Từ Pháp hội chia sẻ kinh nghiệm qua mạng Internet lần thứ VIII dành cho các học viên Trung Quốc

Bài viết của một học viên ở Trung Quốc

[MINH HUỆ 03-12-2011] Tôi 73 tuổi và bắt đầu tập luyện Pháp Luân Công vào năm 1996. Trước khi vợ tôi (cũng là một học viên) và tôi bắt đầu tu luyện Đại Pháp, chúng tôi đều mắc rất nhiều bệnh tật. Bà ấy bị thiếu máu nặng và bị thấp khớp và tôi thì có kinh nghiệm 40 năm bị các chứng đau dạ dày. Tất cả các loại thuốc và các phương pháp điều trị đều vô hiệu với chúng tôi. Các môn khí công khác cũng không cho chúng tôi hy vọng nào. Trong tình trạng tuyệt vọng này, chúng tôi rất may mắn đắc được Pháp. Tất cả các chứng bệnh của chúng tôi từ đó biến mất mà không cần điều trị gì. Chúng tôi cũng đã hiểu lý do của rất nhiều khổ nạn trong đời này, khái niệm cuộc sống và cái chết và ý nghĩa thực sự của cuộc sống. Từ đó chúng tôi theo Sư Phụ trên đường trở về ngôi nhà thực sự của chúng ta.

Sư Phụ giảng cho chúng ta rằng tu luyện rất nghiêm túc và gian khổ. Chúng ta cần học Pháp tốt, chứng thực Pháp và đường đường chính chính tu luyện, cũng như làm tốt các việc đệ tử Đại Pháp cần làm. Đối diện với cuộc bức hại tàn bạo của tà Đảng Trung cộng (ĐCSTQ), chúng ta cần kiên định tiếp tục tu luyện. Các quan chức ĐCSTQ đã liệt chúng tôi vào danh sách những người quan trọng và bám sát, theo dõi, bắt bớ và giam giữ chúng tôi, tịch thu tài sản và gởi chúng tôi đến các trại cưỡng bức lao động và trung tâm tẩy não, quấy rối chúng tôi tại nhà và tống tiền chúng tôi từ khi cuộc bức hại bắt đầu vào ngày 20/07/1999. Vợ tôi đã bị bắt giữ và giam giữ trái phép nhiều lần. Tôi hiếm khi gặp được bà ấy trong các dịp lễ. ĐCSTQ đã bắt và giam giữ tôi một tháng vào tháng 11 năm 2010.

Nhiều học viên bảo tôi chia sẻ kinh nghiệm tu luyện. Tôi chưa bao giờ gởi bài viết và cảm thấy kinh nghiệm của tôi là tầm thường so với các học viên khác. Nhưng tôi đã được nhiều lợi ích từ Đại Pháp. Tà đảng đã bức hại Đại Pháp, phỉ báng Sư Phụ và Pháp và bức hại các học viên. Nhiều chúng sinh đang rất nguy hiểm. Vì vậy tôi muốn chia sẻ kinh nghiệm của mình với các bạn đồng tu. Dưới đây là thể ngộ cá nhân tôi. Xin vui lòng chỉ ra bất cứ điều gì không phù hợp.

1. Dĩ Pháp vi Sư, tinh tấn tu luyện

Vào này 20/07/1999, ĐCSTQ bắt đầu bức hại Pháp Luân Công. Chúng phỉ báng Đại Pháp và đầu độc tâm trí của chúng sinh. Môi trường học Pháp nhóm của chúng tôi bị phá hủy. Suốt đêm, ĐCSTQ bắt giữ các điều phối viên Pháp Luân Công trên cả nước. Trong tâm tôi, Đại Pháp là điều quan trọng nhất trong thế giới con người và toàn vũ trụ. Bất kể khi nào hay nơi nào những người bạn hỏi về tu luyện của chúng tôi, vợ tôi và tôi luôn trả lời một các chắc chắn:“Chúng tôi sẽ tu luyện Đại Pháp.” Mỗi buổi chiều chúng tôi bị ép tham gia vào cái gọi là buổi học với ủy ban hưu trí. Mỗi khi có ai đó phỉ báng Đại Pháp, tuyên bố rằng Sư Phụ nói rằng trái đất sẽ nổ tung. Tôi trả lời một cách chắc chắn nhưng bình tĩnh:“Tôi đã tu luyện Pháp Luân Công nhiều năm. Tôi chưa bao giờ nghe Sư Phụ nói bất cứ điều gì như vậy trong các bài giảng hay các băng thu âm hay băng hình. Ông phải có bằng chứng trước khi nói những điều như vậy.” Người đó là lãnh đạo trung cấp trong nhà máy tôi. Từ sau đó ông ấy luôn chào hỏi tôi. Ông ấy dường như đã hiểu rằng tuyên truyền của ĐCSTQ tà ác là lừa dối.

