Bài viết của một đệ tử Pháp Luân Đại Pháp tại Trung Quốc
[MINH HUỆ 22-03-2024] Trước đây tôi là người có lòng tự tôn dễ bị tổn thương. Nếu bị ai đó nói lời xúc phạm, tôi thường dễ mất tự chủ, tức giận mắng lại khiến người ta mất mặt mới hả dạ. Sau đó tôi cảm thấy rất hối hận và khổ sở nhưng lại không thể kiềm chế bản thân khi gặp phải những tình huống như thế này. May mắn thay, tôi đã bước vào tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, Đại Pháp đã cải biến tôi.
Nuốt nước mắt nhẫn chịu
Một ngày nọ, bạn học A gọi điện cho tôi nói: “Một bạn trong lớp mình vừa từ miền Nam trở về. Mình muốn mời một vài người bạn cùng lớp đến gặp gỡ nói chuyện. Bạn nghĩ sao?“ Tôi rất tán thành: “Được đấy! Vậy bạn sắp xếp nhé.”
Vài ngày sau, bạn học A gọi điện thông báo với tôi: “Ngày mai chúng ta sẽ gặp nhau tại Khu du lịch Tiền Cổ lúc 10 giờ 30 sáng.” Khi tôi đến nơi, 10 người bạn cùng lớp đã có mặt ở đó. Chúng tôi chào nhau và bắt đầu vui vẻ nói chuyện. Một số người chụp ảnh, một số người đi bơi và vài người còn lại ngồi trò chuyện với nhau. Tôi phát chính niệm để tiêu trừ những nhân tố tà ác có thể ngăn cản các bạn cùng lớp đón nhận chân tướng về Pháp Luân Đại Pháp. Sau đó, tôi bắt đầu giảng chân tướng cho họ.
Tôi nói: “Hiện tại dịch bệnh vẫn còn nghiêm trọng. Hôm qua, ở khu dân cư của mình có một ông cụ phải nhập viện.” Một bạn cùng lớp cho biết: “Ai mà bị nhiễm virus thì quả là bất hạnh. Cho dù không mất mạng thì sức khoẻ cũng bị ảnh hưởng nặng.” Tôi nói: “Có một phương thuốc thần kỳ để phòng ngừa đó.” Họ hỏi: “Thuốc gì thần kỳ như vậy?” Tôi nói: “Chân thành niệm ‘Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân-Thiện-Nhẫn hảo’ sẽ có thể cứu mạng. Ngoài ra, các bạn sẽ được bình an nếu thoái xuất khỏi Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) và các tổ chức thanh thiếu niên của nó. Được vậy lại càng an toàn hơn nữa. Tại sao lại hữu hiệu vậy? Bởi vì khi tuyên thệ gia nhập các tổ chức của ĐCSTQ, các bạn đã giơ tay thề sẽ hiến dâng cả cuộc đời mình cho tà đảng. Khi bạn quyết định thoái đảng, bạn sẽ được Thần Phật bảo hộ, không phải lo lắng nữa.”
Một bạn cùng lớp nói: “Mình từng là quân nhân và gia nhập Đảng Đoàn Đội rồi. Xin hãy giúp mình thoái Đảng!” Sau đó, một bạn cùng lớp khác nói: “Nếu thoái đảng sẽ được phúc báo, vậy tôi sẽ thoái.” Sáu người bạn cùng lớp đã rút khỏi các tổ chức của ĐCSTQ, hai người khác chưa tham gia bất kỳ tổ chức nào của ĐCSTQ. Sau đó, tôi đưa cho mỗi người một tấm bùa hộ mệnh Pháp Luân Đại Pháp và một tấm thiệp chứa thông tin về tàng tự thạch ở Quý Châu, Trung Quốc.
Vào khoảng 4 giờ chiều, bạn học A nói: “Tôi sẽ đi lấy hóa đơn.” Khi cô ấy rời đi, tôi nói với mọi người: “Chúng ta không nên để cô ấy thanh toán hết; chúng ta sẽ đóng góp mỗi người một chút nhé?” Mọi người đều nói: “Đúng rồi!” Việc này là công bằng và hợp lý, giảm gánh nặng chi phí cho mọi người.
