Bài viết của đệ tử Đại Pháp tại Trung Quốc Đại lục
[MINH HUỆ 20-06-2024] Thời gian tu luyện trong thời kỳ Chính Pháp đang đi đến hồi kết, thế nhưng các học viên Pháp Luân Đại Pháp ở Trung Quốc vẫn bị tà Đảng Trung cộng (ĐCSTQ) bức hại điên cuồng. Điều này đã cản trở nỗ lực cứu người của các học viên.
Vấn đề đặt ra là làm thế nào để phủ nhận cuộc bức hại. Từ những trải nghiệm cá nhân và qua việc chứng kiến chính niệm chính hành của các đồng tu, tôi nhận thức sâu sắc rằng ý niệm của một đệ tử Đại pháp vô cùng quan trọng. Một niệm vị tha so với một niệm vị tư có thể mang lại kết quả khác nhau một trời một vực.
Chính niệm phủ nhận an bài của cựu thế lực
Cách đây mười năm, một hôm tôi nhận được cuộc điện thoại thông báo rằng vợ tôi và hơn mười học viên Pháp Luân Đại Pháp khác trong nhóm học Pháp của cô ấy đã bị bắt giam bất hợp pháp. Ngay khi hay tin, tôi lập tức rời khỏi nhà để xác minh tình hình và khi trở về, tôi thấy nhà mình bị cảnh sát bao vây.
Tôi biết việc công an đến hẳn là nhắm vào mình, vì tôi từng bị kết án phi pháp 12 năm tù, tôi đã tuyệt thực một năm khi ở trại tạm giam và sau đó được thả “tại ngoại để chữa bệnh”. Cách đây mấy hôm, có người nhắn tin cho tôi rằng Phòng 610 của thành phố đã ra quyết định, rằng tôi đã bình phục và thường xuyên hoạt động nên một ngày nào đó sẽ bắt giam tôi. Vậy nên tôi không thể về nhà mà đi lánh ở nhà một đồng tu. Trong khi các học viên trong thành phố đang nỗ lực giải cứu các đồng tu và vợ tôi, thì tôi chỉ là người ngoài cuộc lo cho sự an nguy của bản thân.
Trong quá trình giải cứu vợ tôi, chính quyền đã dùng thủ đoạn né tránh và kiếm cớ trì hoãn. Họ lánh mặt bất cứ khi nào người nhà tôi đến đồn công an hoặc Công an Thành phố để yêu cầu thả vợ tôi, nỗ lực giải cứu của chúng tôi bị kéo dài và khiến việc giải cứu trở nên rất phức tạp. Các học viên đã trao đổi ý kiến về cách thức tiến hành và nhất trí rằng mẹ và con gái tôi (cũng là học viên) nên đến những nơi công cộng giơ cao biểu ngữ, phát tờ rơi về gia cảnh của chúng tôi để phơi bày cuộc bức hại.
Tuy nhiên, vấn đề ở chỗ, mẹ tôi khi đó đang sống ở nhà em gái tôi và chồng cô ấy không phải là học viên. Chú ấy ngày nào cũng dặn em gái tôi rằng: “Em có thể đi cùng mẹ để yêu cầu thả chị dâu, nhưng em đừng để công an đến nhà mình, đừng làm ảnh hưởng đến tương lai của con”. Do đó, mẹ tôi gặp khó khăn khi ra ngoài để giải cứu con dâu.
Tôi biết cách duy nhất để mẹ tôi có thể tham gia giải cứu là đưa bà về nhà tôi. Tuy nhiên, quanh nhà tôi không chỉ có một số camera giám sát mà hàng ngày còn có công an túc trực để theo dõi. Dựa trên Pháp, tôi biết mình không thể thừa nhận những giả tướng này, nhưng lại nghĩ bản thân thời gian qua tu luyện không tinh tấn, đôi khi còn nổi sắc tâm với một nữ học viên. Tôi sợ tà ác sẽ lợi dụng những sở hở này để bức hại mình nên đã chần chừ không dám đưa bà về nhà.
Một hôm, một học viên đến gặp tôi và chia sẻ rằng cô ấy đã kiên trì trong suốt bốn năm để giải cứu một đồng tu. Trong quá trình đó, cô ấy đã gặp rất nhiều khổ nạn và nguy hiểm. Tuy nhiên, cô vẫn đặt mình sang một bên và luôn nghĩ cho đồng tu, Sư phụ đã giúp cô hóa giải những khổ nạn đó. Cuối cùng, cô đã thành công và chứng kiến nhiều thần tích trong quá trình giải cứu này.