Một viên chức phụ trách giám sát các học viên Pháp Luân Công một lần nói chuyện với tôi. Tôi nói:“ĐCSTQ luôn thích đàn áp, nhưng một số điều không thể bị đàn áp.” Ông ấy đã bị sốc. Sau một lúc, ông hỏi tôi những điều đó là điều gì. Tôi nói:“Thiện không thể bị đàn áp. Hòa bình không thể bị đàn áp. Trời không thể bị đàn áp. Ai bức hại thiện thì là ác. Thiện hữu thiện báo, ác hữu ác báo.” Sau đó, ông không nói gì cả và ông cũng thay đổi thái độ với tôi. Tôi nghĩ rằng ông cũng thay đổi thái độ của ông ấy về Pháp Luân Công. Ông là một trong những lãnh đạo cũ ở nơi làm việc của tôi. Sau nhiều lần nói chuyện với tôi, ông hiểu rằng ĐCSTQ tà ác là sai trái với tất cả các cuộc vận động chính trị của nó. Tôi rất vui vì sự thức tỉnh của ông ấy.

Bí thư Đảng đã nói chuyện với tôi và bảo tôi đọc báo và xem TV. Tôi nói: “Tất cả những điều mà báo đài và TV nói về Pháp Luân Công là sai ngoại trừ tên của Sư Phụ và Pháp Luân Công. Mục tiêu của Đảng là kích động hận thù và đánh lừa công chúng, để chống lại Chân-Thiện-Nhẫn. Họ đang cố gắng kéo cả nước vào vực thẳm của tội lỗi. Tại sao tôi lại đọc những điều đó?” Bà ấy nói rằng báo chí đã xuất bản một bài viết của một người tên Vương và bà bảo tôi cũng viết bài. Tôi nói rằng nhận thức của Vương khác với nhận thức của tôi và tôi không cần đọc nó hay viết bất cứ gì. Tôi sẽ không bị lợi dụng để chống lại Pháp Luân Đại Pháp. Bà biết tôi sẽ không viết những gì bà muốn và phải để tôi đi. Sau đó tôi biết rằng bài viết được xuất bản dưới cái tên Vương thật ra là được chế tác bởi phòng 610 và được dùng để đánh lừa công chúng.

2. Bước đi trên con đường Sư Phụ an bài

Sau 20/07/1999, ĐCSTQ tà ác đã phá hoại môi trường học Pháp nhóm của chúng tôi. Một vài học viên và tôi đi dạo gần núi vào một ngày chủ nhật. Chúng tôi tập hợp lại và chia sẻ kinh nghiệm và bị báo cảnh sát. Các viên chức đồn cảnh sát đã bắt giữ và giam chúng tôi tại trung tâm giam giữ. Tôi bị bắt giữ bất hợp pháp trong 10 ngày. Họ nói rằng tôi đã làm rối loạn trật tự xã hội. Tôi nói:“Không có ai trên núi cả. Làm sao chúng tôi có làm rối loạn trật tự xã hội?”

Sau đó một thời gian, tôi nhận được một cuộc điện thoại từ người bí thư đảng nơi tôi làm việc yêu cầu tôi viết một bản kiểm điểm. Tôi viết về việc tôi đã được lợi ích từ Pháp Luân Công như thế nào cả về thể chất lẫn tinh thần. Tôi viết rằng bây giờ tôi có một cơ thể khỏe mạnh sau khi tập luyện Pháp Luân Công và các chứng bệnh bao gồm bệnh đau dạ dày hơn 40 năm, bệnh trĩ kinh niên, bệnh sỏi thận lâu năm, và một bên vai bị tê cứng không rõ nguyên nhân và các chứng bệnh khác tất cả đều biến mất. Tôi cũng đề cao tiêu chuẩn đạo đức và tuân theo các yêu cầu của Đại Pháp để buông bỏ chấp trước về tư lợi. Tôi trả lại một trong hai số tiền thưởng cuối năm mà nơi làm việc và ủy ban hưu trí thưởng cho tôi. Tôi đã hai lần trả lại tiền lương trả thừa cho tôi và giải thích lý do cho các phòng ban liên quan. Các học viên Pháp Luân Công chúng tôi không tham gia bất kỳ việc gì tà ác và phạm tội gì. Pháp Luân Công là miền đất tịnh độ duy nhất trong xã hội này. Nếu chính phủ thực sự quan tâm những gì người dân phải chịu đựng, họ sẽ thấy mọi người đã đạt được thân thể khỏe mạnh như thế nào sau khi tập luyện Pháp Luân Công và khoản tiết kiệm lớn cho chi phí y tế của đất nước. Họ nên ủng hộ Pháp Luân Công thay vì chống lại nó. Nhưng thực tế rất đáng thất vọng. Tại sao ĐCSTQ không theo ý trời và nguyện vọng của nhân dân? Nó nói thì tốt lắm nhưng tất cả đều là dối trá. Chúng đã làm những việc rất tồi tệ. Chúng giết rất nhiều người trong mỗi phong trào chính trị. Chúng dùng tiền mồ hôi nước mắt của nhân dân và chỉ đạo các cơ quan nhà nước bắt giữ các học viên, tịch thu tài sản, vi phạm pháp luật, vi phạm nhân quyền và phá hủy an ninh công cộng. Chúng đã chụp mũ các học viên là làm “rối loạn trật tự xã hội.” Chân Thiện Nhẫn là phước lành và hy vọng được trời ban. Làm sao lại là sai khi tôi tu luyện Pháp Luân Công, tin vào Chân-Thiện-Nhẫn, và trở thành một người tốt. Người lý trí sẽ không phản đối Pháp Luân Công. Chắc chắn là sai lầm khi ĐCSTQ và Giang Trạch Dân bức hại Pháp Luân Công. Giang Trạch Dân đã lạm dụng quyền lực của mình khi là người đứng đầu ĐCSTQ để khiến toàn bộ đất nước chống lại Pháp Luân Công và hơn 100 triệu học viên. Nó sẽ mang đến thảm họa cho đất nước và dân tộc. Đó không phải là hành động của một người lý trí.

