tôi cũng không chú ý phát chính niệm. Lâu dần, tôi xuất hiện trạng thái của người thường, trở nên kiêu ngạo và chua ngoa. Tôi nói sau lưng người khác, dùng cơ trí của mình để nhục mạ người khác. Tôi đã trở thành một người rất kiêu ngạo và tự tư, tôi làm tổn thương rất nhiều người. Khi thấy vấn đề này của mình, tôi rất xấu hổ, và quyết định phải làm tốt hơn. Tôi hiểu rằng mình nên chia sẻ những điều này với mọi người, nhưng tôi cảm thấy xấu hổ, sợ mất mặt. Tôi cảm thấy mình sẽ bị phê bình và chê cười, những điều này sẽ khiến trạng thái của mình tệ hơn.

Với sự an bài của Sư phụ, cuối cùng tôi có thể chia sẻ những điều này với đồng tu ở nhóm học Pháp. Lần đó sau khi kết thúc học Pháp và [chúng tôi] bắt đầu chia sẻ tâm đắc thể hội, một đồng tu nói về trạng thái của anh khá trên bề mặt. Tôi nhớ, khi đó tôi rất tức giận, bởi vì tôi đã nhìn thấy cái tâm sĩ diện, bảo vệ bản thân của đồng tu này. Anh ta là tấm gương [phản chiếu] tôi khi ấy. Sau đó, tôi quyết định đột phá cái tâm xấu hổ và nghiệp tư tưởng ngăn cản mình, chia sẻ với mọi người những điều xảy ra với mình. Trong quá trình chia sẻ, tôi nói từng chữ đều rất khó khăn, lưng tôi lạnh ngắt, còn đổ mồ hôi nữa. Đối với tôi, việc khắc phục cái tâm xấu hổ và sợ mất mặt rất khó. Nhưng lần giao lưu này rất quan trọng đối với nhóm học Pháp của chúng tôi, bởi vì không chỉ có tôi muốn giữ thể diện, ngại nói về những sai sót của bản thân. Trước lần này, nhóm học Pháp của chúng tôi không có ai thẳng thắn nói về tình huống của mình giống như vậy.

Tối hôm đó, sau khi tôi chia sẻ xong, một luồng những thứ dơ bẩn lập tức rời khỏi thân thể của tôi, cơ thể trở nên nhẹ nhàng. Cuối cùng, không có đồng tu nào cười tôi, trái lại họ còn rất lo cho tôi. Tôi nhận thức được, cảm giác xấu hổ này là kế hoạch mà cựu thế lực muốn tách tôi ra khỏi tập thể, [nên] tôi cần phải phá vỡ sự an bài này.

Sau khi trầm tĩnh, hàng ngày tôi lại bắt đầu luyện công, học Pháp và phát chính niệm. Tôi không ngừng hướng nội tìm, quy chính bản thân. Đôi khi tôi bị đau bụng, đối với tôi, đó là một tín hiệu, cho thấy tôi cần tiếp tục nỗ lực, bởi vì tôi vẫn chưa tìm thấy chấp trước căn bản.

2. Khảo nghiệm sinh tử

Sau đó, trạng thái của tôi dường như có chuyển biến tốt. Nhưng tôi vẫn chưa tìm được chấp trước của mình, vì vậy cựu thế lực đã lợi dụng chấp trước mà tôi nhìn không thấy để tiếp tục bức hại tôi.

Tháng 2 năm nay, tôi chuẩn bị cho kỳ thi cuối khóa, áp lực trở nên lớn hơn. Đồng thời, hoàn cảnh gia đình cũng trở nên hết sức căng thẳng, chồng tôi muốn bỏ tôi và con, anh viết thư cho tôi, bảo tôi từ đây về sau tự nuôi bản thân. Tình huống của tôi khi ấy là, hai tháng sau, tôi sẽ có kỳ thi cuối khóa, tôi không có công việc, và không có tiền để trả tiền thuê phòng cho tháng sau. Ba ngày sau khi chồng viết thư nói với tôi ý định của anh, tôi phải trả tiền phòng, nếu không thì tôi và con trai sẽ phiêu bạt đầu đường xó chợ. Tôi rơi vào bẫy của cựu thế lực. Con trai còn đi học cũng cảm thấy lo lắng trước tình huống này. Dưới áp lực tâm lý như vậy, tôi đã đưa ra một quyết định. Tôi sẽ không tranh luận với chồng, tôi tin Sư phụ, Sư phụ có quyền quyết định cuối cùng. Sau đó, tôi phát chính niệm liên tục trong ba ngày, thanh trừ trường không gian của mình, cự tuyệt sự bức hại của cựu thế lực. Đến sập tối ngày thứ ba, chồng tôi đã chuyển khoản để trả tiền phòng. Mấy tuần sau, anh bị rụng ba cái răng trong một tuần, anh vội vàng đến bác sỹ nha khoa, bởi vì ngay cả cười, anh cũng không cười được. Sau sự việc này, anh thừa nhận mình không chú ý tu khẩu, thái độ [của anh] đối với tôi cũng trở nên ôn hòa.