Sau khi cô ấy rời đi, tôi dâng hương lên Sư phụ và nói trong nước mắt: “Thưa Sư phụ! Con đã không xứng đáng với sự cứu độ từ bi của Ngài. Con đã quá ích kỷ. Con sẽ quyết tâm buông bỏ tâm vị tư và đặt việc giải cứu, việc cứu chúng sinh lên hàng đầu. Ngày mai, con sẽ đưa mẹ con về nhà và phủ nhận hết thảy mọi an bài của cựu thế lực”. Khi ý niệm này xuất ra, tôi đột nhiên cảm thấy tảng đá đè nặng trên đầu mình bấy lâu nay đã biến mất, và tâm tôi bừng sáng như thể một giếng trời đã được mở ra.
Sáng sớm hôm sau, tôi đi đón mẹ. Tôi chia sẻ suy nghĩ của mình với bà, nhưng bà bảo: “Con không thể về nhà được. Mẹ nghe nói họ vẫn muốn bắt con, nhà con bị theo dõi đó”.
Tôi trả lời: “Mẹ à, mẹ quên rằng chúng ta đang được Sư phụ bảo hộ sao, hết thảy là do Ngài định đoạt! Chỉ cần chúng ta nghĩ đến chúng sinh, thì ai cũng không dám ngăn cản”. Sau khi nghe điều này, mẹ tôi đã đồng ý. Điều kỳ lạ là, suốt chặng đường về nhà, chúng tôi không thấy bất kỳ công an hay camera giám sát nào. Sau này, tôi được biết rằng công an đã gỡ bỏ camera giám sát đúng vào ngày tôi quay về.
Ngày hôm sau, tôi cùng mẹ và con gái đến phiên chợ sáng để căng biểu ngữ và phát tờ chân tướng. Nhiều học viên đã tham gia cùng chúng tôi để ủng hộ nỗ lực này. Sau đó, mẹ và con gái tôi đã tới trung tâm thương mại, giúp cho nhiều người minh bạch chân tướng về Đại Pháp và cuộc bức hại. Một số người đề xuất, “Nộp đơn khiếu nại lên chính quyền thành phố”. Một số người đã khóc, thậm chí có người còn muốn ủng hộ tiền.
Vài hôm sau, chính quyền không thể cầm cự được nữa và đã thả vợ tôi. Kế hoạch giam giữ tôi của Phòng 610 cũng đã bị hủy. Tôi đã được ân xá, an toàn ở nhà trong 11 năm.
Sau khi buông bỏ tự ngã, một đồng tu phủ nhận hoàn toàn bản án
Trước kia, cô Lâm (bí danh) từng thuê một luật sư để biện hộ cho một đồng tu, vị luật sư đó có thông tin liên lạc của cô ấy. Khi vị luật sư bị bức hại, từ điện thoại của luật sư, công an đã có được tên, số điện thoại và nghề nghiệp của cô Lâm.
Một buổi sáng, khi cô Lâm đang gửi tài liệu cho một luật sư trên máy tính của mình thì chồng cô đi làm ca đêm về nhà. Ngay khi anh ấy vừa mở cửa, một toán cảnh sát đã xông vào khống chế cô. Chưa kịp tắt máy tính, cô Lâm đã bị họ đẩy xuống đất. Cảnh sát đã dùng bốn tiếng để lấy tài liệu từ máy tính của cô và lục soát nhà cô. Họ đã tịch thu máy tính, máy in và rất nhiều tài liệu khác.
Cô Lâm trở nên vô cùng chán nản, nghĩ rằng đã tu luyện cho đến hôm nay, sao lại để cho bị bắt giam phi pháp. Hơn nữa, cô sợ rằng rất nhiều thông tin về các đồng tu khác đã bị rơi vào tay công an. Dưới áp lực tâm lý rất lớn, cô đã nhờ một lính canh trong trại tạm giam, người đã hiểu chân tướng, giúp gửi tin nhắn cho người nhà thuê luật sư riêng cho mình.
Tuy nhiên, lính canh đã cảnh báo cô, “Cô muốn thuê luật sư cũng vô ích thôi; vụ án của cô quá lớn và nghiêm trọng. Hãy chuẩn bị tinh thần ngồi tù trong mười năm đi!”
Khi tĩnh tâm lại, cô Lâm hướng nội tìm lý do tại sao điều này lại xảy ra, cô nhận ra trong khoảng thời gian qua cô đã quá bận và không theo kịp việc học Pháp. Chấp trước vào việc chứng thực bản thân của cô đã bị tà ác dùi vào sơ hở. Cô nghĩ, “Đã ở đây rồi, mình sẽ giao cấp hết thảy cho Sư phụ. Trước đây, mình đã tìm cơ hội để giảng chân tướng cho nhân viên ngành công-kiểm-pháp tham gia bức hại đệ tử Đại pháp, cảm thấy họ rất đáng thương, họ cũng là vì Pháp mà đến, nhưng đã bị tà ác thao túng làm những điều xấu mà đánh mất tương lai. Bây giờ, mình đã ở gần và có thể tiếp cận họ, đó chẳng phải là một cơ hội sao? Mình nhất định phải cứu những sinh mệnh tội nghiệp này!”