Họ đã rất giận dữ sau khi đọc thư tôi, nhưng họ không có cách nào để bác bỏ tôi cả. Người bí thư đảng bảo tôi viết lại nhưng tôi nói rằng nó phản ánh nhận thức của tôi và sẽ lại viết như vậy cho dù tôi có viết lại thế nào đi nữa.

3. Chân-Thiện-Nhẫn có uy lực vô cùng

Vợ tôi và tôi đã phối hợp với nhau để thuyết phục mọi người thoái ĐCSTQ, và hầu như mọi lần đều diễn ra tốt đẹp. Nhưng đôi khi chúng tôi gặp những người không chấp nhận sự thật và chỉ trích chúng tôi. Khi điều này xảy ra, tôi bảo với họ:“Anh có thể chống lại thứ gì cũng được nhưng anh không thể chống lại Chân-Thiện-Nhẫn. Con người phải có tiêu chuẩn đạo đức. Nếu Chân-Thiện-Nhẫn không tốt, vậy cái gì mới tốt? Dối trá, tà ác, bạo lực và gian lận à? Sát nhân, phóng hỏa, cờ bạc, mại dâm, tham nhũng, trộm cắp và bắt cóc à?” Sau khi nghe điều này, những người này không biết phải nói gì. Sau đó chúng tôi rời đi. Chúng tôi hiểu rằng Chân-Thiện-Nhẫn không chỉ là các giá trị tinh thần và đạo đức phổ quát của thế giới mà còn là Pháp của vũ trụ. Đại Pháp có sức mạnh tối cao siêu nhiên và không ai có thể phá hủy hay dám chống lại nó.

4. Phơi bày tà ác ở địa phương, triển hiện uy lực của Đại Pháp

Một buổi tối cách đây vài năm, có thông tin rằng các thông điệp giảng rõ sự thật đã được phát sóng từ một ngọn đồi phía sau một trường cấp hai gần nhà tôi. Sáng hôm sau, các viên chức từ đồn cảnh sát đã đến cửa nhà tôi. Có mình tôi ở nhà. Tôi thấy họ rất giận dữ và kiên quyết vào nhà vì vậy tôi đã mở cửa. Họ vào trong và lục lọi khắp nơi như điên, thậm chí dùng đèn pin để soi dưới gầm gường nhưng không tìm thấy gì cả. Tôi nói: “Các anh tìm gì vậy? Các anh có giấy phép khám nhà tôi không? Tôi đã phạm tội gì? Chúng tôi tu luyện Pháp Luân Công và tin vào Chân-Thiện-Nhẫn để làm người tốt và có cơ thể khỏe mạnh. Có gì là sai? Các anh đã quấy rầy tôi tại nhà, chỉ để thuận tiện cho các anh, nhưng lại quấy rối sự bình yên của chúng tôi và phá vỡ gia đình tôi. Nếu các anh đến quấy rầy tôi một lần nữa, tôi sẽ không mở cửa nữa.” Họ phải bỏ đi mà không nói được lời nào. Từ đó, họ không dám quấy rầy chúng tôi tại nhà nữa.