Khi chúng tôi đang nói về chuyện này thì A đã quay lại. Cô ấy không nghe rõ chúng tôi đang nói chuyện gì. Cô ấy lớn tiếng: “Tôi biết lương của tôi không cao, cũng không giàu bằng các bạn. Nhưng nếu người nào đề nghị chia tiền thì tôi sẽ không để người đó yên đâu!“ Lời nói của cô ấy khiến tôi tự ái. Một bạn nữ ngồi cạnh tôi nói: “Hôm nay cô ấy bị sao vậy? Cô ấy không hiểu chuyện chút nào.”
Tôi không cãi lại cô ấy nhưng lúc này mắt tôi đẫm lệ. Tôi đã không giải thích lý do để bào chữa cho mình. Tôi chọn cách im lặng chịu đựng. Nói cách khác, tôi đã nhẫn chịu trong nước mắt như một người thường chứ không phải cái nhẫn của người tu luyện.
Khi đã về đến nhà tôi vẫn cảm thấy buồn bã. Tuy nhiên sau một hồi suy nghĩ, tôi được Sư phụ nhắc nhở cần buông tâm này xuống, sự việc này xảy ra là do chấp trước gì đây? Sư phụ đã an bài chính sự việc này để tôi đề cao tâm tính. Khi ngộ ra điều này, tâm oán giận trong tôi vơi bớt đi rất nhiều.
Tôi ngồi nghỉ trên chiếc ghế sofa trong nhà, tĩnh tâm hướng nội nhưng không hề thấy mình có điểm gì sai trong chuyện này. Không đúng! Chắc hẳn Sư phụ muốn mình buông bỏ tâm chấp trước nào đây. Ngẫm nghĩ lại lần nữa! Tôi bắt đầu hồi tưởng lại từng chi tiết giống như xem một bộ phim, từ lúc đặt chân đến khu nghỉ dưỡng cho tới khi chuyện lùm xùm xảy ra. Tôi đã nhìn thấy gì? Đã nghĩ những gì? Tôi cẩn thận phân tích từng ý niệm, cả tốt lẫn xấu. Bỗng nhiên tôi bừng tỉnh, tay vỗ vào đầu. Tìm ra rồi. Chính là do tôi mở lời đề nghị chia sẻ chi phí với tâm không thuần tịnh. Động cơ làm việc đó không hoàn toàn vì muốn giảm gánh nặng chi phí cho cô bạn đó. Thực ra, tôi đang muốn bảo vệ thể diện cá nhân khi đi tay không đến đó gặp mọi người. Khi thấy người này mang theo nước khoáng, hoa quả, đồ uống… Tôi cảm thấy ngại ngùng và xấu hổ. Chính vì thế tôi đã đề nghị chia tiền. Tôi đã không đạt được tiêu chuẩn của người tu luyện, cái tâm tự ngã đó là thứ khiến tôi rơi nước mắt tủi thân.
Đối diện vấn đề bằng sự chân thành
Một ngày nọ khi tôi đang nhổ cỏ trong sân, có một người phụ nữ ở Khu nhà số 101 đang xách một túi đồ nặng đi đến. Cô ấy nhìn thấy tôi và đặt túi đồ xuống đất để lau mồ hôi trên trán.
Tôi hỏi: “Sao hôm nay nắng nóng mà chị lại vác túi đồ nặng thế này?” Chị ấy nói: “Chồng tôi không muốn sống ở đây nữa, ông ấy muốn quay về nhà cũ. Ông ấy vừa đưa chìa khoá cho tôi sau khi ăn sáng xong.” Tôi hỏi: “Tại sao vậy?” Chị ấy trả lời: “Tôi không biết nữa. Ông ấy giống như người phụ nữ tiền mãn kinh, như người mất trí.” Tôi an ủi chị ấy. “Vì trẻ con đang nghỉ hè nên ông ấy sợ ồn ào đó. Tới năm học mới, bọn trẻ đi học trở lại, ông ấy sẽ ổn thôi.” Sau đó tôi đi về.
Ngày hôm sau, khi tôi đang dọn dẹp nhà cửa, chợt nghe thấy tiếng gõ cửa liên tục bên ngoài. Tôi vội chạy ra mở cửa thì thấy người chồng của nhà hàng xóm đang đứng ở đó. Anh ấy ngay lập tức buộc tội tôi: “Sao hôm qua chị lại nói xấu vợ tôi với người khác? Chị còn nói cô ấy đang bị tiền mãn kinh và mất trí. Vợ tôi có làm gì chị đâu? Cô ấy tức giận đến mức thậm chí không ăn cơm tối và không thể ngủ được. Sáng sớm hôm nay cô ấy đuổi tôi ra ngoài rồi còn nói: ‘Đừng về nhà cho đến khi biết chuyện gì đang xảy ra.’ Tôi phải biết chuyện này là như thế nào.”