Từ hôm đó, bất kể là gặp lính canh, tù nhân hay cảnh sát đến để thẩm vấn, cô Lâm đều tận dụng cơ hội để giảng chân tướng cho họ. Cô trân quý cơ duyên hiếm có này từ tận đáy lòng. Ngoài ra, cô Lâm thấy rằng môi trường xung quanh mình đã trở nên tường hòa hơn.
Có lần, một số cảnh sát từ Đội An ninh Nội địa thuộc Công an Thành phố và đồn công an đến trại tạm giam để thẩm vấn cô. Mở đầu cuộc thẩm vấn, trưởng nhóm nói, “Chúng tôi biết có hỏi câu gì cô cũng sẽ không nói, nên hôm nay chúng tôi sẽ lắng nghe cô nói về Pháp Luân Công”. Cô Lâm nhẹ nhàng giảng chân tướng cho họ trong hai giờ. Trong quá trình đó, không ai ngắt lời cô, ngoại trừ đưa ra một số câu hỏi về Pháp Luân Công. Cuối cùng, trưởng nhóm nói, “Hãy bảo trọng. Chúng tôi sẽ quay lại để nghe cô nói”. Họ rời đi và không ghi chép bất cứ điều gì.
Sau đó, một lính canh nói với cô Lâm: “Vụ án của cô có vẻ không nghiêm trọng lắm đâu, có lẽ cô sẽ sớm được về nhà”. Mấy hôm sau, vừa sáng ra một nữ tù nhân phạm tội buôn ma túy ở cùng phòng giam với cô và đã minh bạch chân tướng kể: “Đêm qua tôi đã có một giấc mơ rất rõ ràng. Tôn Ngộ Không đến đây và dùng cây gậy kim cô để hộ tống cô ra khỏi trại giam. Lẽ nào cô sắp được về nhà chăng?”
Kết quả là hôm sau, ngày thứ 37 kể từ khi cô Lâm bị giam giữ, lính canh bảo cô thu dọn đồ đạc. Cô đã được thả!
Trong những năm qua, có rất nhiều ví dụ như thế. Tôi đã đọc các bài chia sẻ của các đồng tu và cũng trực tiếp chia sẻ trải nghiệm với các học viên, tôi nhận ra rằng nhận thức khác nhau của các học viên sẽ dẫn đến những kết quả khác nhau. Thậm chí ngay cả các học viên tham gia vào cùng một hạng mục Đại Pháp, bị cùng một cảnh sát bức hại hoặc hô lớn “Pháp Luân Đại Pháp hảo!” theo cùng một cách, đều có những kết quả khác nhau. Một số bị đánh, trong khi những người khác lại được lính canh khích lệ, “Đúng rồi! Hãy hô to hơn nào!” Ngay cả khi các học viên cùng bị bắt giam, một số đã nhanh chóng được thả, trong khi những người khác lại bị kết án tù phi pháp.
Từ trong Pháp, tôi ngộ ra rằng việc chúng ta có thể đột phá được sự an bài của cựu thế lực trong cuộc bức hại hay không phụ thuộc vào việc chúng ta có thể xuất ra chính niệm vị tha hay không.
Tôi đã gặp nhiều đồng tu trở về nhà từ các trại lao động cưỡng bức, nhà tù, và phát hiện ra rằng hầu hết những đồng tu bị bức hại nghiêm trọng đều có điểm chung là không thể học Pháp trong một thời gian dài. Trong cuộc bức hại, họ đã nảy sinh nhiều tâm chấp trước như tâm tranh đấu, tâm oán hận và tâm sợ chịu khổ, những tâm vị tư này đã bị tà ác lợi dụng.
Còn những đồng tu không bị bức hại, hoặc trong khi bị bắt đã phủ nhận việc bức hại thêm, phần lớn đều trong khó nạn có thể phóng hạ tự kỷ, biết nghĩ cho Đại Pháp, nghĩ cho các đồng tu và nghĩ cho chúng sinh. Chính việm vị tha của họ đã giải thể tà ác.
Các đệ tử Đại Pháp cần phải tu luyện đạt tới vị tha, vô tư vô ngã vì người khác thì mới có thể trở thành sinh mệnh của tân vũ trụ.
Bản quyền © 2024 Minghui.org. Mọi quyền được bảo lưu.
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2024/6/20/478616.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2024/8/12/219484.html
Đăng ngày 28-08-2024; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.