Khi Phòng 610 bắt đầu tổ chức các khóa tẩy não trong thị trấn, vợ tôi đã bị giam giữ ở đó. Trưởng Phòng 610 thị trấn rất hăng hái tham gia bức hại Pháp Luân Công. Ông ta không những giam giữ các học viên mà còn dán kín các cửa sổ nhà tù bằng giấy, làm cho các phòng đều tối tăm và kín gió. Một học viên nam đã bảo ông ta không được dán các cửa sổ bằng giấy. Trưởng Phòng 610 đã đến chỗ học viên này và cố gắng xiết cổ anh. Người học viên rất trẻ và cao. Trưởng Phòng 610 căn bản không phải là đối thủ của người học viên nhưng anh không đánh lại. Mặt anh chuyển sang đỏ và anh gần như ngất đi. Tất cả các học viên bị giam trong trung tâm tẩy não tiếp tục cùng tuyệt thực. Điều này được nhanh chóng phơi bày ra hải ngoại. Tất cả các quan chức huyện đều lo sợ và phải giải quyết vấn đề này. Sau đó trung tâm tẩy não bị đóng cửa. Trưởng Phòng 610 bảo tôi: “Những điều xảy ra ở địa phương chúng ta và tên của những người ở đây đều được biết ở hải ngoại. Tôi không biết ai đã làm điều này nhưng tôi nghi ngờ đó là ông.” Tôi nói:“Ông có thể nghi ngờ tôi, tôi cũng có những mối nghi ngờ về tương lai của ông. Thiện hữu thiện báo, ác hữu ác báo. Nếu ông làm điều ngay chính, tại sao ông lại sợ.” Ông ta không thể nói lời nào.

Một buổi sáng tháng 11 năm 2010, khi tôi đang đợi xe buýt tại trạm xe buýt, tôi bị bắt giữ và đưa lên xe bởi bốn cảnh sát mặc thường phục. Tôi hỏi tại sao họ bắt tôi, họ là ai và chứng minh nhân dân của họ đâu. Nhưng họ không nói gì cả và không trình chứng minh nhân dân. Tôi nói họ không khác gì với các băng đảng xã hội đen cả. Khi tôi bị bắt và đưa đến đồn cảnh sát, họ cưỡng bức lục soát tôi và lấy chìa khóa nhà tôi. Sau đó họ dùng khóa để vào nhà và lục soát. Họ lấy các sách Đại Pháp của tôi, ảnh Sư Phụ và một quyển sổ dành cho tu luyện trong nhiều năm và các tài sản cá nhân khác. Họ cũng lấy một lá thư tố cáo mà tôi đã viết.

Họ tra khảo tôi định đi xe buýt đi đâu, tại sao tôi chào hỏi những người khác trên phố và bảo tôi kể về lịch sử tu luyện của tôi. Tôi nói tôi tự do đi đâu tôi muốn, chào bất cứ ai và không cần nói với họ điều gì về tu luyện của tôi. Họ hỏi ai đưa cho tôi Tuần báo Minh Huệ gần đây. Tôi nói:“Tôi tu luyện Chân-Thiện-Nhẫn và tôi không làm điều gì xấu. Nếu tôi nói với anh, anh sẽ bắt các học viên Pháp Luân Công tốt bụng và làm nhiều điều xấu. Điều đó có tốt cho anh không? Tại sao tôi lại phải nói với anh.” Họ không thể đưa ra cho tôi lý do thuyết phục. Họ không thể làm bất cứ điều gì, mà chỉ lẩn tránh về việc theo ĐCSTQ và một vài lời tà ác của Giang Trạch Dân. Tôi nói với họ rõ ràng: “Những điều Giang Trạch Dân nói mà được viết trên báo chí không thể được dùng làm cơ sở pháp lý. Anh nên để cho mình một lối thoát. Mỗi lần ĐCSTQ bức hại Pháp Luân Công trong hơn 10 năm qua, nó luôn nói tội danh là “tà giáo làm nhiễu loạn xã hội.” Điều này không có cơ sở pháp lý và tất cả các trường hợp đều đã bị xét xử sai. Nhưng tất cả rồi sẽ được cải chính. Các anh sẽ làm gì lúc đó. Tất cả những gì chúng tôi nói và làm là để nói với mọi người về những điều tốt đẹp của Pháp Luân Đại Pháp và cứu họ. Hãy nghĩ về điều này. Bất cứ ai có ít kiến thức pháp luật cũng có thể hiểu điều tôi nói. Pháp luật của con người chỉ áp dụng cho hành vi của họ, không áp dụng cho tư tưởng của họ được. Mỗi tội danh đều có bốn yếu tố chính, bao gồm cả một chủ thể và một khách thể. Ví dụ như tội giết người có kẻ giết người và nạn nhân. Pháp Luân Công không làm hại bất cứ ai và nó không phạm tội nào cả.” Họ không thể tìm ra bất cứ lý do nào để buộc tội tôi nhưng họ vẫn bắt tôi và giam giữ tôi bất hợp pháp ở trung tâm giam giữ.

Trong lúc bị giam, trưởng phòng cảnh sát Lại, cùng với nhân viên an ninh Lô ở phòng cảnh sát đã thay phiên nhau thẩm vấn tôi. Trong quá trình thẩm vấn, lúc đầu họ lớn tiếng. Lô còn gắt gỏng với tôi. Khi tôi hỏi tên của họ, họ sợ cho tôi biết. Tôi biết những gì họ đang nghĩ và nói: “Nếu các anh đang làm điều đúng đắn, tại sao các anh lại sợ khi nói với tôi tên của các anh và sợ bị tôi cáo buộc.” Anh ta nói đó là một thói quen nghề nghiệp khi nói chuyện lớn tiếng và anh lập tức thay đổi thái độ thô lỗ của mình. Tôi cũng bảo họ về số phận khủng khiếp của Giang Trạch Dân và mong họ nghĩ về tương lai của họ. Điều này đã triển hiện uy lực của Pháp mà Sư Phụ dạy chúng ta về việc phơi bày những bức hại ở địa phương.