Một quãng thời gian sau kỳ thi cuối khóa, bệnh tình của tôi tệ hơn. Tôi xuất huyết liên tục trong hai tuần. Một ngày nọ, tôi nhận ra, mặc dù mình luôn học Pháp, luyện công và phát chính niệm, nhưng bệnh tình của mình không có chuyển biến tốt, trái lại ngày càng nghiêm trọng hơn. Tôi cảm thấy năng lượng đang rời khỏi thân thể của mình, cơ thể của tôi xuất hiện một số trạng thái mới mà trước đó tôi chưa từng trải qua, tôi cảm thấy giống như có một cái ống cắm vào huyệt mệnh môn của mình, hút năng lượng từ trong cơ thể của mình. Tôi trở nên ngày càng suy yếu.

Tôi nhận ra, cựu thế lực muốn lấy đi sinh mệnh của mình, tôi cần gấp sự trợ giúp của đồng tu, bởi vì chỉ có sự giúp đỡ của mọi người, thì tôi mới có thể vượt qua quan khó.

Tôi nhanh chóng viết thư cho nhóm học Pháp, nói rằng tôi cần giúp đỡ, tình huống của tôi rất gay go và vượt khỏi sức chịu đựng của tôi. Tất cả mọi người đều hồi đáp, họ gọi điện thoại cho tôi và khích lệ tôi. Khi trời sập tối, một đồng tu đến thăm tôi, toàn thân tôi run rẩy, tôi bị sốt, toàn thân không có sức, ý thức của tôi cũng không tỉnh táo. Chúng tôi cùng nhau học Pháp, phát chính niệm. Sau đó, vào một thời điểm nhất định, cả nhóm học Pháp đều phát chính niệm cho tôi. Hai giờ sau, trạng thái của tôi ổn định lại, ý thức cũng hồi phục. Hôm đó, tôi cảm nhận được tâm từ bi thần thánh của các đồng tu, tâm từ bi của bậc giác giả.

Khảo nghiệm lần này nghiêm trọng hơn nhiều so với lần đầu tiên. cựu thế lực dám tiến thêm một bước để bức hại tôi, tôi nhận ra mình phải hướng nội tìm sâu hơn. Tôi phát hiện rằng, mình luôn sợ chồng rời khỏi gia đình, tôi có tâm tật đố, có tình cảm và tâm oán hận mạnh mẽ đối với anh. Tôi còn có dục vọng đối với anh, chính dục vọng đó đã mang đến cho tôi những vấn đề sức khỏe này.

Gần đây, tôi giao lưu với một đồng tu. Cô từ bi chỉ ra, tôi có văn hóa Đảng cũng như biểu hiện của văn hóa Đảng ở tôi. Cô nói tôi độc đoán, nói chuyện không nhẹ nhàng, nóng tính. Tôi còn có tư tưởng bất hảo và tình, tôi nắm chặt cái tình và quan niệm của con người, không muốn buông tay. Tôi còn có tâm tranh đấu, vì tính cách này nên tôi không thể bảo trì tâm tính của mình. Cô khuyên tôi buông hết mọi thứ trong tâm, bởi vì là người tu luyện, chúng ta không cần những thứ này. Cô [nói] đúng.

Tôi rất biết ơn Sư phụ chỉ ra cho mình thông qua đồng tu này. Tôi chưa từng suy ngẫm về bản thân từ góc độ văn hóa Đảng. Sau lần giao lưu đó, tôi bắt đầu chú ý đến ngữ khí của mình, trong xung đột, tôi bảo trì sự trầm tĩnh, vứt bỏ tâm oán hận, không oán trách bất cứ người nào, bất kể tình huống gì, tôi cũng không nghĩ xấu và nói xấu người khác. Tôi để hết thảy chiểu theo sự an bài của Sư phụ, thuận theo tự nhiên, nhìn nhận vấn đề một cách lạc quan và tích cực.

Kể từ khi tôi thoát khỏi văn hóa Đảng, mối quan hệ trong gia đình của tôi đã được cải thiện, trạng thái của tôi cũng được cải thiện. Sau khi tôi tìm được công việc, ngay cả đồng nghiệp của tôi cũng phát hiện ra, bầu không khí trong nhóm đột nhiên trở nên hài hòa, chúng tôi đùa giỡn, vui vẻ khi ở cùng nhau.

Cảm tạ Sư phụ từ bi đã truyền Đại Pháp trân quý nhường này cho chúng con.

(Phụ trách biên tập: Nhậm Gia)

Bản quyền © 2024 Minghui.org. Mọi quyền được bảo lưu.


Bản tiếng Hán: https://big5.minghui.org/mh/articles/2024/9/26/考驗-483262.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2024/10/14/221217.html

Đăng ngày 28-10-2024; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share