Bài viết của Thiên Liên, học viên Pháp Luân Đại Pháp ở Trung Quốc

[MINH HUỆ 05-05-2024]

Kính chào Sư phụ!

Xin chào các đồng tu!

Tôi năm nay 75 tuổi, sinh sống ở tỉnh Sơn Đông. Tôi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp đã hơn 20 năm rồi. Hồi tưởng lại chặng đường tu luyện đã qua, các học viên chúng ta được Sư tôn bảo hộ và dưới sự dẫn dắt của Đại Pháp mới đi được đến ngày hôm nay.

Trước khi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, tôi mắc bệnh nặng. Chỗ nào trên cơ thể cũng không được khỏe, nhưng tệ nhất là căn bệnh thận: Bụng dưới của tôi bị sưng. Tôi đi tiểu khó khăn còn bị chứng rối loạn thần kinh nữa. Tay chân của tôi lạnh cóng, và đặc biệt đầu của tôi tê dại. Tôi không khống chế được, chỉ muốn đập đầu vào tường; nghiêm trọng hơn là tôi mắc bệnh tim. Đôi khi tôi bị đau thắt ngực. Tôi thường tỉnh dậy trong đau đớn. Tôi cảm thấy như mình sắp chết. Tôi đã thử thuốc Tây y, Trung y, và châm cứu. Sự tương tác giữa các loại thuốc đã gây ra hàng loạt phản ứng dị ứng hóa học.

Tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp vào tháng 6 năm 1997. Ngay khi tôi cầm sách Chuyển Pháp Luân, chiếc giường tôi đang ngồi như thể rung lên. Tôi lập tức nhận ra: Đây là cuốn thiên thư và là Pháp của vũ trụ! Tôi phải tu luyện Đại Pháp này.

Sau khi tôi bước vào tu luyện, Sư phụ đã ban cho tôi nhiều khảo nghiệm, liên tục tịnh hoá cơ thể và tâm trí tôi, giúp tôi vượt qua bệnh tật và các khảo nghiệm sinh tử.

Khổ nạn sinh tử phơi bày chấp trước của tôi

Vài năm sau khi tôi bắt đầu tu luyện, một hôm, căn bệnh viêm thận vốn đã khỏi lại dường như tái phát. Lần này, tình huống rất nghiêm trọng và trở thành “ngộ độc thận“.

Mẹ tôi đã mất vì căn bệnh này. Các triệu chứng của tôi giống hệt như của mẹ.

Đến 5 giờ chiều các triệu chứng bắt đầu dữ dội. Trong tâm tôi biết rõ rằng mình đang hoàn trả nghiệp. Bụng dưới của tôi sưng lên, tôi không thể đứng hoặc ngồi. Tôi run lên vì đau đớn. Tôi không thể thay quần áo vì bụng tôi sẽ đau dữ dội khi có bất cứ thứ gì chạm vào.

Tôi nhanh chóng hướng nội tìm: Mình sai sót ở điểm nào khiến cựu thế lực lợi dụng sơ hở để bức hại như vậy? Điều đầu tiên tôi nhìn thấy là tâm tật đố và oán hận: Chồng tôi tính tình bạo lực, thường xuyên la mắng và đánh đập tôi. Hai ngày trước khi tôi mắc bệnh, tâm tôi tràn ngập tâm oán hận đối với ông ấy.

Hơn nữa, tôi có tâm tật đố. Một học viên đến nhà tôi lấy tài liệu chân tướng và đem phân phát cho các đồng tu. Bà ấy tự hào nói với tôi: “Tôi đã phát tài liệu Đại Pháp gồm đĩa CD, lịch tường, lịch để bàn và bùa hộ mệnh ở vài huyện và thành phố. Con gái lớn của tôi nói: ‘Mẹ ơi, mẹ thật là tốt, nhóm của mẹ càng ngày càng mở rộng”.