5. Đường đường chính chính tu luyện

Sư Phụ dạy chúng ta đường đường chính chính tu luyện. Tôi nghĩ rằng trong suốt quá trình tu luyện, chúng ta cần phải đạt được từ bi thiện lương vô ác tâm, chính hành không sợ hãi, chính niệm ở trong Pháp và ngôn hành phù hợp Chân-Thiện-Nhẫn. Mẫu chốt là phải chính tâm và thân. Chúng ta cần có chính niệm và chính hành cả bên trong và bên ngoài, vốn là điều sẽ làm tà ác sợ hãi và giúp người tốt hạnh phúc.

Một lần tôi đã nói chuyện với một học viên đã lo lắng rất nhiều. Anh nói: “Tôi không sợ chết nhưng sợ tra tấn.” Với tư tưởng sợ hãi, anh đang tự tra tấn bản thân. Tôi bảo anh:“Ít nghĩ lại, chính niệm sẽ nhiều hơn.” Anh đã sốc và hỏi ai đã nói điều đó.

Tôi nói:“Nếu anh ngộ điều Sư Phụ giảng về tăng cường chính niệm, anh sẽ minh bạch ra. Tôi đã bị bức hại bởi ĐCSTQ tà ác. Gia đình tôi tan vỡ và tôi phải ở một mình. Khi tôi có vấn đề, những quan niệm con người và chấp trước của tôi nổi lên và tôi bị can nhiễu từ bên ngoài. Vì vậy tôi rất lo lắng và băn khoăn, làm tôi bị đau đầu và tâm tôi mơ hồ. Tôi thậm chí không thể ăn ngon ngủ yên. Trạng thái này không tốt. Là học viên, chúng ta phải điều chỉnh trạng thái của chúng ta. Nếu không làm sao chúng ta có thể tu luyện bản thân và chứng thực Pháp. Khi điều này xảy ra, tôi làm theo những điều Sư Phụ giảng và học Pháp tốt. Khi tâm tôi tràn đầy Pháp, trạng thái của tôi thay đổi. Vì vậy tôi học Pháp, tập công, phát chính niệm, và làm tốt ba việc mỗi ngày. Nếu có thời gian tôi đọc Tuần báo Minh Huệ và học hỏi từ các học viên khác cách họ xử lý các vấn đề. Sư Phụ giảng rằng về các vấn đề quan trọng, các học viên nên đọc trang web Minh Huệ. Sau khi tôi đọc Minh Huệ, tôi ngộ rằng tất cả những lo lắng và sợ hãi trong khổ nạn của tôi là sự tưởng tượng biến dị và lô gíc tà ác. Tôi đã nhắm vào những chấp trước này khi phát chính niệm để loại bỏ chúng. Khi tôi tu luyện trong môi trường tà ác và đối mặt với tà ác, tôi không nghĩ đến những điều người thường, chỉ nghĩ đến những điều liên quan đến Đại Pháp. Nhưng đôi khi tôi không thể hoàn toàn làm được điều này, vì vậy tôi nói: “Nghĩ ít thôi và chính niệm nhiều hơn.” Sợ là một chấp trước. Chúng ta càng sợ thì chấp trước này càng mạnh. Sư Phụ giảng:

“Chấp trước nhiều, lạc hướng chốn mê” (“Tâm tự minh” –Tinh tấn yếu chỉ II)

Bạn bị lạc mất phương hướng trong đại dương. Không phải bạn đang chịu đựng sao? Điều này không phải nguy hiểm sao? Sư Phụ giảng:

“Nễ hữu phạ, tha tựu trảo.
Niệm nhất chính, ác tựu khỏa”
(“Phạ xá” – Hồng Ngâm II)

Sợ là một quan niệm con người. Nếu bạn ôm giữ nỗi sợ mà không bỏ nó đi, bạn là một người thường và sẽ không được bảo hộ. Pháp thân của Sư Phụ và các vị thần sẽ không bảo hộ người thường. Chắc chắn tà ác sẽ bắt giữ bạn. Nếu bạn luôn nghĩ về Sư Phụ và Đại Pháp, bạn là một đệ tử Đại Pháp. Sư Phụ sẽ bảo hộ bạn và không ai dám động đến bạn. Khi bạn có chính niệm mạnh mẽ, các sinh mệnh tà ác sẽ bị loại trừ khi chúng nhìn thấy bạn. Khi không bị tà ác khống chế, một người thường sẽ không thể động đến bạn.