Hóa ra chị hàng xóm bên cạnh đã nghe lỏm được cuộc nói chuyện của tôi với người phụ nữ Khu nhà số 101 và nghĩ rằng chúng tôi đang nói xấu cô ấy. Tối hôm đó, cô ấy bảo chồng đến hỏi tôi tại sao lại nói xấu cô ấy với người khác.
Tôi thực sự không hiểu chuyện gì. Làm sao một việc như vậy có thể xảy ra nhỉ? Suy khi suy nghĩ kỹ, tôi ngộ ra rằng mình là một học viên Đại Pháp. Vì vậy, đây chính là một khảo nghiệm đối với tôi. Tôi phải nghiêm túc tuân theo yêu cầu của Sư phụ.
Tôi chính lại suy nghĩ của mình và nói chuyện với anh ấy một cách bình tĩnh: “Anh này, trước hết đừng vội tức giận. Chiều hôm qua tôi đang nhổ cỏ ở trong sân thì có một người phụ nữ ở Khu nhà số 101 ghé qua và nói với tôi rằng chồng bà ấy không muốn sống ở đây nữa. Ông ấy muốn quay về ngôi nhà cũ của họ. Bà ấy giận chồng và dùng những từ ngữ như vậy và bảo chồng mình bị mất trí. Chuyện đó không liên quan gì đến vợ anh. Tôi nghĩ vợ anh đã nghe thấy nên hiểu lầm.”
Sau khi nghe tôi giải thích, anh ấy cười nói: “Tôi đã nói với vợ tôi rằng chị không phải là người như vậy. Với lại, em không làm gì chị ấy, chị ấy sao phải nói xấu em chứ? Tôi bảo cô ấy đừng tìm kiếm rắc rối. Vợ tôi cứ nghĩ rằng chị đã nghe thấy vợ chồng tôi cãi nhau dạo gần đây vì chúng tôi nói rất to mà tường lại không cách âm tốt.”
Tôi nói: “Cả ngày tôi không đi ra khỏi nhà; ăn cơm xong tôi dọn dẹp bát đĩa, dọn phòng rồi giặt vài bộ quần áo; thế là đã hết một ngày. Chuyện nhà anh như thế nào tôi cũng không biết. Nếu vợ anh nhất mực không tin, tôi có thể giải thích trực tiếp với chị ấy để làm sáng tỏ mọi hiểu lầm. Nếu cô ấy nguôi được cơn giận, mọi chuyện sẽ ổn thôi mà.”
Anh ấy cười nói: “Chị ơi, tôi nói thật lòng. Hôm nay tôi đến nhà chị trong cơn tức giận, lại còn vu oan cho chị. Thông thường, nếu là người khác sẽ không chịu để yên đâu. Nhưng chị lại không hề tức giận, và lời chị nói thực sự đã hoá giận thành vui.” Anh ấy giơ ngón tay cái lên và nói với tôi: “Chị ơi, chị thật tuyệt vời, chúng tôi rất vui khi được làm hàng xóm nhà chị! Cuối cùng, tôi nói với anh ấy chân tướng về Đại Pháp, và anh ấy đã thoái khỏi Đội Thiếu niên Tiền phong và Đoàn Thanh niên Cộng sản, rồi vui vẻ trở về nhà.
Sau khi tạm biệt anh ấy, tôi quay vào nhà và cảm thấy như có thứ gì đó như dòng nước lạnh chảy xuống dưới chân. Tôi biết mình đã làm điều đúng đắn và Sư phụ đang tịnh hóa thân thể cho tôi. Tôi đã đứng ở cơ điểm đúng đắn, biết nghĩ đến người khác trước khi gặp tình huống bất ngờ. Vì vậy, tôi đã có thể nhanh chóng hiểu ra tình huống, giải khai tâm kết, tiêu trừ hiểu lầm, mọi việc đã trở thành hảo sự.
Bản quyền © 2024 Minghui.org. Mọi quyền được bảo lưu.
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2024/3/22/474312.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2024/6/16/218643.html
Đăng ngày 31-08-2024; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.