Nghe bà ấy nói vậy, trong tâm tôi mất cân bằng. Tôi nghĩ: “Tài liệu của chị sao? Chị không biết chữ và không biết chút gì. Chị làm được bao nhiêu đĩa CD? Bao nhiêu bùa hộ mệnh đây? Chị đến nhà tôi, đem tài liệu Đại Pháp về nhà rồi đưa cho các đồng tu khác! Chúng tôi mới là những anh hùng đứng sau hậu trường, nhiều khi không có thời gian để kịp uống nước, ăn cơm…Lúc bận rộn nhất, một tuần tôi làm tận 7.000 đĩa”.

Rất nhiều niệm đầu bất hảo nổi lên, nhưng tôi đã không thanh trừ chúng.

Tôi cũng không thể đón nhận góp ý phê bình, hoặc bao dung cho những ý kiến tiêu cực của người khác. Tính tự phụ của tôi rất nặng, tôi còn tò mò và hay đàm luận chuyện người khác.

Việc hướng nội này khiến tôi giật mình. Tôi có đối đãi bản thân mình là người tu luyện hay không? Không. Chả trách cựu thế lực đã dùi vào sơ hở của tôi!

Vậy nên, tôi nói: “Thưa Sư phụ, con đã minh bạch lý do của nghiệp bệnh này. Trước tiên, con có quá nhiều chấp trước. Thứ hai, con đã không tinh tấn học Pháp. Thay vào đó con đã xem khối lượng tài liệu con làm như việc tu luyện. Con đã đi lệch khỏi Pháp rồi!”

Tôi ngộ ra rằng Sư phụ đã gánh chịu rất nhiều nghiệp lực mà tôi đã tạo ra trong nhiều đời kiếp, tôi chỉ phải chịu một chút tội khổ mà thôi.

Tôi tiếp tục hướng nội sâu hơn. Tôi nói với những chúng sinh đã bị tôi làm tổn thương: Trải qua nhiều đời kiếp, tôi đã mắc nợ rất nhiều sinh mệnh. Ở đời này, tôi đã từng phá thai. Tôi giết nhiều động vật nhỏ và phá hủy cây cối. Tôi đã không trân quý sinh mệnh của họ! Tôi xin lỗi họ và gào khóc: “Xin Sư phụ cứu con!” Tôi lặp đi lặp lại khẩu quyết phát chính niệm và phủ nhận mọi sự an bài của cựu thế lực.

Cơn đau không thuyên giảm và tôi cảm thấy đây chính là khảo nghiệm sinh tử. Sư phụ đã điểm hóa tôi nên học Pháp: Tôi nghe một nói trong trẻo cất lên:

“Pháp có thể phá hết thảy chấp trước, Pháp có thể phá hết thảy tà ác, Pháp có thể phá trừ hết thảy lời dối trá, Pháp có thể kiên định chính niệm.” (Bài trừ can nhiễu, Tinh Tấn Yếu Chỉ II)

Tôi lập tức đứng dậy, trong cơn đau dữ dội cầm lấy cuốn Chuyển Pháp Luân.

Lúc đầu tôi đọc vài chữ. Khi cơn đau lên đến đỉnh điểm, tôi dừng lại nghỉ ngơi. Tôi chầm chậm đọc vài dòng. Sau đó, tôi có thể đọc một trang. Khi số trang tăng lên, cơn đau giảm dần, nhưng tôi vẫn không thể nằm, đứng, ngồi hoặc đi lại. Tôi không dám đi ngủ vì sợ sẽ mất ý thức. Nếu tôi mất đi nhục thân, vậy thì sẽ gây ảnh hưởng tiêu cực cho Đại Pháp.

Tôi dùng hết sức lực để học Pháp.

Lúc đó, tôi cảm thấy chủ ý thức của mình rất yếu. Sinh mệnh của tôi đang gặp nguy hiểm! Nhưng tôi đã phát huy được tính kiên trì phi thường mà Đại Pháp đã ban cho tôi và tôi kiên trì học Pháp.