Vợ tôi bị bắt và bị đưa đến một trung tâm tẩy não được chính quyền địa phương thành lập. Khi bà ấy bị đưa đến trung tâm tẩy não trong một chiếc xe, tôi đã đi theo bà ấy để biết trung tâm giam giữ ở đâu để tôi có thể đến thăm bà ấy khi có gì đó xảy ra. Sau đó khi tôi đến đồn cảnh sát để đem một số thứ cho vợ tôi, trưởng Phòng 610 địa phương nhìn thấy tôi và nói: “Tôi nghe nói ông cũng muốn đến trung tâm tẩy não.” Tôi nhìn ông ấy và nghiêm túc nói:“Anh đang nói gì vậy? Ai nói với anh điều đó? Có phải nơi đó dành cho những người như tôi không? Tại sao tôi phải đến đó? Tôi nói cho anh biết, nếu Giang Trạch Dân không bức hại Pháp Luân Công thì tôi sẽ không có gì để làm với anh cả. Tôi tu luyện Pháp Luân Công và tin vào Chân-Thiện-Nhẫn. Tôi có một cơ thể khỏe mạnh và muốn làm người tốt và làm các việc tốt. Điều đó có gì sai? Ví dụ như khi máy phát điện của một trong các máy của nhà máy tôi bị trục trặc, nhà máy phải cố gắng sửa nó và thuê một nhà thầu để sửa chữa. Họ mất một thời gian dài nhưng không thể sửa nó, làm ảnh hưởng lớn đến sản xuất. Điều này không phải là trách nhiệm của tôi và vì việc tăng lương đã không công bằng với tôi, mặc dù tôi không nói gì, lãnh đạo của tôi đã cảm thấy có lỗi nên không muốn nhờ tôi giúp đỡ. Nhưng khi tôi nghe về điều này thì đã chỉ các công nhân cách để sửa. Họ làm theo các hướng dẫn của tôi và giải quyết vấn đề thật nhanh chóng. Nếu tôi không tu luyện Pháp Luân Công, tôi có lẽ đã không làm điều đó. Đây là lợi ích của việc tu luyện Pháp Luân Công và nâng cao tiêu chuẩn đạo đức con người. Tôi có làm anh tổn thương không? Vì vậy chúng ta không có gì để làm với nhau. Tất cả là vì Giang Trạch Dân đã bức hại Pháp Luân Công.”

Tôi tự coi mình là một học viên và hành động ngay chính. Tôi muốn họ nhận ra rằng các học viên Pháp Luân Công là người tốt và rằng họ không nên theo ĐCSTQ tà ác và Giang Trạch Dân làm điều xấu. Họ không có lý do để phản đối tôi và chỉ im lặng lắng nghe.

Sau đó vợ tôi bị bắt và bị cảnh sát đưa đến trung tâm tẩy não. Bố vợ tôi đã hơn 80 tuổi (cũng là một học viên) và tôi đã đến đồn cảnh sát yêu cầu họ thả vợ tôi. Sau đó chúng tôi đến trung tâm tẩy não nhiều lần để thăm vợ tôi. Tôi đã ở đồn cảnh sát cả ngày. Lúc đầu họ hành động quyết liệt và muốn lái xe đưa chúng tôi đi. Tôi nói: “Vợ tôi tu luyện Pháp Luân Công và là một người tốt. Điều đó không có gì sai trái. Không có vợ tôi, hai người đàn ông chúng tôi rất khó khăn trong nấu nướng và làm việc nhà. Nếu các anh không thả bà ấy ra, hãy xem điều gì sẽ xảy ra.”. Họ nói: “Cấp trên ra chỉ thị rằng bất kể chúng tôi đối xử tệ với các học viên Pháp Luân Công như thế nào, điều đó cũng có gì.” Bố vợ tôi nói:“Tôi đã hơn 80 tuổi. Tôi còn sợ cái gì? Chỉ thị của cấp trên là cái gì? Làm sao nó không quá đáng?” Họ không dám trả lời. Tôi nói: “Ai cũng có đầu óc cả. Các anh cần tự phân biệt rõ ràng đúng và sai, tốt và xấu, chính và tà.” Một số cảnh sát nói:“Vâng, chúng tôi sẽ cân nhắc điều đó.”

Sau đó có người nói:“Tại sao Pháp Luân Công các ông tập trung quá nhiều người bao vây Trung Nam Hải?”. Tôi nói: “Hơn 100 triệu người tập luyện Pháp Luân Công. Chỉ khoảng 10 ngàn người đến đó. Đó không nhiều. Chỉ có một phần vạn (1/10000). Nếu các anh  có 10 ngàn người không hài lòng và các anh chỉ cử một đại diện đến Trung Nam Hải để kháng cáo, đó có phải là nhiều không?” Không ai trong số họ có thể trả lời. Tôi nói tiếp: “Tất cả các học viên Pháp Luân Công đều rất yên hòa. Họ không hề treo biểu ngữ hay hô khẩu hiệu. Họ không ảnh hưởng đến giao thông. Cảnh sát thậm chí còn tán gẫu và hút thuốc bên cạnh. Các anh là cảnh sát. Các anh sẽ thoải mái khi bị bao vây sao? Khi các học viên Pháp Luân Công rời đi, họ còn nhặt những đầu mẩu thuốc lá do cảnh sát để lại. Đã từng có một cuộc bao vây như vậy trong lịch sử con người sao? Nếu bất kỳ ai trong các anh có thể tìm một ví dụ về một cuộc bao vây như vậy, tôi sẽ đồng ý với các anh.” Không ai có thể trả lời câu hỏi của tôi. Sau đó một cảnh sát nhảy dựng lên, chỉ vào mặt tôi và nói: “Đừng nghĩ ông vĩ đại và tự mãn thế.” Tôi nói:“Tôi là một người bình thường. Tôi đến đây vì vấn đề này. Các anh nghĩ là sẽ không quá đáng bất kể là các anh đối xử với tôi tệ như thế nào. Các anh nghĩ các anh vĩ đại sao. Anh chỉ tay vào mặt tôi. Anh mới là người tự mãn.” Anh ta lập tức đưa tay ra sau lưng và ngừng hành động ghê gớm của mình. Tâm tôi thanh tỉnh và minh bạch mình là một học viên và tôi tin tưởng vào Sư Phụ và Pháp. Tôi nhớ rằng “Tu tại tự kỷ, công tại Sư Phụ.” (Chuyển Pháp Luân) Trí huệ tôi thăng tiến không ngừng. Chúng ta đóng vai trò chính trong màn kịch cuối cùng của thế giới con người. Chúng tôi ở đó từ 9h sáng đến 5h chiều. Vì bố vợ tôi đã già và cần nghỉ ngơi, tôi bảo cảnh sát đưa tôi địa chỉ của trung tâm tẩy não. Họ lập tức nói với tôi và chúng tôi về nhà. Mặc dù vợ tôi đã không được thả ra nhưng chúng tôi vẫn giảng rõ sự thật.

Khi lần đầu tiên đến trung tâm tẩy não huyện, chúng tôi gặp giám đốc Suất và chủ tịch Sử, trưởng Phòng 610 huyện và chủ tịch của một số công đoàn trong huyện. Chúng tôi nói với họ lý do chúng tôi đến, họ cho chúng tôi xem một quyển sách nhỏ. Tôi nói quyển sách đó công kích Pháp Luân Công và tất cả là bịa đặt. Tôi không xem nó. Sau đó họ vu khống Đại Pháp với những nhận xét về vụ tự thiêu và tự tử ở quảng trường Thiên An Môn. Tôi bác bỏ tất cả. Giám đốc Suất vẫn không bỏ cuộc. Ông ấy nói rằng ở quê ông có một học viên Pháp Luân Công đã mổ bụng để tìm Pháp Luân. Ông cũng nói: “Nếu ông không tin những chuyện ở xa, ông cũng nên tin những việc xảy ra ngay bên cạnh.” Tôi nói:“Sách Pháp Luân Công nói rõ ràng rằng chúng tôi không được sát sinh. Tự tử là phạm tội. Pháp Luân Công không chấp nhận những người bị tâm thần. Điều này được thực hiện bởi một người bị tâm thần. Không có gì khác nhau giữa việc dùng những điều này để vu khống Pháp Luân Công và việc nói Lưu Thiếu Kỳ là một kẻ phản bội trong Cách mạng Văn hóa. Tôi đã bị lừa dối trong nhiều năm bởi ĐCSTQ và tôi sẽ không bị lừa dối thêm nữa.” Họ không có thủ đoạn nào nữa nhưng họ chỉ cho bố vợ tôi thăm vợ tôi. Tôi nói với họ:“Tôi đã đi một chặng đường dài để thăm vợ tôi. Đó là tra tấn tinh thần khi các anh không cho tôi gặp bà ấy. Bà ấy rất khỏe mạnh trước khi bị bắt. Nếu có gì sai trái sau đó và các anh nói rằng đó là vì bà ấy tập luyện Pháp Luân Công, tôi sẽ không chấp nhận!”.

6. Bước đi tốt trên con đường Sư Phụ an bài

Tôi đã quyết định tu luyện Pháp Luân Đại Pháp và theo Sư Phụ về nhà. Tôi giao cấp mọi thứ của mình cho Sư Phụ và nghe theo Sư Phụ mọi điều. Cựu thế lực sẽ bị đào thải. Vai trò của họ là để can nhiễu và phá hoại Chính Pháp và chúng ta phải phủ nhận nó. Cuộc bức hại tà ác của ĐCSTQ đối với các học viên là một thể hiện của cựu thế lực can nhiễu Chính Pháp ở không gian này.