Cơn đau vẫn tiếp diễn. Bụng của tôi sưng phồng và trông như sắp bị nổ tung! Khi đau đến mức không chịu nổi nữa, tôi dừng một lát nghỉ ngơi, rồi tiếp tục học Pháp. Tôi nghĩ: “Nếu hôm nay tôi chết, tôi sẽ mang theo Pháp của Sư phụ. Tôi sẽ ra đi không hối tiếc!”

Từ 5 giờ chiều ngày hôm đó đến 5 giờ sáng ngày hôm sau, khi tôi trên bờ vực sinh tử và sinh mệnh gặp nguy hiểm, sự gian khổ của việc học Pháp không thể diễn tả thành lời. Khi hai bàn tay của tôi đau nhức và tôi không cầm nổi sách Chuyển Pháp Luân, tôi đặt cuốn sách lên góc bàn. Cuối cùng, tôi đã đọc xong toàn bộ cuốn sách! Lúc này, mặt trời đã lên cao rồi.

Sư phụ từ bi đã cứu tôi

Sư phụ từ bi đã kéo ý thức của tôi quay trở lại với Pháp! Mặc dù cơ thể rất yếu, nhưng tôi nghĩ: “Mình không thể chết được, mình phải làm ba việc cần làm“.

Khi tôi nghĩ đến việc cứu người, tôi dường như cảm thấy một sự chuyển biến đột ngột từ sâu thẳm của sinh mệnh. Tôi nghĩ: “Mình mệt quá, buồn ngủ quá rồi!” Tôi không thể trụ nổi nữa, nên đã nằm xuống giường và ngủ thiếp đi.

Lúc tôi thức dậy đã là 9 giờ sáng. Tôi vô tình chạm vào bụng dưới: Nó không sưng và tôi cũng không đau chút nào nữa. Tôi đã bình phục hoàn toàn.

Đích thân tôi đã trải nghiệm sự từ bi và uy lực thần kỳ của Đại Pháp.

Tôi đã đọc sách Chuyển Pháp Luân suốt đêm. Nếu tôi không bảo trì chính niệm hoặc mảy may có chút hoài nghi nào đó đối với Pháp thì ngày hôm đó nhất định là ngày cuối cùng của sinh mệnh của tôi.

Thưa Sư phụ từ bi, Ngài đã một lần nữa kéo dài sinh mệnh của con. Không từ ngữ nào có thể bày tỏ lòng biết ơn của con đối với Sư phụ!

Tôi có một điểm sản xuất tài liệu tại nhà. Sáng hôm sau, một đồng tu đến lấy tài liệu Đại Pháp đã đánh thức tôi dậy. Khi tôi ngước nhìn đồng hồ, đã là chín giờ sáng rồi. Như thường lệ, tôi đóng gói tài liệu sẵn sàng cho đồng tu, nhưng cô ấy không biết mức độ khốc liệt của cuộc chiến chính tà tối hôm qua. Mọi thứ dường như bình thường. Bởi vì chúng tôi đều bận rộn, nên tôi đã không kể cho cô ấy nghe về cuộc chiến sinh tử diễn ra vào đêm đó.

Chỉ cần đọc toàn bộ sách Chuyển Pháp Luân, căn bệnh “ngộ độc thận” mà bệnh viện không thể chữa khỏi đã biến mất một cách thần kỳ chỉ sau một đêm! Pháp Luân Đại Pháp thực sự kỳ diệu.

(Bài viết được chọn lọc để kỷ niệm Ngày Pháp Luân Đại Pháp Thế giới trên Minghui.org )

Bản quyền © 2024 Minghui.org. Mọi quyền được bảo lưu.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2024/5/5/476002.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2024/5/9/216979.html

Đăng ngày 17-05-2024; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share