Khi ĐCSTQ tà ác đầu tiên bắt đầu các phiên tẩy não, họ đã bắt vợ tôi và đưa bà ấy đến đó. Trưởng Phòng 610 thị trấn yêu cầu tôi trả tiền nhưng tôi từ chối. Sau đó họ nói chỗ làm của tôi để gây áp lực buộc tôi trả tiền. Một vài người từ chỗ làm của tôi đến nhà tôi. Tôi nói với họ:“Các học viên Pháp Luân Công là người tốt. Bức hại người tốt sẽ dẫn đến quả báo. Họ bắt giữ người tốt và còn bảo tôi trả tiền. Điều này thật phi lý. Tôi sẽ không trả một xu nào mà tôi không nên trả. Các anh cũng nên cân nhắc các hậu quả khi xử lý việc này.”

Sau đó bí thư đảng ủy ban hưu trí gọi điện cho tôi: “Nếu ông không đồng ý trả tiền, chúng tôi sẽ trừ lương của vợ ông.” Tôi bảo với ông ấy:“Vợ tôi tu luyện Pháp Luân Công và tin vào Chân-Thiện-Nhẫn. Đây là tự do tín ngưỡng theo quy định trong hiến pháp. Điều này hoàn toàn hợp lệ. Nếu ông muốn trừ lương của vợ tôi, tôi sẽ không chấp nhận. Tôi sẽ gặp ông ở tòa án trong tương lai!”

Không đồng ý trả tiền cho họ là ngăn họ phạm tội chống lại Đại Pháp và thể hiện từ bi đối với họ. Phần tốt của họ sẽ hiểu. Ngay sau khi vợ tôi được thả ra khỏi trung tâm tẩy não thị trấn, bà ấy bị bắt và đưa đến trung tâm tẩy não huyện lần nữa. Vào ngày nhận lương, tôi đi kiểm tra lương của vợ tôi. Bí thư đảng ủy ban hưu trí lập tức cho tôi xem bảng lương và liên tục nói: “Chúng tôi không trừ tiền.” Từ đó lương của chúng tôi không bao giờ bị đem ra hù dọa.

Vợ tôi kiên định tu luyện Pháp Luân Đại Pháp và quyết tâm của bà ấy không bị xoay chuyển bởi tà ác. Các quan chức ở trung tâm tẩy não huyện thấy rằng họ không thể “chuyển hóa” bà ấy nên họ chuyển bà ấy đến trung tâm tẩy não thành phố. Trung tâm tẩy não thành phố nghiêm ngặt che giấu bất kì thông tin nào của bà ấy và chúng tôi không biết bất kì thông tin gì về bà ấy trong một thời gian dài. Tôi gọi điện cho trưởng Phòng 610 thị trấn. Ông ta đề xuất chúng tôi đi uống nước. Tôi đến thăm ông ấy ở nhà riêng và ông ấy nói rằng chúng tôi nên nói chuyện ngoài vườn. Tôi biết ông ta định lấy tiền từ tôi. Nếu tôi thỏa mãn yêu cầu tài chính của ông ta, điều này sẽ dung túng tà ác. Các thành viên bất hảo của ĐCSTQ sẽ hưởng lợi từ điều này và khổ nạn của các học viên sẽ tăng lên. Các đệ tử Đại Pháp là một chỉnh thể. Tôi là một lạp tử của Đại Pháp và tôi cần bảo vệ chỉnh thể, không làm hại nó. Tôi không nên làm bất cứ điều gì gây hại cho Đại Pháp. Tôi bảo với ông ta:“Ông bắt vợ tôi. Bây giờ chúng tôi không nghe tin tức nào về bà ấy. Ông phải chịu trách nhiệm nếu có bất cứ điều gì xảy ra.” Rồi tôi rời đi. Sau đó ông ta nói rằng tôi không thể đến thăm vợ tôi nhưng con trai tôi có thể.

Khi chúng tôi nhận được tin này, đã gần đến Tết. Những người thân và bạn bè chúng tôi đều biết tin này và họ gởi rất nhiều thiệp chúc mừng đến cho vợ tôi, điều này đã khích lệ các học viên bị bức hại ở trung tâm tẩy não, gây sốc cho tà ác ở trung tâm tẩy não và cũng cho những người thân và bạn bè chúng tôi cơ hội có một tương lai tốt đẹp. Các quan chức bất hảo ở trung tâm tẩy não thành phố đã nói với vợ tôi: “Chúng tôi không biết có quá nhiều người bên cạnh bà như vậy.” Mục tiêu của họ là che giấu thông tin của bà ấy để cô lập bà. Họ đã nói với bà ấy rằng gia đình và bạn bè đã phớt lờ bà để tra tấn tinh thần bà ấy. Nhưng những tấm thiệp chúc mững đã hoàn toàn làm sụp đổ sự phong tỏa thông tin và tra tấn tinh thần của tà ác. Họ nhận ra rằng họ không thể “chuyển hóa” vợ tôi. Nhờ sự an bài của Sư Phụ, vợ tôi đã trở về nhà trước Tết.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2011/12/3/明慧法会–堂堂正正修炼—堂堂正正证实法-249115.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2012/1/15/130726.html

Đăng ngày: 17– 5– 2012. Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share